Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 1498: Đặng Mãnh Lão Đại
Cập nhật lúc: 2025-12-08 16:19:23
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Các ngươi rời khỏi Xích Nguyệt Vương Phủ cũng , nhưng phái bảo vệ ngươi. Lỡ như ngươi may g.i.ế.c, cũng sẽ vạ lây." Ôn Bạch đáp nàng với giọng điệu vô cùng bình tĩnh.
Vân Tranh từ chối: "Bảo vệ trong tối là ."
Lúc , Ôn Bạch đang ở một nơi nào đó, ánh mắt khẽ động, nhận lời: "Được."
Sau khi cả hai trao đổi xong thông qua mối liên kết khế ước, Ôn Bạch liền lập tức phái mười Ma tộc Ám vệ âm thầm bảo vệ riêng Vân Tranh.
Ôn Bạch chỉ cần đảm bảo Vân Tranh c.h.ế.t là , còn về tính mạng của sáu Nhân tộc Tu Thần Giả , chẳng hề bận tâm.
Bấy giờ, gương mặt tuấn tú của Nhiếp Phong bên cạnh lộ vẻ phức tạp, trong lòng thoáng dâng lên một nỗi chua xót.
Nhiếp Phong cẩn trọng hỏi dò: "Thiếu Quân, vì ngài quan tâm đến thiếu nữ Nhân tộc đó như ? Ngài... là thích nàng ?"
Ôn Bạch , ánh mắt lạnh lùng liếc sang Nhiếp Phong.
"Nhiếp Phong, ngươi vượt quá giới hạn ."
Nhiếp Phong , sắc mặt khẽ biến, lập tức quỳ một gối xuống, chắp tay hành lễ, thỉnh tội: "Thiếu Quân, là thuộc hạ lắm lời!"
Ôn Bạch thờ ơ phất tay, : "Đi lấy quân phục của bản quân đến đây, bản quân cùng phụ quân đến Khổng Đô bệ kiến Khổng Vưu Ma Đế và Thần tộc."
"Vâng, Thiếu Quân." Nhiếp Phong cúi gằm đầu, che nét thất vọng thoáng qua nơi đáy mắt.
Sau khi Nhiếp Phong dậy liền vội vã rời , sang thiên điện lấy quân phục.
Mà lúc , ánh mắt Ôn Bạch chợt trở nên u ám, thích Vân Tranh? Nói thật khiến buồn nôn ghê tởm, chẳng kẻ thích hành hạ, thể thích một thiếu nữ Nhân tộc chuyên bắt nạt chứ?
Hàng mi khẽ rũ xuống, trong đầu hiện lên một cảnh tượng của nhiều năm về , khi còn thơ bé Nhân tộc Tu Thần Giả bắt giữ, nhốt trong một chiếc lồng nhỏ xíu. Đám Nhân tộc Tu Thần Giả sỉ nhục, quất roi , việc ăn uống vệ sinh đều chỉ thể co ro trong chiếc lồng nhỏ bé ...
Nghĩ đến đây, hai tay Ôn Bạch đột nhiên siết chặt .
Hắn ngẩng đầu lên, tròng mắt vằn lên những tia máu, đáy mắt ngập tràn vẻ tàn độc.
Đợi tìm cơ hội giải trừ khế ước với Vân Tranh, nhất định sẽ báo thù rửa hận, khiến cho đám Nhân tộc Tu Thần Giả của Vân Tranh c.h.ế.t thây!
Nhân tộc...
Tất cả đều đáng c.h.ế.t!
…
Bên , bảy Vân Tranh gặp tại Bạch Viện.
Khi Vân Tranh và Nam Cung Thanh Thanh thấy năm bọn họ, cả hai đều sững sờ trong giây lát.
Phải công nhận một điều, bọn họ khoác lên y phục của Ma tộc, trông quả thực vô cùng kinh diễm.
Điều khiến kinh ngạc nhất chính là trang phục của Mạc Tinh. Hắn vận một hắc y, để trần nửa bên lồng ngực, cơ n.g.ự.c cuồn cuộn hiện rõ, tấm lưng rộng lớn rắn chắc, vùng bụng ẩn hiện những đường rãnh rõ nét, vòng eo thon gọn săn chắc, toát lên một luồng khí tức tràn đầy sức mạnh và hormone nam tính.
Không ngờ rằng, Mạc Tinh mặc đồ thì trông gầy, cởi đồ đầy da thịt.
Vân Vũ
Kết hợp với vẻ mặt phóng túng bất cần của , quả thực vô cùng thu hút ánh .
Có điều, n.g.ự.c vẫn còn quấn một dải băng gạc trắng, che nơi khiến dễ dàng suy nghĩ vẩn vơ.
Mộ Dận tỏ kinh ngạc: "A Tranh, ngờ ngươi mặc y phục màu đen!"
"Ừm." Vân Tranh mỉm gật đầu.
"Vậy giống ngươi !" Tâm trạng u uất ban đầu của Mộ Dận thoáng chốc tan biến sạch sẽ, vẻ mặt đầy kích động, đoạn sang Phong Hành Lan kiêu ngạo hừ nhẹ một tiếng: "Lan ca, thấy ? Hôm nay với A Tranh đều là Vân Phong Hắc Sứ đó!"
Phong Hành Lan: "..."
Mạc Tinh sầu não thở dài một tiếng: "Ta cũng mặc màu đen đây, đầu tiên mặc loại y phục thế , cảm thấy chỗ nào cũng tự nhiên."
Mộ Dận , lập tức bước đến bên cạnh Mạc Tinh, đưa tay nắn một cái bắp tay của , nắn xong, vẻ mặt đầy tán thưởng : "Tinh Ca, cơ bắp đấy!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-1498-dang-manh-lao-dai.html.]
Mạc Tinh bực bội giơ chân đá nhẹ bắp chân của .
"Đi ."
Lúc , Chung Ly Vô Uyên lặng lẽ đến bên cạnh Nam Cung Thanh Thanh, âm thầm đưa tay nắm lấy tay nàng.
Nam Cung Thanh Thanh nghiêng đầu .
Chung Ly Vô Uyên dịu dàng nàng, cất lời khen ngợi: "Hôm nay ngươi ."
Nam Cung Thanh Thanh , chân mày khẽ nhướng lên, cố tình hỏi: "Hôm qua ?"
"Đẹp, ngày nào cũng ."
…
Bảy Vân Tranh thuận lợi bước khỏi Xích Nguyệt Vương Phủ.
Bọn họ tiến thẳng về khu trung tâm của Xích Nguyệt Ma Đô. Suốt quãng đường, ít Ma tộc đưa mắt dõi theo với những biểu cảm khác , nhưng khi trông thấy ấn ký đồ đằng y phục của bảy Vân Tranh, ánh mắt của chúng dần chuyển sang nghi hoặc pha lẫn cả kiêng dè.
Ấn ký đồ đằng y phục tuy nguồn gốc từ Xích Nguyệt Ma tộc, nhưng thực chất là ấn ký độc quyền của Thiếu Quân Viện.
Điều đó nghĩa là, mấy kẻ Nhân tộc chính là của Thiếu Quân.
Bọn Ma tộc nào dám to gan động trướng của Thiếu Quân.
Nhiệt độ ở Xích Nguyệt Ma Đô nóng như thiêu như đốt, cực kỳ thích hợp cho Xích Nguyệt Ma tộc sinh sống và tu luyện, nhưng đối với những Ma tộc bình thường khác, cái nóng hầm hập thế khiến cơ thể họ vô cùng khó chịu.
Bởi , ở Xích Nguyệt Ma Đô, đến chín phần Ma tộc đều thuộc Xích Nguyệt Ma tộc.
Vân Tranh đang rảo bước, bỗng nhiên nhớ một chuyện.
Nàng những bạn đồng hành, khẽ hắng giọng một tiếng : "Chúng Ma Ngọc."
Mạc Tinh tỏ vô cùng lạc quan, ha hả : "Không cả, chúng cứ dạo ngắm nghía loanh quanh là ."
"Ừm." Vân Tranh khẽ gật đầu.
Bảy bọn họ giữa một đám Ma tộc, trông nổi bật một cách lạ thường.
lúc , mấy tên Ma tộc đang uống rượu trong một tửu điếm trông thấy bóng dáng của bảy Vân Tranh. Mắt chúng chợt sáng lên, chúng liếc một cái nhoẻn miệng đầy gian xảo.
Một tên Ma tộc hình cao lớn vạm vỡ trong đó bỗng chộp lấy vò rượu, ngửa cổ tu một cạn sạch, thô bạo nện mạnh chiếc vò xuống mặt bàn, phát một tiếng “choang” đinh tai. Xong xuôi, toe toét với mấy tên Ma tộc còn .
"Lại mối ăn tìm đến cửa !"
Một tên Ma tộc gầy gò, nhỏ thó một cách nham hiểm: “Lão Đại, mấy tên Nhân tộc tu thần thực lực yếu, trông ngon mắt, chúng bắt sống bọn chúng, đem đến Địa Hạ Ám Thành bán đấu giá, chắc chắn sẽ kiếm một mớ Ma Ngọc kha khá!”
“Khoan , các ngươi y phục chúng xem, ấn ký đồ đằng của Thiếu Quân Viện Xích Nguyệt Ma tộc! Điều đó chứng tỏ chúng là của Ôn Bạch Thiếu Quân, Lão Đại, chúng …” Một tên Ma tộc đầu vuông mặt tròn cất giọng đầy e dè.
Tên Ma tộc gọi là ‘Lão Đại’ nhe răng một cách hung tợn: “Ôn Bạch Thiếu Quân thì ? Đừng quên, chúng là Ma của Địa Hạ Ám Thành, chịu sự quản thúc của bất kỳ gia tộc nào. Đằng chúng còn Thành chủ chống lưng, việc quái gì sợ?!”
Tên Ma tộc gầy gò vội vã nịnh bợ: “Đặng Mãnh Lão Đại chí ! Với thực lực Ma Giả của Lão Đại, chắc chắn thể tóm gọn bọn chúng trong im lặng! Hơn nữa, Lão Đại còn là nhân vật ba của Địa Hạ Ám Thành, kẻ nào dám nể mặt?”
Nghe , Đặng Mãnh lên một tiếng đầy tự mãn.
Hắn đầu, ánh mắt xuyên qua khung cửa sổ, đăm đăm về phía bảy tên Nhân tộc tu thần xa xa, khóe miệng nhếch lên một nụ đắc ý. dường như cảm nhận điều gì đó, nụ môi chợt khựng .
Mấy tên Nhân tộc còn cả Ám Vệ của Xích Nguyệt Vương Phủ âm thầm bảo vệ ?
Đặng Mãnh khẽ nheo mắt , hứng thú của đối với mấy tên Nhân tộc càng dâng cao.
Nếu bắt bọn chúng, ép tên Ôn Bạch bỏ một cái giá c.ắ.t c.ổ để chuộc về, thì phen đúng là trúng quả đậm .
Nghĩ đến đây, Đặng Mãnh một tay vớ lấy vò rượu, dốc thẳng miệng mà tu ừng ực. Sau khi nốc cạn một lớn, khoan khoái thở một tiếng, khóe miệng cong lên thành một nụ khoái trá phá lên ha hả: “Hôm nay đến Xích Nguyệt Ma Đô một chuyến, quả là uổng công mà!”
--------------------