Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Đệ Nhất Kiếm Tu Nói Nhiều Nhất Tu Chân Giới - Chương 37 (1)

Cập nhật lúc: 2025-06-09 04:36:59
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lời vừa dứt, cả bọn đều sững người.

 

Một mình đấu năm người? Nghiêm túc đấy à? Từ trước đến nay, đãi ngộ này chỉ có con nhện to đùng lần trước mới có.

 

Nhìn sắc mặt lạnh tanh của Cơ Dung Tuyết, ai cũng nhận ra nàng thật sự nghiêm túc.

 

Người này bề ngoài có vẻ lạnh lùng, ít nói, nhưng bên trong thì kiêu ngạo chẳng kém gì Kỳ Chấp Nghiệp. Mà thực lực của nàng, quả thực cũng xứng đáng với ngạo khí đó.

 

Cơ Dung Tuyết nghiêm túc là vậy, nhưng chẳng lẽ Vân Nhàn cũng thật sự đồng ý chắc? Nếu để Tiêu Vu biết, e là sẽ bay suốt đêm cưỡi điểu tới đánh m.ô.n.g nàng mất.

 

Thế nên, giữa bầu không khí im lặng, Vân Nhàn mở miệng với vẻ kiên định:

 

“Cơ đạo hữu, dù là ta… chuyện như vậy cũng không thể làm được.”

 

Năm người đánh một người, khác gì vây đánh? Đó là hành vi mất mặt, đáng bị coi thường.

 

“Vậy sao?” Cơ Dung Tuyết không lấy làm ngạc nhiên, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, “Có cốt khí.”

 

Vân Nhàn xoay người, quay đầu lại vẫy tay về phía sau, gọi:

“Linh San, muội đi cùng ta là được.”

 

Mọi người: “???”

 

Tiểu tử ngươi thật là biết cách chơi đấy!

 

Có cốt khí thì có đấy… nhưng mà chắc cũng không nhiều lắm đúng không?

 

“Đùa thôi mà, đùa thôi ha ha ha…” Vân Nhàn lập tức chuyển giọng, gượng cười vò đầu nói, “Cơ đạo hữu, vậy làm phiền ngươi… nương tay chút.”

 

Cơ Dung Tuyết hơi nhếch khóe môi: “Nếu là đối với ta… thì không phải gọi là ‘nương tay’. Phải nói là… ‘thủ hạ lưu tình’.”

 

Vân Nhàn: “…………”

 

Mọi người: “…………”

 

Không khí vốn đang căng thẳng bỗng đông cứng lại như bị đóng băng. Cơ đại tiểu thư, trong lúc đang chuẩn bị đại chiến sinh tử, lại có thể dùng giọng điệu nhàn nhạt như vậy nhả ra một câu đùa không thể lạnh hơn, thành công biến nơi đây thành một thế giới băng tuyết lạnh buốt.

 

Sự im lặng kéo dài, đến mức khiến người ta khó chịu.

 

Trận đấu sắp bắt đầu. Đệ tử Đoán Thể môn đồng loạt lùi về sau mười lăm bước, để lại một khoảng không gian rộng làm lôi đài. Tiết Linh Tú thấy vậy cũng phất tay, ra hiệu cho những người khác lui lại.

 

Hàng mày thanh tú của hắn hơi nhíu lại, không giấu được lo lắng.

 

Cơ Dung Tuyết từng đấu với Liễu Thế, mười lần thắng bảy, mà nói vậy còn là khiêm tốn. Thực tế nàng mạnh hơn Liễu Thế một bậc. Huống chi, bây giờ mọi người còn chưa rõ pháp môn của nàng là gì, chiêu thức càng là hoàn toàn mù tịt.

 

Còn về phần Vân Nhàn…

 

Kim Đan tầng chín đối đầu nửa bước Nguyên Anh, thoạt nhìn chỉ kém nửa cảnh giới, nhưng thật ra chẳng ai dám chắc nàng có thể chống nổi. Bắc Giới hai đại môn phái tài nguyên phong phú, thiên tài địa bảo không thiếu, mà Vân Nhàn trong mắt mọi người là kiểu người không thể trông cậy, g.i.ế.c một con nhện mà gà bay chó sủa, cả đám lo c.h.ế.t khiếp, ai mà nghĩ nàng có thể đánh solo ai đó?

 

Có điều, đúng như Trọng Trường Nghiêu từng truyền dạy đạo lý: chỉ cần mọi người không trông mong gì ở nàng, thì mọi việc nàng làm ra… đều trở thành bất ngờ ngoài ý muốn.

 

Lúc này, trong lòng Vân Nhàn cũng không hề bình tĩnh, khuôn mặt nghiêm túc, trong đầu thì điên cuồng lật lại kiếm phổ.

 

Lần trước bị ép nói nửa thật nửa đùa, nhưng Khinh Yến điểm phổ là thật. Chiêu “Yến Hồi Toàn Mười tám” cũng là thật nốt. Có điều… không phải do Vân Lang dạy, mà là nàng… tự luyện từ lúc nhỏ đến giờ, tự học thành tài. Khi chưởng môn mới chuẩn bị dạy chiêu đầu tiên, thì nàng đã luyện xong mười bảy chiêu rồi.

 

Chỉ có chiêu cuối cùng… dù cố đến mấy cũng không dùng ra được, kiếm quyết đến giữa chừng thì cứ như… bốc hơi mất.

 

Giờ phút này, ôm chân Phật cũng chẳng kịp, Vân Nhàn đang liều mạng ôn lại trong đầu, thì nghe giọng truyền âm sâu kín của Tiết Linh Tú truyền tới:

 

“Nếu không đỡ nổi… ngọc tỷ cứ đưa nàng ta là được.”

 

“Hiểu rồi. Nhưng luyện tay một chút cũng tốt mà.” Vân Nhàn cũng dùng truyền âm đáp lại, “Tiết huynh, ngươi biết nàng tu luyện pháp môn gì không? Cho ta chuẩn bị chút.”

 

Tiết Linh Tú trả lời ngắn gọn: “Sư.”

 

“Ồ, là vương giả của muôn thú sao, thảo nào nhìn vào đã khiến người ta phát hoảng.” Vân Nhàn còn không quên tán gẫu, “Sư tử sẽ cắn người dù có kêu hay không. Tiết huynh, ngươi đừng có quấy nhiễu ta, sắp đánh rồi.”

 

Tiết Linh Tú: “…………” Gì mà gọi là quấy nhiễu chứ? Ta quan tâm nàng một chút cũng không được à? Mà còn vụ ‘kêu không kêu sư tử cũng cắn người’ là thế nào!

 

Dù sao thì… trận đấu cũng đã bắt đầu rồi.

 

Gió cuốn bụi vàng, vài hạt linh sa bám lên tóc đen của Vân Nhàn. Nàng chậm rãi rút kiếm, đầu ngón tay chỉ về phía Cơ Dung Tuyết, trầm giọng nói: “Vậy thì, thỉnh chỉ giáo!”

 

Cơ Dung Tuyết cuối cùng cũng mỉm cười khẽ, rồi trước mặt Vân Nhàn, nàng bắt đầu biến hóa.

 

Làn da hoa văn như sư tử, mềm dẻo mà sắc bén, bắt đầu lan dần khắp cánh tay nàng. Cơ bắp bành trướng, móng tay duỗi dài, sẵn sàng lao vào trận chiến.

 

Vân Nhàn đứng đó nhìn, đánh giá thầm trong lòng. Cánh tay kia nói chính xác là trảo so với cái đầu của nàng cũng không thua bao nhiêu.

 

Người mạnh không nói nhiều. Cơ Dung Tuyết lắc mình lao tới, kình phong mãnh liệt cuốn đến, một trảo trực tiếp nhắm ngay đầu nàng mà vồ xuống!

 

Không ổn rồi! Vân Nhàn giật mình hoảng hốt!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/de-nhat-kiem-tu-noi-nhieu-nhat-tu-chan-gioi/chuong-37-1.html.]

 

Như vậy thì chẳng phải nàng lúc nãy tỏ vẻ nghiêm túc… hóa ra vô nghĩa hết à?! Nhìn bằng mắt thường cũng thấy, móng vuốt đó lớn hơn đầu nàng mấy phần a!

 

Mũi kiếm chạm đất, Vân Nhàn khẽ điểm mũi chân, nghiêng người tránh sang phải, thân hình còn chưa kịp ổn định, thì luồng kình phong thứ hai đã đuổi sát theo sau!

 

Cơ Dung Tuyết lực mạnh kinh người, tuy tốc độ chưa chắc nhanh bằng Vân Nhàn, nhưng phản ứng và phán đoán lại cực kỳ chuẩn xác hoàn toàn là phản xạ bản năng chiến đấu.

 

Tỉ như lúc này, dựa vào lần chiến đấu với con nhện lần trước, nàng đoán chắc Vân Nhàn sẽ vòng ra sau lưng mình.

 

Quả nhiên!

 

Vân Nhàn vừa lóe đi, đã hiện ra sau lưng nàng. Nhưng ngay lập tức một bóng trảo vụt tới, tóc bị c.h.é.m bay, bên má truyền đến cảm giác nóng rát, rồi m.á.u từ từ chảy xuống.

 

Vừa mới vào trận đã trúng chiêu? Nhanh quá rồi!

 

Vân Nhàn dùng lòng bàn tay lau vết máu, khẽ mắng một tiếng: “Ghê gớm thật.”

 

“Nếu ngươi bảo dừng, ta sẽ dừng,” Cơ Dung Tuyết lạnh nhạt nói. “Tốc độ của ngươi rất nhanh, cứ phát huy điểm mạnh đó. Chỉ cần khiến ta nhìn không rõ, ngươi mới có cơ hội thắng.”

 

Vân Nhàn hơi ngượng: “Tự dưng lại thành chỉ đạo võ học luôn rồi?”

 

Cơ Dung Tuyết: “Tới.”

 

“Hành!” Vân Nhàn nhanh chóng liếc quanh địa hình, rồi trầm giọng: “Tới đây!”

 

Kiếm phong va chạm với trảo nhọn, vang lên tiếng kim loại chói tai làm người ta ê răng. Vân Nhàn giơ kiếm đỡ lấy, theo bản năng định lách sang phải nhưng giữa chừng, lại lập tức dừng lại…

 

Ngay trong khoảnh khắc lóe sáng như tia điện, vai của Vân Nhàn lại dính chiêu.

 

Cơ Dung Tuyết chỉ tay vào cô: “Do dự quá lâu.”

 

Vân Nhàn đau đến hét lên: “…Nhìn kiếm này này!”

 

Kiếm pháp của cô không biết thực hư ra sao, nhưng nhanh thì đúng là nhanh thật.

 

Chỉ trong chớp mắt, đã qua mấy chục chiêu. Ban đầu còn lảo đảo vụng về, nhưng dần dần hai người đã có thể ăn miếng trả miếng. Vân Nhàn vốn đã có thiên phú tốt, lúc đầu Cơ Dung Tuyết còn cố tình tung vài chiêu hù dọa, nhưng giờ đây cô như cá gặp nước, liên tiếp tung ra 14 chiêu trong bộ kiếm pháp Yến Hồi Toàn, thậm chí còn có phần áp đảo Cơ Dung Tuyết.

 

Ở phía sau, Kiều Linh San sốt ruột như ngồi trên lửa. Hiện tại không tiện nói những câu châm chọc kiểu “Cắt đường lui” hay “Con khỉ trộm đào” nữa, nàng đành cau mày: “Khi nào mà Vân Nhàn lại mạnh như thế này?”

 

“Không phải Vân Nhàn mạnh hơn,” Kỳ Chấp Nghiệp trầm giọng nói, “mà là Cơ Dung Tuyết chưa dùng hết thực lực.”

 

Khi nói đến võ học, Kỳ Chấp Nghiệp lập tức trở nên kiên nhẫn hơn, giải thích nghiêm túc: “Nếu chỉ ở mức này, nàng ta căn bản không thể thắng được Liễu Thế.”

 

Tiết Linh Tú hỏi: “Ngươi thấy Vân Nhàn có bao nhiêu phần thắng?”

 

“Ngây thơ.” Kỳ Chấp Nghiệp cảm thấy đây là câu hỏi quá ngốc, hừ lạnh: “Dù có thắng thì cũng sẽ bị xử thua. Khối ngọc tỷ này chắc chắn sẽ thuộc về Đoán Thể Môn. Hừ, các người nghĩ ta không nhìn ra sao?”

 

Phong Diệp ngạc nhiên: “Hả? Còn có chuyện đó nữa?”

 

Kiều Linh San: “…”

 

Lúc này, Vân Nhàn cũng cảm thấy có gì đó không ổn. Cảm giác áp lực từ Cơ Dung Tuyết không quá mạnh, động tác cũng có vẻ hơi chậm chạp. Không biết đối phương đang định làm gì, nàng nhảy lên không trung, niệm kiếm quyết, triệu hồi vài thanh kiếm khí ảo ảnh. Nhưng chỉ trong chớp mắt, tất cả bị phá tan.

 

Ảo ảnh vỡ vụn, Cơ Dung Tuyết đứng ở giữa, từ từ thu chân lại.

 

Dường như nàng ta đã giải phong ấn nào đó. Ngoài cánh tay biến hóa kia, toàn thân bắt đầu tỏa ánh kim quang. Đôi mắt đen dần hiện lên sắc hổ phách, gương mặt trở nên lạnh lùng.

 

Vân Nhàn nhìn thấy rõ đối phương bỗng trở nên không còn dễ thương nữa.

 

Quả nhiên, sau khi giải phong ấn, tốc độ và sức mạnh của Cơ Dung Tuyết lập tức tăng mạnh. Vân Nhàn không tránh kịp, suýt bị một trảo vùi thẳng xuống đất, mồ hôi tuôn đầy thái dương, trong lòng bắt đầu có chút sợ hãi.

 

Tuy Vân Nhàn lúc này vẫn còn có thể ứng phó phần nào, thậm chí còn phản kích được vài chiêu, nhưng càng đánh lâu, Cơ Dung Tuyết lại càng mạnh hơn, như thể sinh lực vô hạn, ra đòn ngày càng tàn nhẫn.

 

Lần thứ ba va chạm, Vân Nhàn nhanh tay phản công, một kiếm đánh trúng xương quai xanh của đối phương. Vị trí này không gây thương tích nghiêm trọng, nhưng với người bình thường sẽ đau đến mức khựng lại. Thế nhưng Cơ Dung Tuyết bị đánh trúng mà không hề lùi lại, vẫn xông tới như không có chuyện gì, sắc mặt lạnh lẽo như băng, cứ như hoàn toàn không cảm thấy đau.

 

Cái móng vuốt to đùng, đầy lông dày kia phóng đại trước mắt Vân Nhàn, mang theo sức mạnh có thể nghiền nát mọi thứ. Nhìn thế này, tránh chắc chắn không kịp rồi.

 

Phía sau, mọi người kinh hô thất thanh, Kỳ Chấp Nghiệp mặt biến sắc, lập tức bay người lên. Một đệ tử Đoán Thể Môn đã kịp thời xuất hiện chắn trước Vân Nhàn, đưa tay chặn cú đánh.

 

Chiêu cuối cùng mà Vân Nhàn chuẩn bị tung ra bỗng im bặt. Nàng nghe được tiếng rên rỉ và âm thanh nuốt máu.

 

“Đại tiểu thư,” nam nhân cường tráng kia nói, “tỷ thí đến đây là kết thúc rồi.”

 

Cơ Dung Tuyết: “…”

 

Nàng như cần vài giây để hiểu rõ ý câu nói, rồi chậm rãi thu tay lại: “Ừ.”

Nam Cung Tư Uyển

 

Ngay lúc này, những hoa văn leo lên cổ dần biến mất, được vòng cổ hấp thụ lại một cách ổn định.

 

Vân Nhàn đứng dậy, sau trận chiến này nàng cũng hiểu ra được con đường của Đoán Thể Môn.

 

Chiến sĩ cuồng chiến thực thụ! Càng đánh càng hăng, càng bị thương càng mạnh. Nhưng đồng thời, chắc chắn có tác dụng phụ: càng về sau càng bị bản năng chi phối, không phân biệt địch ta, thấy ai cũng vồ. Khó trách đệ tử Đoán Thể Môn ai nấy đều có vẻ vừa cơ bắp vừa nghiêm trọng phải đề phòng cả kẻ địch lẫn đồng đội, may mà da thịt bọn họ đủ dày!

Loading...