Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Đệ Nhất Kiếm Tu Nói Nhiều Nhất Tu Chân Giới - Chương 26

Cập nhật lúc: 2025-06-01 03:33:58
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không rõ Tức Mặc Xu rốt cuộc nhờ con đường nào mà có được tin tức quý giá như vậy, nhưng vào thời điểm này, Vân Nhàn và Tiết Linh Tú đều không muốn truy cứu.

 

Liễu Thế còn có thể biết được tung tích của Băng Ảnh Cự Tích, đủ thấy rằng bí cảnh Tứ Phương đại chiến này đã sớm bị rò rỉ thông tin, luôn sẽ có người tìm được những điều mà người thường không thể biết.

 

Ba người men theo ranh giới giao nhau giữa bình nguyên và sa mạc tiếp tục đi tới, vòng qua núi xác yêu thú, cuối cùng dừng lại trước một khối cự thạch.

 

Vân Nhàn từng thấy qua khối đá này, chỉ là một tảng đá bình thường, bằng mắt thường khó mà nhận ra có điểm gì khác lạ, chỉ có điều một bên mọc hơi nhiều mộ phần thảo.

 

Tức Mặc Xu bước lên, rạch ngón tay lấy máu, môi khẽ mấp máy, đọc một đoạn chú ngữ gì đó.

 

Dường như cũng khá tốn sức, khiến Vân Nhàn và Tiết Linh Tú đứng phía sau nhìn nhau, rồi cũng lẩm bẩm niệm theo kiểu như: “Cẩn thận là trên hết, biết đâu có thể phá trận cùng nhau.”

 

“Ma giáo đến tham gia Tứ Phương đại chiến rốt cuộc là vì cái gì?”

Tiết Linh Tú không nhịn được khẽ hỏi, mang theo đôi phần nghi hoặc.

“Nàng biết rõ các giới vốn dĩ căn bản không tính Ma giáo vào hàng chính thống, thậm chí chẳng thèm để mắt đến.”

 

Trước đây trong những trận đại chiến, bốn giới chính phái vẫn luôn áp đảo, Ma giáo hầu như không nổi lên được chút sóng gió nào.

Không hiểu lần này giáo chủ Ma giáo vì sao lại đích thân phái Tức Mặc Xu xâm nhập?

 

“Ừm…”

Vân Nhàn suy nghĩ một chút rồi đáp:

“Có khi là trà trộn vào trong để hạ cổ mấy người chính phái, c.h.ế.t được đứa nào thì hay đứa đó.”

 

Tiết Linh Tú nghiêm mặt:

“Đừng có đùa giỡn. Ngươi sao lúc nào cũng như vậy được?”

 

Vân Nhàn: “?”

Nhưng ta nghiêm túc mà!

 

Một tiếng động rất nhỏ vang lên.

Bề mặt khối cự thạch bắt đầu d.a.o động, Tức Mặc Xu ra hiệu cho hai người đuổi kịp.

Chỉ thấy hoa mắt một cái, ba người đã tiến vào một không gian bịt kín phía sau một cánh cửa, nơi này như là một tiểu thế giới tách biệt hoàn toàn với bên ngoài, bên trong có những gian đá được bố trí kín đáo.

 

“Đây là một chỗ trú ẩn mà một vị đại năng của Tinh Diễn phái từng lưu lại.”

Tức Mặc Xu chọn một gian thạch thất, không khách sáo nói:

“Đưa đồ ra.”

 

Vân Nhàn nhướng cằm về phía Tiết Linh Tú:

“Giao cho nàng đi.”

 

Tiết Linh Tú: “……”

Thôi vậy, so đo với nàng làm gì.

 

Xem ra Tức Mặc Xu thực sự đã bị trọng thương nghiêm trọng.

Vừa cầm được Anh Kỳ Quả, sắc mặt nàng liền nhuốm một tầng đỏ bệnh hoạn, m.á.u ứ tích tụ bấy lâu rốt cuộc nhịn không nổi, chậm rãi trào ra từ khóe môi, môi nàng trong nháy mắt trắng bệch đến mức dọa người.

 

Rõ ràng vì không muốn lộ ra khác thường, nàng đã cố gắng chịu đựng đến mức cực hạn.

 

Nắm chặt quả kỳ diệu trong tay, đôi mắt hoa mị xinh đẹp của nàng lướt qua hai người, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, quay người vào trong thạch thất.

Cửa đá ầm ầm đóng lại.

 

Tuy không nói lời nào, nhưng mọi ý tứ đều đã rõ ràng:

“Mấy người, cứ chờ đấy cho ta!”

 

Vân Nhàn và Tiết Linh Tú đứng tại chỗ, sống lưng nổi da gà.

 

Tiết Linh Tú đưa quả còn lại cho nàng:

“Ngươi cũng vào bế quan đi. À đúng rồi, cần chú ý gì không?”

 

Vân Nhàn đáp:

“Trừ Tức Mặc Xu ra thì không có gì cần để ý. À, nhớ trước khi ra thì tự mình bố trí ba lớp thuẫn bảo vệ.”

 

Tiết Linh Tú cau mày:

“Chúng ta rõ ràng biết nàng là loại người như vậy, còn đưa nàng kỳ quả, đúng là thả hổ về rừng.”

 

Hắn chỉ đang cảm khái.

Dù sao trong tình thế vừa rồi, đây cũng là bất đắc dĩ mà thôi.

 

“Không sao, chúng ta chỉ cần cố gắng ra nhanh hơn nàng là được.”

Vân Nhàn an ủi hắn.

“Dù gì thì Tức Mặc Xu còn phải trị thương, thương thế nàng nặng như vậy, nhất thời nửa khắc không thể hồi phục nổi đâu.”

 

Tiết Linh Tú vẫn không yên tâm:

“Nhỡ đâu chúng ta ra còn chậm hơn nàng thì sao?”

 

Vân Nhàn lại nhếch môi cười:

“Cho nên ta mới bảo nhớ bố trí ba cái thuẫn trước khi ra, hiểu chưa?”

 

“……”

Tiết Linh Tú hít sâu một hơi, nói:

“Vân cô nương, có lúc ta thật sự rất hối hận đã đồng ý đi cùng ngươi.”

 

Vân Nhàn coi như đã hiểu.

Khi hắn gọi mình là “Vân Nhàn”, tức là tâm trạng không tệ.

Còn khi gọi là “Vân cô nương”, ắt là sắp bắt đầu nói lời châm chọc.

 

Nhưng đã là kiếm tu thành thục, nàng cũng chẳng để tâm người khác nói gì.

Thế là thở dài một tiếng, triết lý:

“Nhân sinh, vốn dĩ chính là một hành trình không ngừng hối hận mà.”

 

Cánh cửa đá phía Tiết Linh Tú cũng “phanh” một tiếng khép lại.

 

Vân Nhàn cầm Anh Kỳ Quả bước vào trong thạch thất, rồi thả mình ngồi phịch xuống thạch đài, nhưng lại không lập tức bắt đầu hấp thu linh quả.

 

Anh Kỳ Quả, sinh trưởng ở đỉnh Tuyết Sơn, toàn thân sáng trong suốt, không có lớp vỏ, bên trong lộ ra những rễ linh mạch rậm rạp như tơ, sinh khí dạt dào, tỏa ra một loại hơi thở thanh khiết của sự sống.

 

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi hấp thu nó, tu vi của Vân Nhàn hẳn có thể đạt tới Kim Đan tầng chín, khoảng cách với cảnh giới nửa bước Nguyên Anh sẽ bị thu hẹp lại rất nhiều — đủ để khi đối mặt với bọn người Liễu Thế, nàng không cần cả ngày chạy trốn khắp nơi nữa.

 

Nhưng nàng vẫn ngồi yên, như thể đang chờ đợi điều gì.

 

Ngay lúc ấy, cánh tay trái của Vân Nhàn đột nhiên nổi gân xanh, linh lực màu đỏ sậm bắt đầu cuồn cuộn chuyển động trong các kinh mạch chưa khai mở, chẳng mấy chốc, lòng bàn tay trái nàng bỗng hiện ra một con mắt lớn, chính là Thái Bình kiếm.

Nó bá đạo lên tiếng:

 

“Đưa ta.”

 

Vân Nhàn thở dài cảm thán:

 

“… Một thanh kiếm bất hiếu điển hình.”

 

Lúc cần thì chẳng thấy bóng dáng đâu, đến khi chia chiến lợi phẩm lại chạy còn nhanh hơn ai hết.

 

“Nhanh lên!!”

Thái Bình kiếm liên tục nháy mắt điên cuồng, đồng tử đỏ rực nhìn chằm chằm Anh Kỳ Quả trên tay Vân Nhàn, tham lam không chút che giấu.

 

Nó thậm chí còn thò chân ra từ trong tay nàng, duỗi thẳng về phía linh quả, như thể sắp chồm tới cướp lấy.

 

Nhưng Vân Nhàn lại bình tĩnh vô cùng, nhẹ giọng nói:

 

“Ta nếu không cho, ngươi có thể làm gì ta?”

 

Thái Bình: “Cho ta! Cho ta!”

 

Vân Nhàn bắt đầu tính sổ:

 

“Ta gọi ngươi bao nhiêu lần trước đó, ngươi chẳng phải bỏ mặc ta không chịu xuất hiện sao?”

 

Thái Bình kiếm phát ra mấy tiếng lộc cộc khó chịu, cuối cùng đành hạ mình nói chuyện đàng hoàng:

 

“… Nếu ngươi chịu đưa cho ta, lần sau ngươi gọi ta xuất kiếm, ta đảm bảo ra một kiếm.”

 

Vân Nhàn bắt đầu cò kè mặc cả:

 

“Chỉ có một kiếm thôi sao?”

 

Thái Bình: “Nhanh lên đưa đây!”

 

Chưa được mấy câu tử tế, Thái Bình kiếm đã lòi ra bản chất, sắp phát cuồng lên đến nơi, loạn lăn loạn lộn trong tay nàng.

 

Vân Nhàn cúi nhìn lòng bàn tay, nơi kiếm khí bắt đầu lan ra, trầm ngâm suy nghĩ.

 

Trước đó nàng cũng từng thắc mắc:

Nếu Thái Bình kiếm thực sự là trấn phái chi kiếm của Kiếm Các, tại sao trong thoại bản lại dễ dàng bị Trọng Trường Nghiêu mang đi như vậy?

 

Huống hồ, không nói chuyện khác, chỉ riêng cái diện mạo quái dị này, cái kiểu ký sinh trong tay người khác, chẳng phải quá mất thể diện rồi sao?

Bảo đây là ma kiếm, e rằng ai cũng tin.

 

“Thái Bình à, ta có chuyện muốn hỏi.”

Vân Nhàn vuốt cằm, giả vờ trầm ngâm rồi híp mắt lại, hỏi:

 

“Ngươi nói xem… rốt cuộc là ngươi trấn giữ  Kiếm phái, hay là Kiếm phái đang trấn áp ngươi đấy?”

 

Đồng tử của Thái Bình đột nhiên cứng lại.

 

“Ồ… nhìn cái phản ứng này,”

Vân Nhàn gật gù như đã hiểu,

“Vậy là… ngươi chính là bị Kiếm Tông trấn áp, đúng không?”

Nam Cung Tư Uyển

 

Thái Bình: “…………”

 

 

Thấy tình hình có vẻ bại lộ, Thái Bình kiếm hiếm khi trở nên yên lặng trong thoáng chốc. Ngay sau đó, trước mắt Vân Nhàn, chậm rãi hiện lên một bóng ma đỏ như máu.

 

Đó là một thanh trường kiếm khổng lồ không vỏ, toàn thân nhuốm m.á.u tươi. Dù chỉ là một ảo ảnh, nhưng lại phát ra sát khí ngút trời, khiến người ta không rét mà run, tự nhiên nín thở.

 

“Thì sao? Ngươi biết thì đã sao?”

 

Thái Bình kiếm lãnh đạm lên tiếng:

 

“Nếu đã biết rồi, thì mau giao đồ ra đây.”

 

Vân Nhàn hỏi lại, ánh mắt không có lấy một tia d.a.o động:

 

“Vậy ước định một kiếm khi nãy… còn tính không?”

 

“Nực cười.”

Thái Bình cười lạnh, giọng mỉa mai đầy khinh thường,

“Ngươi muốn dùng ta Thái Bình kiếm? Trước tiên cũng nên nhìn lại tu vi của mình là gì đã.

Một kẻ Kim Đan nho nhỏ, mà cũng dám đưa điều kiện với ta?

Nếu ta thật sự nghe theo, đó mới là sỉ nhục lớn nhất!”

 

“Ồ…”

Vân Nhàn kéo dài giọng, như thể đã hiểu điều gì đó:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/de-nhat-kiem-tu-noi-nhieu-nhat-tu-chan-gioi/chuong-26.html.]

“Ra là vậy.”

 

Thấy nàng vẫn không có động tĩnh gì, Thái Bình kiếm cố gắng kiềm chế cơn giận:

 

“Còn vấn đề gì thì hỏi nhanh đi.”

 

Vân Nhàn nhẹ nhàng nhếch môi, hỏi lại lần nữa:

 

“Vậy nếu ta không đưa, ngươi làm gì được ta?”

 

Thái Bình kiếm: “???”

 

Không đợi nó kịp phản ứng, Vân Nhàn đã nhanh tay bóp nát Anh Kỳ Quả, luồng linh khí mạnh mẽ lập tức như sóng lũ tràn vào kinh mạch, cuồn cuộn không ngớt.

 

Thái Bình kiếm gần như phát điên, thân kiếm run rẩy, kiếm quang lóe sáng rối loạn, không ngừng gào thét những câu đại loại như:

 

“Tên hỗn đản Vân Nhàn!”

“Ngươi dám?!”

 

Vân Nhàn không thèm để ý, trực tiếp nhét Ám Ngưng Giao vào tai, cắt đứt toàn bộ âm thanh. Trong thế giới tu hành tràn đầy kiếm ý, bỗng chốc chỉ còn lại sự tĩnh lặng tuyệt đối.

 

Ngoài khu vực an toàn, màn đêm dần buông xuống. Mùi m.á.u tanh nồng từ t.h.i t.h.ể yêu thú đã thu hút lũ yêu vật phụ cận, từng con từng con lặng lẽ kéo đến, bắt đầu cắn xé lẫn nhau.

 

Bên trong khu vực an toàn, linh khí dồi dào đến mức gần như ngưng tụ thành thực thể, tràn ngập khắp không gian.

 

Vân Nhàn ngồi ngay ngắn trên thạch đài, mắt khép hờ, thần sắc an hòa.

 

Bên trong đan điền, linh khí hóa thành vô số hạt mưa rơi tí tách, không ngừng tích tụ. Ở trung tâm, một điểm sáng nhỏ xíu dần dần hấp thu linh lực, mở rộng, lớn mạnh, thậm chí cuối cùng mơ hồ hiện ra hình người.

 

Trong bí cảnh bỗng đổ mưa, từ gian thạch thất bên cạnh vang lên tiếng sấm rền như sấm trời chấn động, cuồn cuộn không dứt.

 

Cuối cùng, quả Anh Kỳ Quả trong tay Vân Nhàn đã hóa thành bột mịn, linh lực bị nàng hấp thu hoàn toàn.

 

Vân Nhàn hít sâu một hơi, chậm rãi đứng dậy. Khí tức trong cơ thể tràn đầy như muốn bùng nổ. Khi Sương kiếm trong vỏ nhẹ nhàng rung lên, như đang vui mừng vì chủ nhân mình thực lực lại bước thêm một bước dài.

 

Kim Đan chín tầng, cách Nguyên Anh chỉ còn một bước ngắn!

 

Vân Nhàn tháo Ám Ngưng Giao xuống. Bên trong tay nàng, Thái Bình kiếm cũng im lìm, có vẻ đã mắng mệt, chỉ để lại một câu “Ngươi chờ đấy” rồi lại chui vào ngủ say.

Dựa theo tính nó, chắc là đang tích tụ khí lực để nổi loạn tiếp lần sau.

 

Vân Nhàn giờ đây, có thể nói là nội loạn chưa xong, ngoại họa lại tới, nhưng sắc mặt nàng vẫn bình tĩnh thư thái, thậm chí có chút nhẹ nhõm. Nàng đẩy cửa đá ra với vẻ khoan khoái.

 

Trùng hợp làm sao, Tiết Linh Tú cũng vừa đứng chờ bên ngoài.

 

Nhìn vẻ mặt tươi cười như gió xuân của hắn, khí tức trên người lại mạnh hơn nhiều. Hiển nhiên, hắn đã đột phá Nguyên Anh thành công.

 

Vân Nhàn rất biết cách bắt chuyện, liền nở nụ cười hỏi:

 

“Tiết đạo hữu, cảm giác thế nào?”

 

Tiết Linh Tú phe phẩy cây quạt xếp, mỉm cười ung dung:

 

“Không tệ. Nếu lại có thêm vài người nữa để ta luyện tay, thì càng tuyệt.”

 

Có vẻ thật sự rất không tệ, dù gì thì trước đó, hắn cũng chẳng còn lòng dạ nào mà để tâm đến cây quạt rách kia.

 

Vẫn còn thiếu một người. Vân Nhàn đảo mắt nhìn quanh, khẽ hỏi:

 

“Tức Mặc Xu đâu? Nàng vẫn chưa ra sao?”

 

Nghe câu hỏi này, tay Tiết Linh Tú khựng lại một chút, giọng mang theo chút khó nói:

 

“Không phải… Trong thạch thất đã không còn chút khí tức nào, chỉ e nàng đã rời đi trước rồi.”

 

Hắn không khỏi có chút xấu hổ, tưởng rằng Vân Nhàn sẽ cảm khái một câu kiểu như: “Là ta đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử”.

 

Kết quả, Vân Nhàn lại nhíu mày, giọng bất mãn như một người chị gái phát hiện em mình lén bỏ đi chơi:

 

“Đi rồi? Sao không gọi ta một tiếng?”

 

Tiết Linh Tú: “……”

 

Bằng không thì… ngươi còn định cùng nàng quay về Ma giáo hay sao?

 

“Cũng không rõ bây giờ là thời gian nào.”

Trong bí cảnh không phân biệt ngày đêm, Tiết Linh Tú lấy khối hình chiếu thạch ra xem, chỉ cần nhìn qua bảng giá trị thôi cũng đủ thấy tình hình Tây Bắc nhị giới đang căng thẳng thế nào, lúc ta lên thì ngươi xuống, lúc ngươi lên thì ta xuống, đánh nhau đến mức dây dưa không dứt.

 

“Không sao.” Vân Nhàn ngược lại tỏ vẻ rất bình thản.

“Ít nhất chúng ta bây giờ… rất ổn định.”

 

Ổn định đến mức đang đếm ngược hạng chót và áp chót.

 

Trong lòng Thái Bình kiếm thì đang lầm bầm giận dỗi:

 

“Đáng đời! Ta tuyệt đối sẽ không ra tay!”

 

Tiết Linh Tú đã sớm quen với kiểu hành xử “kỳ quặc” của nàng, xếp lại cây quạt, nói:

 

“Đi thôi. Hy vọng đừng đụng phải yêu thú nào quá phiền ——”

 

Câu còn chưa dứt, hai người vừa bước ra ngoài đã đụng ngay vận rủi.

 

Không biết thế nào, họ vô tình làm kinh động một con U Linh Sài đang ẩn mình trong sương xám. Con bạch cốt sài kia không biết xui xẻo thế nào, lại tự giẫm trúng chân mình, lập tức phát ra một tiếng gào long trời lở đất.

 

Chỉ trong chớp mắt, đàn U Linh Sài xung quanh đồng loạt quay đầu, cặp mắt bốc cháy quỷ hỏa xanh âm u dồn dập nhìn về phía này, ánh mắt lóe lên khát vọng điên cuồng đối với m.á.u thịt.

 

Chúng cùng lúc phóng lên, móng vuốt sắc bén vươn ra, rít gào lao về phía hai người!

 

Tiết Linh Tú: “!!!”

 

Xui thật! Toàn là yêu thú cấp Kim Đan, đánh không nổi, chọc không được chạy thôi!

 

Vân Nhàn đang định thi triển pháp thuật thoát thân, nhưng bất ngờ bị ai đó túm cổ áo từ sau, kéo ngược hướng chạy!

 

Tiết Linh Tú kéo nàng phóng vút đi, dù như vậy, tay hắn vẫn cố né không đụng vào cổ nàng.

 

Lại là… bệnh sạch sẽ tái phát.

 

Vân Nhàn ngồi trong tư thế “được xe đẩy”, cảm giác rất không thoải mái:

 

“Chờ đã, Tiết huynh, không phải nên để ta mang huynh phi mới đúng sao?”

 

Tiết Linh Tú hơi khựng lại, một lát sau mới nói:

 

“Ta chỉ muốn thử xem thực lực Nguyên Anh kỳ rốt cuộc mạnh đến đâu.”

 

Một câu này khiến Vân Nhàn như bừng tỉnh ngộ.

 

Tiết Linh Tú vẫn kéo nàng lao đi, đột nhiên bị nàng vỗ nhẹ vào tay:

 

“Tiết huynh, thả ta xuống, huynh đi trước.”

 

“…… Lại muốn làm gì nữa?”

 

“Ta đã có tính toán, không c.h.ế.t được, không sao đâu.”

 

Tiết Linh Tú nhìn nàng một cái, cuối cùng cũng buông tay. Vân Nhàn nhẹ nhàng xoay người rơi xuống đất, vỗ vỗ góc áo, ra hiệu: Huynh đi trước đi.

 

Thôi thì, không c.h.ế.t là được, c.h.ế.t rồi lại cứu về.

 

Tiết Linh Tú cũng chẳng hiểu sao mình lại tin tưởng nàng đến thế, liền phi thân rời đi trước.

 

Phía sau, đàn U Linh Sài vẫn ùn ùn kéo tới.

 

Vân Nhàn thì đứng im, không chút hoảng loạn, thậm chí còn cố ý lộ ra sơ hở, suýt chút nữa bị móng vuốt sắc như d.a.o xé toạc bụng!

 

Thật sự quá nguy hiểm nếu không nhờ tốc độ của nàng cực nhanh, e rằng đã c.h.ế.t không biết bao nhiêu lần.

 

Tuy vậy, trong lòng nàng hiểu rất rõ: từ góc nhìn người ngoài, cảnh này nhìn vào chẳng khác nào nàng đã c.h.ế.t đến nơi.

 

Ngay lúc sống c.h.ế.t chỉ trong gang tấc, Thái Bình kiếm trong cánh tay trái bắt đầu rục rịch, nó ngồi không yên rồi.

 

Vân Nhàn mà chết, nó chẳng phải cũng toi theo?

 

Vạt áo nàng rách toạc, sắp bị đàn sài vây kín Thái Bình kiếm cuối cùng cũng chịu không nổi, bắt đầu rụt rè thò đầu ra…

 

Rồi bị Vân Nhàn tát cho một cái, ấn ngược trở lại.

 

“Không, đừng. Thái Bình, nghìn vạn lần đừng ra tay.”

Vân Nhàn nói đầy thành khẩn,

“Ngươi vừa mới nói những lời đó, giờ ta sao dám mặt dày nhờ ngươi giúp?”

 

Thái Bình kiếm: “?”

 

Lại một lần nguy hiểm trong gang tấc, Thái Bình kiếm lại ló đầu ra lần nữa.

 

Vân Nhàn không chút khách khí lại ấn nó xuống lần nữa.

 

“Ta bảo không cần là không cần! Đừng có hấp tấp, chút việc nhỏ ấy mà.”

 

Thái Bình kiếm: “??”

 

Nó điên cuồng xoay tròn con mắt trong lòng bàn tay nàng, hãi hùng hoảng loạn. Còn chưa kịp nói gì, Vân Nhàn đã lấy tay phải đè luôn toàn bộ lại.

 

“Ngươi có phải coi thường ta không?”

Giọng nàng vang lên từ trên cao,

“Nói đi, có phải hay không? Có gì đâu chứ…”

 

Ầm!!!

 

Một đạo kiếm quang kinh thiên động địa đột ngột nổ tung giữa không trung, xé toạc cả bầu trời trong nháy mắt!

 

Kiếm khí cuồn cuộn như biển, lướt quét về phía đàn U Linh Sài sau lưng nàng.

 

Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ đàn yêu thú hóa đá, đồng loạt ngã rạp xuống, không kịp phát ra tiếng nào.

 

Trên cổ mỗi con lặng lẽ xuất hiện một đường kiếm cắt sắc bén, chậm rãi rỉ ra dòng m.á.u tím đen.

 

Vân Nhàn đứng thẳng trước tàn tích đàn sài, bước chậm lại, dừng chân.

 

“Oa…”

Nàng ngẩng tay trái lên, nhìn Thái Bình kiếm đang bắt đầu trợn trắng mắt trong lòng bàn tay, không khỏi cảm thán:

“Ngươi ấy à, thật sự là rất mạnh đấy!”

Loading...