Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 1621: Oán Khí Phụ Thân

Cập nhật lúc: 2025-12-20 08:27:19
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngay lúc Chử Minh Lỗi đang cất lời, mặt đất ngay đế giày của bỗng chốc nhúc nhích mấy cái.

 

Chử Minh Lỗi phát hiện sự khác thường, cảnh giác dịch chuyển đôi chân một chút, ánh mắt thâm sâu liếc mặt đất mấy cái, thế nhưng chẳng thấy điều gì bất thường.

 

Chẳng lẽ đó chỉ là ảo giác của ?

 

Khoảnh khắc thu hồi tầm mắt, một cách vô hình, bên mặt đất ẩn ẩn tỏa một cỗ oán khí lạnh lẽo, chúng lập tức hấp thụ lên thể của Chử Minh Lỗi cùng với Hô Duyên Linh Mị.

 

hai bọn hề phát hiện điều đó.

 

 

Vân Tranh cùng các tiểu đồng bọn một đoạn đường, rốt cuộc cũng thể gắng gượng thêm nữa, vội vàng lấy mấy chiếc ghế đẩu nhỏ xuống, liên tục nuốt mấy viên đan dược.

 

Trong cái ảo cảnh , bọn thương hề nhẹ, giờ đây trải qua thêm một trận chiến đấu nữa, bọn thật sự tiêu hao hết sạch bộ linh lực trong đan điền.

 

Nếu như rời chậm trễ thêm một chút, nhất định sẽ Chử Minh Lỗi cùng những khác thấu, đến lúc đó sẽ để thoát .

 

Mặc dù nhiều át chủ bài của Vân đội nhà vẫn sử dụng, nhưng việc bảo tồn thực lực vẫn là điều tương đối then chốt.

 

Suy cho cùng, ai cũng ngay đó, liệu gặp nguy hiểm nào khác ?

 

Tám đồng loạt ghế đẩu, bắt đầu điều chỉnh khí tức, nghỉ ngơi một lát.

 

Vân Tranh thả Đại Quyển và Tam Phượng , để hai nhóc tì giúp việc canh chừng, nếu nguy hiểm tiến đến, bọn cũng thể ngay lập tức.

 

Vân Tranh ăn hai viên Dũ Linh Đan, đan d.ư.ợ.c nhanh phát huy tác dụng.

 

Khoảng chừng hai cái giờ .

 

Bọn khôi phục một ít linh lực, đó tiếp tục bắt đầu lên đường.

 

Đi , Mạc Tinh nhịn nữa, cất lời than thở: "Rừng rậm một mùi tanh hôi như ? Rốt cuộc nó là từ nơi nào tỏa thế ?"

 

Cả tòa rừng rậm hình lõm đều bao phủ bởi cái mùi tanh hôi , cho nên khiến căn bản thể phân biệt nơi nào mới là nguồn gốc phát mùi hôi thối.

 

Mộ Dận : "Tinh ca, chúng nhanh chóng rời khỏi nơi , mặc kệ nó mùi tanh hôi gì nữa."

 

"Ngươi cũng đúng."

 

Đi thật lâu, sắc trời dần dần hôn ám xuống.

 

Vân Vũ

Rừng rậm hình lõm lớn hơn nhiều so với những gì bọn tưởng tượng, trong lúc nhất thời, căn bản thể khỏi khu rừng . Nếu như lợi dụng linh lực để đường, lẽ sẽ nhanh hơn nhiều, nhưng thương thế của bọn vẫn lành, dùng linh lực như e rằng quá lãng phí, cho nên bọn chỉ thể dùng cách bộ.

 

Vân Tranh ngẩng đầu liếc mắt một cái sắc trời, : "Xem đêm nay chúng thể ngoài nữa , tiên ở đây nghỉ ngơi cả đêm , cứ coi như là dưỡng tinh tích trữ sức lực."

 

"Tốt."

 

Đoàn dừng , nghỉ ngơi ngay tại chỗ.

 

Đêm nay, cũng nguy hiểm gì xảy , bốn phía cũng đặc biệt an tĩnh.

 

Vân Tranh cùng các tiểu đồng bọn đả tọa tu luyện cả đêm, còn chuyện canh chừng vẫn giao cho Đại Quyển và Tam Phượng, Ngũ Lân cũng .

 

 

Ngày hôm .

 

Đoàn Vân Tranh tiếp tục lên đường, bằng tốc độ nhanh nhất để rời khỏi khu rừng rậm hình lõm . Trong lúc , bọn giải quyết hơn mười đợt Cự Hình Thực Nhân Hoa (Hoa ăn thịt khổng lồ) tập kích lén lút, còn gặp một t.ử của Tam Đại Gia Tộc. Trong bọn cũng những kẻ sợ c.h.ế.t đến khiêu khích mấy Vân Tranh, nhưng tất cả đều mấy Vân Tranh đ.á.n.h bại.

 

Mà những t.ử thất bại tự nhiên đoàn Vân Tranh cướp sạch hết sạch.

 

Cuối cùng, bọn chỉ thể nuốt nước mắt theo mấy Vân Tranh, đau lòng như đao cắt, bởi vì bộ tích trữ của bọn đều còn một chút nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-1621-oan-khi-phu-than.html.]

 

Vào giờ Ngọ, Vân Tranh cùng các tiểu đồng bọn thành công khỏi rừng rậm hình lõm.

 

Mạc Tinh hít sâu một khí trong lành, mặt nở nụ cảm khái : "Cuối cùng cũng , khu rừng thật sự là quá hôi thối."

 

Vân Tranh , nàng như điều suy nghĩ đầu khu rừng rậm kỳ lạ quái dị . Nàng lập tức mở Huyết Đồng, trong phạm vi tầm mắt nàng chạm tới, một tầng sương mù nhàn nhạt đang bao phủ khu rừng , còn bên mặt đất của nó nhiều Hoa Nê Trùng (Sâu bùn hoa) đang nhúc nhích. Kích thước của chúng lớn, đại khái chỉ bằng bàn tay, màu đen, thể hòa một thể với bùn đất.

 

Vân Tranh đột nhiên thấy điều gì đó, lông mày nàng nhíu chặt một cái.

 

"Đây là Hoa Nê Trùng, mà là Oán Trùng!"

 

"Cái gì?" Bọn tiểu đồng bạn thoáng cái đều ngơ ngẩn.

 

"Những con trùng ở mặt đất rừng rậm là Hoa Nê Trùng bình thường, mà chính là loại trùng khả năng hấp thụ và phóng thích oán khí." Nàng Vân Tranh từ tốn giải thích.

 

Ngay đó, nàng nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt thoáng cái biến đổi, bỗng chốc liền lợi dụng Đồng Thuật tinh thần lực cố định mấy vị Phong Hành Lan. Nàng đưa tay kéo kéo bọn , bảo bọn xoay một chút.

 

Để tiện cho nàng xem xét kỹ lưỡng.

 

Yến Trầm nghi hoặc hỏi: "Thế nào ? Chẳng lẽ chúng mang theo Oán Trùng?"

 

"Cái gì? Có trùng ư?!" Mộ Dận , kinh hãi đến mức trợn tròn mắt to. Chẳng bởi vì tác dụng tâm lý , cảm thấy đều ngứa ran lên, đó càng ngừng vỗ đập quần áo của , nhảy dựng lên như một con khỉ đang hưng phấn.

 

Nam Cung Thanh Thanh khẽ nhíu mày một chút, "Tranh Tranh, chẳng lẽ thật sự Oán Trùng chạy lên chúng ?"

 

"Không Oán Trùng."

 

Mộ Dận lời , bỗng chốc thở phào nhẹ nhõm một , nhưng ngay đó nàng Vân Tranh thêm nhất cú: "Là oán khí."

 

"Oán khí?" Nam Cung Thanh Thanh thoáng kinh ngạc.

 

"Ừm." Vân Tranh gật đầu một cái, nghiêm túc : "Các ngươi đều oán khí hoặc nhiều hoặc ít bám thể. Mặc dù những oán khí đủ để gây c.h.ế.t , nhưng nó sẽ ở trong vô hình, ảnh hưởng đến tư duy cùng với cảm xúc của các ngươi. Đến lúc đó, oán khí sẽ sinh sôi càng ngày càng nhiều, cuối cùng thể khiến các ngươi luân lạc trở thành 'công cụ' của oán khí."

 

Uất Thu lên tiếng hỏi: "Vậy hiện tại chúng đều mang theo oán khí ?"

 

Vân Tranh gật đầu một cái, chậm rãi : "Ta tiên sẽ dùng Quang Hệ linh lực giúp các ngươi loại trừ những oán khí ."

 

Mấy đáp lời, yên chờ đợi nàng Vân Tranh giúp bọn loại trừ oán khí dính bên trong rừng rậm hình lõm. Phải tốn một khắc thời gian, bộ oán khí bọn mới loại trừ.

 

Mộ Dận nhíu mày : "Thiên Âm Ma Cảnh thế nào mà đến nơi nào đó cũng sung mãn oán khí như ?"

 

"Đã quên ?" Uất Thu tựa tiếu phi tiếu, "Nơi đây chính là một vị Đọa Thần Thiên Âm Ma. Địa phương nó tồn tại, sức mạnh của bản nó tự nhiên thể ảnh hưởng đến bốn phía xung quanh."

 

Chung Ly Vô Uyên hồi tưởng sự tình phía , : "Thiên Âm Ma mấy cái phân . Cái phân hạ cấm thuật nguyền rủa cho , nó dáng vẻ là một bộ xương khô màu đen hình , danh vi 'Tham'."

 

Vân Tranh : "A Thước từng qua, nó bảy cái phân , lượt là Tham, Sân, Si, Hận, Ái, Ác, Dục. Cái phân Thiên Âm Ma mà Chung Ly gặp chính là 'Tham'."

 

"Nói như , Thiên Âm Ma Cảnh chẳng lớn ? Bằng thì thế nào thể đồng thời dung nạp nhiều phân của Thiên Âm Ma đến như ?" Mộ Dận lời , nghĩ tới một sự kiện khác.

 

Yến Trầm khẽ nhíu mày : "Chính là cũng bọn chúng ở ?"

 

Vân Tranh trầm ngâm nhất khắc, ngẩng đầu bọn : "Chúng tiên tìm 'Tham', cứu Chung Ly ."

 

Vân Tranh cũng quên cái sự kiện rải hạt cát của bản thể Thổ Thần Nhạc Sa ở Thiên Âm Ma Cảnh, nhưng là hiện tại nàng thể dò xét Linh Hạch của Thiên Âm Ma Cảnh ở nơi nào, cho nên hiện tại vẫn tới thời cơ.

 

Phong Hành Lan gật đầu : "Lời của ngươi quả là lý."

 

Bọn tiểu đồng bạn , tương hỗ liếc mắt một cái, đó liền bắt đầu tiếp tục lên đường.

 

"Đi thôi."

 

--------------------

 

 

Loading...