Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 1383
Cập nhật lúc: 2025-12-05 16:54:17
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"A tỷ, khoan !"
Lộc Giác vội cất tiếng ngăn , vẻ mặt chợt trở nên nghiêm trang, giải thích rành rọt: "Hạt giống phá vỏ nảy mầm, còn cần đến một giọt huyết châu của a tỷ."
Một giọt huyết châu?
Vân Tranh khẽ sững , nàng từng trồng cây mà cũng cần nhỏ máu. Yêu cầu quả thật quá đỗi kỳ quái và lộ liễu, lẽ nào Lộc Giác chắc mẩm rằng nàng sẽ vạch trần kế hoạch của ?
Hay là, quyết định ăn cả ngã về ?
Bảo nàng tự nguyện dâng lên một giọt huyết châu... chuyện tuyệt đối thể nào!
Rốt cuộc, nàng tài nào đoán đối phương sẽ dùng m.á.u của để những chuyện mờ ám gì.
Vân Tranh vặn hỏi ngay: "Tại dùng một giọt huyết châu?"
Lộc Giác từ tốn giải thích: "A tỷ, tỷ mất ký ức, tỷ nhớ cũng chẳng cả, nhưng trồng cây ở nơi nhất định dùng m.á.u tươi của tỷ hoặc của để tưới tắm, như hạt giống mới sinh mệnh."
"Vậy thì dùng của ngươi ." Vân Tranh thản nhiên đáp lời.
Lộc Giác ngẩn , ngập ngừng thôi, đáy mắt thoáng hiện một tia u ám.
"Vậy thôi." Hắn đành đáp ứng, dùng một con d.a.o nhỏ rạch một đường ngón tay , nặn một giọt huyết châu. Giọt huyết châu trong khoảnh khắc bao trùm lấy hạt giống đen nhánh .
Máu tươi hạt giống hút , nhưng tuyệt nhiên bất kỳ biến đổi lạ thường nào xảy .
Vân Tranh liền lấp đất .
Nàng phủi phủi hai tay, cúi mắt tiểu thiếu niên: "Ta dạy xong ."
Ngụ ý của nàng là Lộc Giác đưa mặt dây chuyền màu hồng đậm cho .
Lộc Giác khẽ chau mày, tránh thẳng mắt Vân Tranh, lí nhí cất lời: " mà... cây non vẫn mọc ..."
Vân Tranh nhoẻn miệng : "Còn đợi cây non mọc nữa ? chẳng ngươi , chỉ cần bằng lòng dạy ngươi trồng cây, ngươi sẽ tặng mặt dây chuyền màu hồng đậm ?"
Lộc Giác dường như đắn đo hồi lâu, cuối cùng mới quyết định: "Hay là thế , a tỷ, tỷ kể một câu chuyện, đợi kể xong sẽ tặng mặt dây chuyền màu hồng đậm cho tỷ."
"Câu chuyện?"
"Vâng, một câu chuyện xưa."
"Xưa đến mức nào?"
Lộc Giác ngước mắt nàng: "Nghe đồn là chuyện xảy từ hàng vạn hàng triệu năm về ."
"Vậy ngươi cứ kể thử xem." Ánh mắt Vân Tranh khẽ ngưng .
Vẻ mặt Lộc Giác sáng rỡ hẳn lên: "A tỷ, tỷ chờ một lát."
Dứt lời, liền co cẳng chạy về phía ngôi nhà đơn sơ, từ trong nhà nhanh như bay khuân hai chiếc ghế đẩu.
Lộc Giác thở hồng hộc chạy về, tay xách hai chiếc ghế đẩu. Hắn đưa một chiếc cho Vân Tranh, nàng giơ tay nhận lấy, liếc với ánh mắt khó dò.
Lộc Giác đặt chiếc ghế còn xuống, xuống ngay cạnh Vân Tranh.
Lộc Giác Vân Tranh với vẻ mặt trang nghiêm, ánh mắt ánh lên vẻ khẩn cầu: "A tỷ, bây giờ sẽ bắt đầu kể chuyện. Trong lúc kể, cho dù xảy chuyện gì, mong a tỷ... đừng ngắt lời ."
"Được." Vân Tranh gật đầu, trong lòng nàng thầm linh cảm, câu chuyện mà Lộc Giác sắp kể thể chính là nguyên nhân tạo ảo cảnh .
Đôi mày Lộc Giác cong lên nét .
Hắn thong thả cất lời: "Từ lâu, lâu về , một vị thần minh đời. Sự xuất hiện của vị thần minh mang đến cho thế gian một loại sức mạnh khác thường, luồng sức mạnh đời gọi là Quỷ Lực. Mà vị thần minh , khi mới chào đời, cũng tựa như một hài nhi, nhưng ngài bẩm sinh thiếu nhận thức về trách nhiệm và cả những rung động tình cảm."
"Cũng chính vì lẽ đó, ngài dường như sinh để trở thành một ác thần."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-1383.html.]
"Tại vùng đất , cũng ít thần minh khác, họ dành cho vị thần minh sự quan tâm yêu thương, nhưng ngài chẳng hề cảm nhận , thậm chí còn xa lánh họ. Ngài sống khép , cũng vô cùng cô độc. Người duy nhất ngài để tâm đến chính là vị Thần Chủ thống lĩnh Thần giới, bởi vì từ khi chào đời, ngài luôn rằng, thể tồn tại cõi đời , là nhờ vị Thần Chủ Đại Nhân ."
"Ngài luôn khao khát gặp vị Thần Chủ Đại Nhân , thế nhưng vị Thần Chủ Đại Nhân cứ một vạn năm mới xuất hiện một , mà mỗi xuất hiện, cũng chỉ lộ diện thoáng chốc."
"Thế nhưng, ngay từ cái đầu tiên khi trông thấy Thần Chủ Đại Nhân, kìm lòng mà phủ phục chân Người, càng khao khát đến gần Nàng hơn. Có lẽ sự đời của cũng là nhờ Thần Chủ Đại Nhân, vì coi Người là nơi ký thác tình cảm duy nhất, tin rằng cõi đời , chỉ Thần Chủ Đại Nhân mới là của ."
"Thế nhưng, Thần Chủ Đại Nhân chẳng hề nghĩ như ."
"Thần Chủ Đại Nhân đối đãi với tất cả chư vị Thần minh đều như một, , trừ vị Ma Thần . Thần Chủ Đại Nhân đối với Ma Thần dường như một sự khác biệt, Nàng sẽ mỉm với Ma Thần, cũng sẽ cùng Ma Thần trò chuyện."
"Hắn đến gần Thần Chủ Đại Nhân, vì thế chọn một cách, đó là tiếp cận Ma Thần."
"Sau , thành công tiếp cận Ma Thần, thông qua Ma Thần, cũng thể đường đường chính chính mặt Thần Chủ Đại Nhân. Lần đầu tiên Thần Chủ Đại Nhân xoa đầu , khiến cảm nhận một ấm mà nay từng , những cảm xúc thiếu hụt trong dường như cũng đang dần lấp đầy."
"Hơn nữa, Thần Chủ Đại Nhân còn để trở thành Lôi Thần."
"Hắn càng đến gần Thần Chủ Đại Nhân hơn nữa, thế là, để thu hút sự chú ý của Người, thường xuyên gây gổ với các vị Thần minh khác. Làm quả thực thể thu hút ánh mắt của Thần Chủ Đại Nhân, nhưng Người chẳng hề để tâm, dường như đó chỉ là một chuyện hết sức bình thường."
"Đáy lòng thất vọng vô cùng, vì quyết định gây gổ nữa. Dần dà, trở thành một vị Thần minh khó lường khó đoán nhất ở chốn , và Ma Thần ngày càng thiết. Ma Thần bảo gì, liền nấy, chỉ cần thể gặp Thần Chủ Đại Nhân."
"Ma Thần từng hỏi : Vì ngươi cố chấp gặp Thần Chủ Đại Nhân đến ?"
"Hắn suy nghĩ lâu, lẽ là vì quỷ lực mà mang trong vốn âm hàn và cô độc, cho nên khao khát một đôi bàn tay ấm áp vuốt ve mái đầu , chỉ lối cho , cho trưởng thành , con đường phía thế nào, và chức trách của là gì?"
"Và đó, chỉ thể là Thần Chủ Đại Nhân."
"Sau nữa, tin lầm Ma Thần, đem một viên linh quả luyện chế từ tâm ma của chúng thần dâng lên cho Thần Chủ Đại Nhân, đó là đầu tiên Thần Chủ Đại Nhân ăn linh quả do dâng tặng, và cũng là..."
"Lần cuối cùng."
"Ma Thần sát hại Thần Chủ Đại Nhân, còn ... chính là kẻ đồng lõa."
Giọng Lộc Giác nghẹn ngào, vành mắt đỏ hoe, chỉ thấy dung mạo của dần già nua , gương mặt hằn sâu những nếp nhăn, thể cũng bắt đầu biến đổi, trông hệt như một lão già sắp lìa đời.
Mái tóc bạc trắng, gió thổi qua, từng sợi tóc cứ thế lả tả rơi xuống.
Lộc Giác đẫm lệ về phía Vân Tranh, khó nhọc nở một nụ chua chát với nàng.
"Thần Chủ Đại Nhân, đợi Người bao nhiêu năm ."
Cũng tìm kiếm Người suốt bấy nhiêu năm.
Lộc Giác khó khăn giơ tay gỡ sợi dây chuyền mặt đỏ cổ xuống, từ từ quỳ xuống, hai tay dâng mặt dây chuyền lên.
Giọng trở nên già nua khàn đặc, "Đây là thứ mà đây đoạt từ tay Ma Thần Ly Dạ, cũng là việc duy nhất mà thể ."
Hắn rơi lệ, chóp mũi đỏ ửng.
Hắn nức nở : "Thần Chủ Đại Nhân, sắp tan biến khỏi thế gian , mong Người vĩnh viễn đừng tha thứ cho lầm của , vĩnh viễn đừng..."
Như , Người mới thể mãi mãi ghi nhớ .
Vân Vũ
Vân Tranh đưa tay nhận lấy mặt dây chuyền màu đỏ .
Lộc Giác bỗng bật , nụ vui vẻ, mang một nỗi buồn man mác khó giấu.
Thần Chủ Đại Nhân thông tuệ như , sớm phát hiện sự bất thường của ảo cảnh , nhưng Nàng vẫn bằng lòng lắng giãi bày.
Thật , mãn nguyện lắm .
Thân thể của Lộc Giác đang lão hóa một cách nhanh chóng, chẳng mấy chốc, tấm còng rạp xuống dậy nổi, khẽ khép mi mắt, dập trán xuống gót chân Vân Tranh.
Vô cùng thành kính, vô cùng trang nghiêm.
Đáy mắt Vân Tranh ánh lên những cảm xúc phức tạp khó tả, nàng từ từ giơ tay, dịu dàng xoa lên đỉnh đầu .
"Lộc Giác, ngủ ."