10
Sau khi xuất viện,   gặp Tống Hiểu Vi. Nó   thả khỏi đồn theo yêu cầu của .    khởi tố, vì tù tội với cô  là quá nhẹ.
Tống Hiểu Vi thích khoe khoang. Giờ dư luận đảo chiều,   sẽ  cô  bằng ánh mắt khác. Sống trong môi trường như  mới là tra tấn thực sự với nó.
“Kha Hạ!” Nó gào lên khi thấy . “Mày cho bố  tao uống bùa mê t.h.u.ố.c lú gì? Tao mới là con gái họ, tao là cô chiêu nhà họ Tống! Dựa   mày xứng?”
Giang Dục  chắn  . “Không .”  ,  hiệu cho  . “Để   xử lý.”
Giang Dục gật đầu lùi sang bên. “Đừng sợ,  ở đây.”
Tống Hiểu Vi vẫn mặc chiếc lễ phục hôm sinh nhật, nhưng giờ nó  nhăn nhúm, tóc rối bù, lớp trang điểm lem luốc. Không còn chút bóng dáng Tống Hiểu Vi kiêu căng ngạo mạn ngày .
“Mày từng  sẽ chơi tao đến chết,”  , giọng bình thản. “Tao  tống mày  tù, yên tâm. Vì với loại như mày, trừng phạt thế quá nhẹ. Sự tra tấn thật sự còn  bắt đầu .”
Trước khi đến,  gọi cho  nuôi. Bà    sự thật từ Tống Ích, thái độ  ngoắt 180 độ.
“A lô, cô Tống  ?” Bà  nịnh nọt.
“ sẽ   gì bà. Ngược ,  sẽ gửi một khoản tiền cho em trai học tiếp. Tuy nhiên   một yêu cầu: bà hãy đón con gái bà về.”
“Thật ? Ôi, ngại quá… cô Tống, cô  thật chứ?”
“Thật.”
 cúp máy khi bà bắt đầu kể về việc tìm nhà chồng cho Tống Hiểu Vi ở quê.
“Tao nhổ !” Tống Hiểu Vi hét lên. “Dựa  mày mà cũng đòi mang họ Tống á? Đợi đấy, tao sẽ mách bố tao.”
“Bốp!” Một cái tát vang lên.
Mẹ nuôi xuất hiện, chỉ thẳng  Tống Hiểu Vi. “Mày là thứ chui  từ bụng tao! Đóng vai cô chiêu mười mấy năm mà nhập vai thật đấy ? Sao mày dám ăn  với cô Tống thế hả?”
Giữa phố,  nuôi mắng Tống Hiểu Vi  bao ánh mắt. Những lời thô tục quê mùa khiến nó nhục nhã ê chề.
Người  đường xì xào.
“Đó chẳng  cô thiên kim giả ầm ĩ mấy hôm  đấy ?”
“Hình như đúng . Nghe  cô  bắt nạt thiên kim thật, suýt đẩy   xuống lầu!”
“Lòng  rắn rết!”
“Còn gian lận để  nhất khối, khoe là thủ khoa tỉnh nữa!”
“Haha, thế  cũng tự nhận là thủ khoa tỉnh luôn!”
Tống Hiểu Vi cố biện minh: “  !  mới là thiên kim thật! Hạng nhất khối là  tự thi !”
Đám hóng hớt ngày càng đông,  nuôi bịt miệng cô . “Con ranh, còn  đủ mất mặt ? Mau theo tao về!”
“  !” Tống Hiểu Vi giãy giụa.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
“Tao  tìm sẵn nhà chồng cho mày , còn  xem    chê mày  ý…”
11
Trên đường về,  hỏi Giang Dục: “Cậu để ý đến  từ bao giờ?”
Cậu  im lặng một lúc, lúng túng hiếm thấy. “ từng tới cửa hàng tiện lợi   thêm.”
Hôm đó mưa lớn. Giang Dục  ngoài chơi bóng nhưng  mang ô,  trú mưa ở cửa hàng tiện lợi. Đã đến giờ đóng cửa, nhưng thấy   ngoài,  để  , đưa khăn bông khô  cúi đầu  sách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/de-ke-bat-nat-phai-tra-gia/6.html.]
“Lúc đó  …” Cậu ấp úng.
“Sao?”
“Đã… yêu từ cái  đầu tiên.”
 ngạc nhiên   . Tai   đỏ bừng.
 ho khan, cố  dịu  khí. “Cậu yên tâm, Tiểu Hạ.” Giang Dục  tiếp. “Mẹ  bảo giờ    ảnh hưởng việc học của . Nên  quyết định đợi thi đại học xong mới tỏ tình.”
“…”
“Chết,      !” Cậu gãi đầu ngượng ngùng.
 bật . 
“Cậu   lắm.” Giang Dục . “Kha Hạ,    nhiều lên nhé.”
“Ừ.”
12
Kỳ thi đại học kết thúc.   so đáp án, nhưng tự ước lượng  điểm. Ra khỏi trường thi môn cuối,  thấy Tống Ích và Lâm Ải  chờ sẵn đợi đón.
 vẫn    chấp nhận họ là bố  ruột nên  chuyển  Trang viên Bích Sơn mà vẫn sống một  ở phòng trọ  kỳ thi. Ban đầu Lâm Ải phản đối may  Tống Ích thuyết phục bà .
“Thi xong  thì chuyển về nhé.” Bà  .
“Vâng.”  nhượng bộ.
Thi xong, họ lái xe đến giúp  dọn đồ. Phòng trọ ba năm, đồ đạc chỉ vỏn vẹn hai vali.
Lâm Ải bước , mắt đỏ hoe. “Đều tại , để con sống một  ở chỗ thế …”
“Thật  ở một  cũng .”  an ủi.
Bà  ôm  thật chặt. “Tiểu Hạ,  sẽ bù đắp hết những thiếu thốn của con.”
 ngập ngừng,  ôm .
Ở cổng Trang viên Bích Sơn,  thấy Giang Dục. 
“Sao  ở đây?”
“Nhà  ở đây mà.” Cậu  đáp  tự nhiên.
Lâm Ải ghé tai : “Thằng bé tìm  mấy ,   theo đuổi con, hỏi bố   ý kiến gì .”
 thầm thở dài.  là chuyện Giang Dục  thể   .
“Mẹ thấy thằng bé  đấy.” Bà  nháy mắt, kéo Tống Ích  .
Hoàng hôn buông xuống. Giang Dục  đối diện, che phần lớn nắng cho , bóng  viền một lớp hào quang.
Cậu  hít sâu, giọng trang trọng: “Tiểu Hạ, …   thể nắm tay  ?”
Phong cách của Giang Dục luôn là tôn trọng ,    khó xử.
 đưa tay  . Cậu  nắm lấy,  chút do dự.
Và  nắm là nắm cả một đời.