----
Lần , bắt  một tên cướp ngân hàng. Lần , bắt  một thương gia lòng  hiểm độc.
Lần    chuyện gì xảy  nữa đây?
"Người như  nên xử bắn!" 
Trịnh Phương nghiến răng nghiến lợi nhận xét,  đó cẩn thận đóng cửa , tắt đèn lớn,  bầu  khí như một tổ chức bí mật, bà hạ giọng .
 "Ba con tìm  hỏi , nấm Chaga con mang về ít nhất mười năm tuổi.”
Mặc dù   ai khác ngoài gia đình họ, nhưng bà vẫn kiên quyết tuân theo quy định của ngành và giơ dấu ngón tay: “Chỗ   thể bán  với  tiền .”
Thứ quý giá nhất của nấm linh chi là những tinh thể đen  đó, tinh chất đều ở bên trong,  thể bán  bao nhiêu còn tùy thuộc  hàm lượng vàng đen.
Lương Cẩm Tú mang về một túi lớn đựng đầy vàng đen.
Ánh mắt Lương Cẩm Tú sáng lên: "Nhiều như  ?”
Trịnh Phương trịnh trọng : "Nhớ kỹ, cho dù ai hỏi con thì con cũng giả vờ câm điếc kệ họ. Chuyện  cứ để cho ba  giải quyết.”
Ở các vùng núi, tất cả những sản vật của núi rừng đều là quà tặng của núi. Theo quy định của những thế hệ , ai lấy   thì là của  đó cho dù  đánh dấu .
Lương Cẩm Tú gật đầu, mở album ảnh  điện thoại , cho hai  vị trí.
Lương Mộc Lâm đeo kính lão  một lúc, thở dài: 
"Khó trách nấm  thể lớn như , hẳn đây là ổ gấu già. 
Hồi bé ba  từng  theo ông nội con một . Ôi, nếu ba  chạy nhanh thì   gấu đen bắt  ."
Dãy núi trải dài hàng chục km, ngoài các nhóm khảo sát chuyên nghiệp của quốc gia thì phạm vi hoạt động của  dân miền núi chỉ giới hạn ở phía ngoài núi.
Không  đường , còn  tới nơi thì trời  tối.
Không  mấy  dám ở  ban đêm trong rừng rậm.
Lương Cẩm Tú suy nghĩ một lát: "Bây giờ   gấu đen, dọc đường  con  thấy con nào.”
Lúc đó cô hét to lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/day-la-nong-truong-khong-phai-vuon-bach-thu/chuong-88.html.]
Lương Mộc Lâm nghiêm túc .
 "Hơn mười năm  còn     tiếng kêu của gấu đen, về  con  trong núi  cẩn thận hơn một chút. Gấu đen nó  giống các động vật khác, tính tình nó  nóng nảy."
Lương Cẩm Tú gật đầu,  thế lúc  hỏi em trai heo rừng xem  gấu  , chúng nó chắc chắn  rõ.
Lương Cẩm Tú hiểu  ba  đang lo lắng điều gì, nhỏ giọng  dự định của : "Chúng    , con  giao dịch với heo rừng.”
Rừng sâu núi thẳm xa như , hôm đó cô căn bản là    mấy. 
Ba cô lớn tuổi, cô   am hiểu, tìm  khác hợp tác thì  bại lộ vị trí. Phải  rằng, ở đó cũng  chỉ  nấm Chaga.
Tuyệt đối  sâm núi!
Trịnh Phương lập tức hưng phấn: " , con  thể  chuyện với heo, còn cứu chị dâu của chúng nó. 
Con   hỏi xem chúng nó thích ăn cái gì,  sẽ đích   cho chúng nó."
Cô càng nghĩ ánh mắt càng sáng.
Heo rừng  cần tiền của con , đến lúc đó lấy vật đổi vật, nhà  lấy  thổ sản già đáng giá, trả cho chúng lương thực như ngô đậu phộng gì đó. Nghĩ thế nào cũng  lời.
Không bao lâu nữa,  thể tiết kiệm một khoản hồi môn hậu hĩnh cho con gái.
Tiền tài  cho   hưng phấn, cả nhà  bàn tính, càng  càng  tinh thần. Thấy sắp đến giờ  ngủ, Lương Cẩm Tú  định trở về phòng, phía tây thôn bỗng nhiên truyền đến một tiếng hô lớn.
“Trộm, trộm. Mọi  ơi mau bắt trộm.”
Ngay lập tức  bộ ngôi làng  đánh thức, từng ngọn đèn sáng lên, dân làng vội vã khoác thêm quần áo và lao  khỏi sân.
Hàng xóm láng giềng nhiều năm, cho dù bình thường  xích mích nhưng nếu một nhà gặp chuyện thì cả làng sẽ cùng đến giúp.
Lương Mộc Lâm còn   ngủ, cầm xẻng chạy  ngoài.
Hai  con theo sát phía .
Dọc đường gặp hàng xóm,  chạy  trao đổi.
"Nhà ai hô thế?"
“Nghe giọng hình như là chị Lý chủ siêu thị.”
“Sao   trộm? Thôn chúng  mấy năm nay    trộm .”