Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 52: Đem Hắn Quăng Ra Ngoài

Cập nhật lúc: 2025-07-20 04:07:12
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiểu tiểu thư mở thiên phú gì ?

Thể lực khủng bố đến mức ngay cả cường giả cấp Linh Vương cũng theo kịp, huống chi nàng còn là kiểu bạo lực tay nể mặt ai!

Nghe ở Đông Châu còn một hệ tu luyện đặc biệt gọi là "luyện thể sư", chỉ tiếc thể kiên trì đến cùng cực kỳ hiếm hoi.

Chẳng lẽ tiểu thư học luyện thể thuật?

“Nguyệt Quý, mau bẩm báo cho Vương gia! Ta sẽ qua xem tình hình của tiểu thư !” Lâm Phúc thấy Nguyệt Quý ngẩn như tượng, vội vã thúc giục.

Nguyệt Quý gật đầu lia lịa, đó chạy .

Lâm Phúc dẫn theo mấy thị vệ nhanh chóng đuổi theo hướng Vân Tranh rời .

Dọc đường, mặt đất vương vãi vết m.á.u loang lổ khiến ai nấy trong đoàn đều sợ hãi đến mức nuốt nước bọt, âm thầm rùng — tiểu thư thật quá mạnh mẽ!

Một nha và ma ma trong phủ khi thấy cảnh tượng quái dị thì sợ hãi lùi nửa bước, chẳng ai dám cản đường Vân Tranh.

chờ đến khi nàng kéo rời , đám mới bắt đầu bàn tán xôn xao:

“Tiểu thư đang ? Sao dắt theo một ?”

“Nam nhân tóc tai rối bù là ai thế?”

“Ta cũng rõ…”

“Khoan , nhớ ! Hôm nay tam hoàng tử đến Vương phủ, hình như mặc bộ y phục mà!”

“Không thể nào , Tiểu Đông, đừng lung tung! Ai chẳng tiểu thư ái mộ tam hoàng tử, thể đối xử với kiểu !”

Tiểu Đông bĩu môi cãi : “Vừa nãy trong đại sảnh ầm ĩ một trận, chắc chắn chuyện gì xảy ! Tiểu thư nàng…”

“……”

Vân Tranh kéo theo một Sở Duẫn Hành đang nửa mê nửa tỉnh đến cổng lớn Vân Vương phủ.

Hai thị vệ canh cổng thấy nàng, đồng loạt cúi đầu hành lễ: “Tiểu thư.”

Vân Tranh khẽ gật đầu, đảo mắt quanh, đường phố qua nhiều nhưng cũng ít.

Nàng cong môi :

“Sở Duẫn Hành, hôm đó Tô Dung cũng đuổi khỏi Vương phủ,”

hôm nay, ngươi còn vinh dự chính tay tiễn ngoài. Không uổng công ngươi đến đây một chuyến!”

Dứt lời, nàng đột ngột dùng sức nhấc bổng lên ném mạnh ngoài.

“Phịch ——!”

Người đường phố cảnh tượng dọa cho giật , đồng loạt cúi đầu cái “vật thể xác định” rơi xuống.

Lúc , bốn thị vệ mặc áo đen đang đợi tam hoàng tử ở cổng phủ lập tức chạy tới đỡ lấy .

Nhìn thấy chủ tử đầu chảy máu, bê bết bụi bẩn, chật vật chịu nổi, cả bốn phẫn nộ hoảng sợ.

“Điện hạ! Điện hạ…”

mặc kệ họ gọi thế nào, Sở Duẫn Hành vẫn hề phản ứng — bất tỉnh.

“Vân Tranh, ngươi thật to gan! Dám đối xử với điện hạ như !” Một tên thị vệ dẫn đầu quát lớn.

Vân Tranh liếc — chính là tên Nam Thừa, kẻ từng cận với Sở Duẫn Hành nhất, cũng là từng ít nhục mạ nguyên chủ.

Ánh mắt nàng lạnh băng , Nam Thừa giật , đầu óc bỗng chốc trở nên rối loạn, kìm bản mà quỳ rạp xuống mặt nàng.

Bịch! Trán đập mạnh xuống đất, để một vết m.á.u đỏ.

Mọi chứng kiến đều kinh ngạc đến c.h.ế.t lặng.

Một trong ba thị vệ còn định kéo dậy, nhưng thể.

Dân chúng tụ tập xung quanh bàn tán xôn xao:

“Đó chẳng là Vân Vương phủ phế vật ? Vừa hình như là nàng ném một đấy!”

“Cái tên thị vệ trông quen quá… tự dưng quỳ xuống với nàng chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-52-dem-han-quang-ra-ngoai.html.]

Phiêu Vũ Miên Miên

“Kỳ lạ thật!”

“Khoan, ném trông giống Tam hoàng tử lắm!”

“Sao thể? Đừng bậy!”

“Ta nhớ ! Tên thị vệ là Nam Thừa, luôn theo sát bên Tam hoàng tử!”

“Chẳng lẽ đúng là Tam hoàng tử?”

Ngay lúc , giọng lạnh lùng dễ của Vân Tranh vang lên:

“Tam hoàng tử đến Vân Vương phủ, mặt dày đeo bám , còn định giở trò bất kính, nên mới sai thị vệ xử lý một chút. Mong rằng điều, đừng ‘ăn trong bát trong nồi’ nữa!”

“Tuy thể tu luyện, nhưng nhan sắc là nhất kinh thành. Hắn mưu đồ với đây là nơi nào ?”

“Vân Vương phủ há là chỗ để gì thì ?”

“Còn mấy các ngươi, mau lôi Tam hoàng tử các ngươi cút khỏi đây!”

Người xung quanh liền tưởng tượng đủ loại tình huống trong đầu.

Quả thực, dù Vân Tranh cho là phế vật, nhưng nhan sắc đầu kinh thành. Tam hoàng tử ý với nàng cũng là chuyện dễ hiểu.

Có điều… chẳng đây mới từ hôn ?

Mọi nửa tin nửa ngờ, dù gì một bên đương sự cũng bất tỉnh .

Ba thị vệ áo đen thấy tình hình như chỉ thể lập tức cõng Sở Duẫn Hành cùng Nam Thừa thần trí mơ hồ rời .

Vân Tranh xoay thì bắt gặp gương mặt quen thuộc cách đó xa — Vân lão Vương gia.

“Gia gia…” Đối mặt với ông nội , nàng chút chột .

Vân lão Vương gia nghiêm giọng: “Lại đây.”

Vân Tranh ngoan ngoãn bước tới, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, hì hì: “Gia gia, hôm nay con tệ đúng ?”

Vân lão Vương gia gõ nhẹ trán nàng, giọng tuy nghiêm nhưng xen chút cưng chiều:

“Láo xược! Nếu ngươi ưa thằng nhãi Sở Duẫn Hành , gia gia sẽ ngươi dạy dỗ . Sao tự tay?”

Vân Tranh xoa xoa trán, mật ôm lấy tay ông, nũng nịu:

tự tay dạy dỗ kẻ ghét, còn sướng gấp trăm chứ! Gia gia, ông ?”

“Chuẩn luôn.” Ông bật gật đầu.

Thật trong lòng ông cũng chẳng giận gì cả, ngược còn cảm thấy hả hê.

Cháu gái bảo bối khí thế như , ông thể vui?

Vân Tranh : “Gia gia, con một chuyện nhờ ông giúp.”

“Được, .”

Vân Tranh ghé sát tai ông thì thầm vài câu. Vân lão Vương gia xong, ánh mắt sáng lên, cháu gái càng thêm kiêu hãnh, trong lòng cũng ngọt ngào hẳn.

“Được , gia gia hiểu .” Ông vui vẻ gật đầu đáp.

Ngay đó, ông lập tức gọi chuẩn ngựa xe, tiến cung một chuyến.

Đêm buông lạnh lẽo.

Thời gian lặng lẽ trôi đến đêm khuya.

Trong phòng, ánh đèn dầu lay động, Vân Tranh nhắm mắt, tĩnh tọa tu luyện.

Đột nhiên, trong phòng xuất hiện một luồng khí lạnh khác thường.

Một bóng mặc đồ đen lặng lẽ tiến gần mép giường. Khi định vươn tay chạm tóc Vân Tranh...

Bàn tay bất ngờ kéo mạnh, cả đè úp xuống giường, vai hai bàn tay mềm mại giữ chặt.

Ngẩng đầu lên, đối diện đôi mắt long lanh sáng rực của cô gái.

“Dung Thước,” nàng khẽ , “ đợi ngươi lâu lắm .”

Loading...