Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 1382
Cập nhật lúc: 2025-12-05 16:54:16
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4LCTWaPiJo
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tâm tư Vân Tranh khẽ gợn sóng, ánh mắt nàng chăm chú dõi theo bóng hình tiểu thiếu niên đang ngay mặt.
Nàng quyết định tạm thời án binh bất động. Nếu quả thật sa huyễn cảnh, thì hết tìm cho kẻ kiến tạo nên nơi rốt cuộc mưu đồ gì.
Bởi lẽ, mục tiêu của nàng chính là đoạt lấy mặt dây chuyền màu đỏ thắm từ tay tiểu thiếu niên, thứ cất giấu một mảnh tàn hiệt của Đồng Thuật.
"Ngươi là ai?" Vân Tranh cất tiếng hỏi thẳng thừng.
Tiểu thiếu niên chẳng hề tỏ kinh ngạc, ngược còn khẽ thở dài một tiếng đầy bất đắc dĩ: “A tỷ, tỷ quên nữa ? Ta là Lộc Giác, là của tỷ mà. Tỷ là chủ nhân của khu Linh Quả Lâm , hai chúng từ nhỏ nương tựa mà sống, chính tay tỷ nuôi khôn lớn.”
"A tỷ, căn bệnh lúc nhớ lúc quên của tỷ ngày một nặng hơn . Ta bao , bảo tỷ trấn tìm thầy t.h.u.ố.c xem thử, mà tỷ cứ nhất quyết ."
Nói đến câu cuối, Lộc Giác rầu rĩ bĩu môi.
Vân Tranh , gật đầu tỏ ý hiểu.
Lộc Giác thấy phản ứng của nàng hôm nay thật bình thản, khỏi chút lạ lùng, nhưng cũng nghĩ ngợi sâu xa, mà lựa một quả Linh Quả màu xanh to tròn từ trong gùi , đưa đến mặt Vân Tranh, tươi hỏi: "A tỷ, tỷ ăn một quả Linh Quả ?"
Vân Tranh từ chối, đưa tay nhận lấy quả Linh Quả .
Chẳng hiểu , nàng luôn cảm giác quả Linh Quả trong tay ẩn chứa một nguồn linh lực vô cùng dồi dào, hơn nữa cực kỳ tinh thuần.
"Ăn chứ." Lộc Giác giục một tiếng, cũng cúi đầu tìm một quả Linh Quả khác, đoạn há miệng c.ắ.n một miếng thật to.
Hắn nhai, vui vẻ : "Ngọt quá , A tỷ, năm nay Linh Quả Lâm của chúng chắc chắn sẽ mùa lớn."
Vân Tranh cầm quả Thanh Linh Quả trong tay lên c.ắ.n một miếng, thịt quả giòn tan, ngọt thơm, vị ngọt thanh mà hề gắt. Ngay khoảnh khắc nuốt xuống, luồng linh khí dồi dào ẩn chứa trong thịt quả lập tức tuôn chảy về phía Đan Điền.
Đan Điền dường như linh khí nồng đậm tưới mát, cảm giác vô cùng dễ chịu.
Ánh mắt Vân Tranh khẽ ngưng , nàng cúi xuống Lộc Giác, cuối cùng cất lời: "Lộc Giác, chúng từng gặp ?"
Thân hình Lộc Giác chợt cứng đờ, nhưng nhanh trở bình thường, ngước mắt Vân Tranh đầy kinh ngạc, sắc mặt dần trở nên buồn bã.
Vẻ mặt ảm đạm, "A tỷ, chứng quên của tỷ thật sự ngày càng nặng , ngày mai đưa tỷ trấn xem bệnh nhé."
Vân Tranh c.ắ.n thêm một miếng Linh Quả.
"Ta quên những gì? Ngươi thể kể cho ?"
Lộc Giác xong, chau mày suy nghĩ một cách nghiêm túc.
Ngừng một lát, lặng lẽ vòng qua Vân Tranh, bước căn nhà trông vẻ đơn sơ, thành thục gỡ chiếc gùi lưng xuống, đặt lên bàn.
Làm xong tất cả, Lộc Giác bước ngoài.
Hắn đối diện Vân Tranh, vóc thấp hơn nàng một đoạn, chỉ thể ngẩng đầu lên nàng, một cách nghiêm túc: "A tỷ, những chuyện, giải thích một , giải thích thêm nhiều nữa. Bao năm qua, giải thích với tỷ bao nhiêu bận, nhưng cứ dăm ba bữa là tỷ quên sạch. Lần sẽ giải thích nữa ."
Lộc Giác vẻ mặt nghiêm nghị, lời đanh thép, dõng dạc.
Vân Tranh những lời , khóe môi khẽ cong lên một nụ ý vị, ánh mắt nàng dừng mặt dây chuyền màu đỏ ở cổ Lộc Giác.
Nàng chậm rãi lên tiếng, "Nếu A tỷ mặt dây chuyền cổ ngươi, ngươi đưa cho A tỷ ?"
Lộc Giác sững , cúi đầu mặt dây chuyền cổ , đáy mắt thoáng qua một tia cảm xúc khó dò, đưa tay khẽ chạm mặt dây chuyền, nó hề lạnh lẽo, mà nóng rực.
Lộc Giác do dự một thoáng, ngẩng lên Vân Tranh, "A tỷ, cái thể cho tỷ ."
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, ánh mắt thoáng vẻ kinh ngạc.
Gò má bầu bĩnh của tay Vân Tranh véo lấy, nàng kéo nhẹ một cách , chỉ thấy nàng mỉm , "Cho một lý do."
Mặt Lộc Giác ửng đỏ, ánh mắt khẽ d.a.o động, vẻ mặt ngượng ngùng : "Ta thích mặt dây chuyền , thể cho A tỷ , trừ phi..."
"Trừ phi thế nào?" Vân Tranh khẽ nhướng mày.
"Trừ phi A tỷ dạy trồng Linh Quả Thụ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-1382.html.]
Lộc Giác lấy hết can đảm , ánh mắt sáng rực dán chặt Vân Tranh.
Vân Tranh: "..." Nàng chỉ ăn, chứ nào trồng cây?
Mà chứ, trồng cây chỉ cần đào một cái hố, thả hạt giống xuống, đó tưới chút nước, bón thêm chút phân, là xong chứ nhỉ?
Vân Tranh mặt dây chuyền của Lộc Giác, nàng đắn đo hồi lâu, cuối cùng ánh mắt tràn trề mong đợi của , nàng bèn gật đầu đáp: “Được thôi, dạy ngươi.”
Vân Vũ
Lộc Giác , đôi mày khóe mắt tức thì ánh lên niềm vui khôn tả, hí hửng lao phía căn nhà tranh đơn sơ, từ đó mang hai chiếc cuốc, hai chiếc xẻng cùng một túi hạt giống nhỏ.
"A tỷ, chúng trồng cây ngay thôi nào."
Thấy vui vẻ đến thế, trong lòng Vân Tranh bất giác dấy lên một gợn sóng lăn tăn.
"Được." Nàng đón lấy chiếc cuốc và xẻng từ tay .
Nào ai ngờ , khi tiến Huyễn Cảnh, chuyện nàng là dạy khác trồng cây cơ chứ?!
Có điều, nhiệm vụ trong Huyễn Cảnh xem cũng khó lắm.
Nàng ngước mắt tấm lưng của Lộc Giác, đáy mắt thoáng hiện một nét phức tạp, chẳng hiểu vì , nàng bất giác chiều theo ý .
Nếu là những Huyễn Cảnh đây, nàng thẳng tay đoạt lấy mặt dây chuyền của tiểu thiếu niên, đó cứ theo kế ‘binh tới tướng đỡ, nước dâng đất lấp’ mà hành động.
Vậy mà, giờ đây...
Tiểu thiếu niên chợt đầu , tấm lưng ngược về phía ánh dương, cả như bao bọc trong một vầng hào quang thánh khiết. Dung mạo tinh xảo của kết hợp với ấn ký hình đám mây nơi ấn đường trông đến lạ thường, một nụ rạng rỡ và thỏa thích: “A tỷ, cuối cùng tỷ cũng bằng lòng dạy trồng cây , vui quá mất.”
Vân Tranh sững , “Trước đây từng dạy ngươi ?”
"Trước đây tỷ chẳng mấy khi để tâm đến ."
Giọng Lộc Giác chợt nhỏ vài phần.
Vân Tranh nhíu mày gặng hỏi: “Chúng nương tựa mà sống, ngươi là của , thể đoái hoài gì đến ngươi chứ?”
Lộc Giác Vân Tranh một cách đầy sâu xa, đáy mắt như ẩn chứa muôn vàn cảm xúc rối bời nhanh chóng tan biến. Hắn khẽ nhếch môi, giả vờ buông một câu thản nhiên.
"Ta A tỷ, trong lòng A tỷ đang nghĩ gì cơ chứ?"
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi dường như khiến tâm trạng Lộc Giác chùng xuống hẳn.
Thế nhưng chẳng bao lâu, trở về dáng vẻ hoạt bát của một tiểu thiếu niên như ban nãy.
Cả hai tới một đất trống, mỗi cầm một chiếc cuốc, còn hai chiếc xẻng thì đặt sang một bên.
Lộc Giác hào hứng : “A tỷ, mau dạy !”
Vân Tranh chút dở dở , biểu cảm mặt trông thật khó tả, nàng đành xắn tay áo lên, c.ắ.n răng bổ cuốc xuống đất đào hố.
Mong là cái cây trồng sẽ sống .
Từng nhát cuốc cứ thế bổ xuống mặt đất, chẳng mấy chốc một cái hố hiện .
Lộc Giác thấy cũng bắt chước theo.
Sau khi đào xong một cái hố, Vân Tranh sang hỏi Lộc Giác: “Hạt giống cần bao lâu để nảy mầm?”
Lộc Giác ngẩn một lúc đáp: “Nơi linh lực tẩm bổ, chắc chỉ dăm ba ngày là mọc .”
Vân Tranh chợt hiểu , nàng đưa tay đón lấy một hạt giống từ tay Lộc Giác.
Rồi nàng vùi hạt giống trong hố, tiện tay ngưng tụ một ít nước ẩm lớp đất xung quanh.
Ngay khi nàng định lấp đất thì giọng của Lộc Giác bỗng vang lên.
--------------------