Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 1386

Cập nhật lúc: 2025-12-05 16:54:45
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KxY0tWG9Y

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Vân Sư Tỷ!”

 

Tôn T.ử bừng tỉnh, cất giọng hô lên đầy kích động, bao nỗi bất an trong lòng cũng theo đó mà tan biến.

 

“Vân Sư Tỷ.” Tôn Đông Linh ngẩng đầu, ánh mắt ngưng nơi Vân Tranh, gương mặt thoáng nét mất tự nhiên, nếu kỹ sẽ thấy đôi gò má nàng ửng hồng.

 

Vân Sư Tỷ quả thực quá mỹ lệ.

 

Bị bao phủ trong một vùng bạch quang chói lòa, Tôn Đông Linh và Tôn T.ử chỉ thể lờ mờ trông thấy xung quanh dường như đang , nhưng cả hai tài nào nhận những đó là ai.

 

Tôn T.ử đảo mắt quanh một lượt, “Vân Sư Tỷ, Đái sư ? Chúng đang ở thế ? Trước đó hình như tiến một bí cảnh, học một bộ công pháp trong , ngoài thì tu vi của liền đột phá!”

 

Càng , Tôn T.ử càng trở nên phấn khích tột độ, từng trải nghiệm đột phá liên tiếp mấy tiểu cảnh giới bao giờ, mà hôm nay !

 

Lẽ nào đang mơ chăng?

 

Nghĩ đến đây, Tôn T.ử bèn lén lút véo mạnh đùi một cái.

 

“Hít!”

 

Hắn đau đến nỗi hít một ngụm khí lạnh.

 

Vân Tranh thấy , khỏi bật , đoạn nàng hai từ tốn giải thích: “Nơi chúng đang ở là hậu sơn của Quỷ Cung, còn Đái sư đang ở chỗ xa . Bọn họ cũng giống như hai , đều rơi ảo cảnh, lẽ đang trong quá trình nhận cơ duyên.”

 

“Hậu sơn Quỷ Cung?!”

 

Tôn T.ử kinh ngạc thốt lên, bộ não đang đình trệ của tức thì hoạt động trở . Phải , bọn họ quả thực ngay từ đầu tiến Quỷ Vực, đó Thập Vạn Quỷ Quân xuất hiện, bất tỉnh.

 

Tôn Đông Linh lo lắng nhíu mày, “Vân Sư Tỷ, đám Quỷ Quân đó các thương ?”

 

“Vấn đề lớn.” Vân Tranh khẽ lắc đầu.

 

Nghe , đôi mày Tôn Đông Linh giãn , trong lòng nàng dấy lên một tia hiếu kỳ, Vân Sư Tỷ và đối phó với Thập Vạn Quỷ Quân đó như thế nào? Tại họ xuất hiện ở hậu sơn Quỷ Cung?

 

Lại còn cơ duyên.

 

Rõ ràng nàng và Tôn T.ử chẳng gì cả, thể sở hữu cơ duyên…

 

Tôn Đông Linh trang trọng cất lời cảm tạ: “Vân Sư Tỷ, đa tạ .”

 

Vân Tranh chút hiểu, nhưng chỉ thoáng suy nghĩ, nàng liền thông suốt ý tứ trong lời của Tôn Đông Linh.

 

Vân Tranh mỉm duyên dáng, “Hãy tận dụng cơ duyên .”

 

Ngừng một lát, Vân Tranh chợt nhớ điều gì đó, cúi đầu hạ tầm mắt chăm chú Tôn Đông Linh.

 

“Tôn sư , rảnh ? Sư tỷ chuyện riêng với ngươi một lát.”

 

“Có ạ.” Tôn Đông Linh sững , gật đầu đáp.

 

Sau đó, Tôn Đông Linh dậy, cùng Vân Tranh sâu bên trong. Thế nhưng, thứ bạch quang chói lòa vẫn mờ tầm của nàng, cộng thêm tiếng sấm của lôi kiếp vang lên ngớt khiến nàng bất giác chút kinh hãi.

 

Đi một đoạn, nàng còn thấy bóng dáng của Vân Tranh nữa.

 

Tôn Đông Linh trong lòng căng thẳng, đang định cất tiếng gọi Vân Tranh thì đột nhiên một bàn tay thon dài trắng nõn xuất hiện, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nàng.

 

Tôn Đông Linh ngỡ ngàng, ngước mắt lên, chỉ thấy Vân Tranh mày mắt cong cong ý , tựa như tiên nữ hạ phàm, khiến lòng cảm thấy một trận An định.

 

“Đi lối .”

 

Vân Tranh nắm cổ tay Tôn Đông Linh, dẫn nàng đến một nơi tương đối yên tĩnh, tuy vẫn bạch quang bao phủ nhưng cách xa tâm điểm của lôi kiếp.

 

Vân Tranh lấy hai chiếc ghế đẩu nhỏ, đặt xuống.

 

“Ngồi .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-1386.html.]

Tôn Đông Linh còn kịp phản ứng, vô thức xuống.

 

Nàng phần căng thẳng Vân Tranh, ngừng bấu móng tay của , mím môi hỏi: “Vân Sư Tỷ, chuyện gì với ?”

 

Vân Tranh đáp, “Tôn sư , đừng căng thẳng, sư tỷ chỉ trò chuyện với ngươi vài chuyện thường ngày thôi. Ngươi từng hỏi trong lòng ? Ta trả lời là ‘’, thực , thích đó nhiều năm . Thật trùng hợp, cũng thích .”

 

Sắc mặt Tôn Đông Linh tái , nàng cúi gằm mặt dám Vân Tranh, lẽ nào Vân Sư Tỷ phát hiện những tâm tư đen tối đây của nàng ?

 

Vân Tranh thấy nàng cúi gằm đầu, còn khẽ run lên, khỏi sững một thoáng. Nàng ngỡ rằng lời của dọa Tôn sư sợ, bèn dịu giọng .

 

"Tôn sư , với ngươi một điều, chuyện tình cảm của bản , những lúc nên dứt khoát thì dứt khoát, hoặc thì hãy chủ động tiến tới. Đừng để cứ mãi luẩn quẩn trong một vòng lặp lạ kỳ, càng lún càng sâu, sẽ chỉ khiến ngươi mãi mãi khổ đau. Ngươi thể chọn chủ động tấn công, nhưng nghĩ cho kỹ hậu quả tồi tệ nhất, và liệu ngươi gánh vác nổi hậu quả đó ?"

 

"Hoặc là, đến lúc cần đoạn tuyệt , thì đừng do dự."

 

Tôn Đông Linh xong những lời , vành mắt hoe đỏ ngẩng đầu Vân Tranh.

 

"Sư tỷ, tỷ thích Nguyệt Châu Sư Huynh ư?"

 

Vân Tranh , sắc mặt hề đổi, chỉ khẽ gật đầu.

 

Nước mắt Tôn Đông Linh tức khắc tuôn rơi, trong lòng dâng lên một nỗi hổ thẹn khó thành lời, xen lẫn cảm giác hổ, nàng c.ắ.n chặt môi.

 

"Sư tỷ, tỷ thấy Nguyệt Châu Sư Huynh chút nào thích ? Ta nên từ bỏ ?"

 

Vân Tranh thấy nàng lóc như hoa lê đẫm mưa, đôi vai run lên từng chặp, đành lòng bèn lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng.

 

Nàng ngẫm nghĩ một lát, quyết định thẳng thật: "Sư tỷ lừa ngươi , cá nhân sư tỷ thấy Nguyệt Châu Sư Huynh đối với ngươi như em gái ruột thịt. Chuyện tình cảm vốn phức tạp, trừ phi ngươi sự đổi hoặc hành động nào đó, để Nguyệt Châu Sư Huynh nhận ngươi còn là ‘ ’ nữa…"

 

Tôn Đông Linh đôi mắt đỏ hoe, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn lời tự đáy lòng: "Sư tỷ, thích Nguyệt Châu Sư Huynh từ lâu . Trước đây, luôn ở bên cạnh chăm sóc cho , cảm thấy ở cạnh Nguyệt Châu Sư Huynh là chuyện vui vẻ nhất. Thế nhưng bây giờ, dường như tìm thấy một niềm vui khác."

 

Vân Vũ

"Là gì ?"

 

Ánh mắt Tôn Đông Linh dần trở nên kiên định, nàng nghiến răng đáp: "Trở nên mạnh mẽ hơn."

 

Vân Tranh khẽ nhếch môi, giơ tay vỗ nhẹ lên vai nàng.

 

"Đừng bao giờ vì một yêu mà đ.á.n.h mất mục tiêu vốn của bản . Đông Linh, ngươi giỏi, tuổi ngươi còn nhỏ, thể sẽ trải qua nhiều chuyện hơn, gặp gỡ nhiều hơn, đến lúc đó, tầm của ngươi lẽ sẽ khác ."

 

Sống mũi Tôn Đông Linh cay xè, nàng sụt sịt mũi, gật đầu thật mạnh.

 

"Cảm ơn tỷ, sư tỷ!"

 

"Sư tỷ, thể ôm tỷ một cái ?"

 

Vân Tranh chút do dự mà dang rộng vòng tay, mỉm dịu dàng.

 

Tôn Đông Linh rưng rưng nước mắt, lao lòng Vân Tranh, lệ tuôn ngừng, đó là những giọt nước mắt của niềm vui, của sự cảm động.

 

Tôn Đông Linh đưa tay ôm lấy Vân Tranh, cảm nhận một ấm từng .

 

Vân Tranh nhẹ nhàng vuốt ve gáy nàng, khẽ thở dài một tiếng: "Đông Linh, ngày đầu tiên gặp ngươi, nụ của ngươi ."

 

 

Lại hai ngày nữa trôi qua.

 

Đái Tu Trúc và Nguyệt Châu đều tỉnh , đột phá đến Chân Thần Cảnh nhất trọng, đột phá đến Bán Thần Cảnh tam trọng.

 

Cả hai họ đều vô cùng kinh ngạc về cơ duyên trong bí cảnh thần bí , nhưng ngay khoảnh khắc thấy Vân Tranh, nghi hoặc trong lòng đều tan biến.

 

Chắc chắn là nhờ Vân sư nên mới cơ duyên .

 

Đái Tu Trúc và Nguyệt Châu lập tức cảm tạ Vân Tranh, khi lời cảm ơn, họ cũng hỏi nàng một vài điều về tình hình nơi đây.

 

--------------------

 

 

 

Loading...