Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Đệ Nhất Kiếm Tu Nói Nhiều Nhất Tu Chân Giới - Chương 38

Cập nhật lúc: 2025-06-10 13:42:19
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vân Nhàn cùng nhóm người trong chớp mắt đã biến mất khỏi hình chiếu thạch. Trong số bốn người còn lại, ba người liền thở phào nhẹ nhõm, chỉ có Liễu Xương là khóe mắt giật giật, sắc mặt vặn vẹo:

“…Sao lại như thế này!”

 

Rõ ràng ngay khoảnh khắc thúc giục Ô Kim Bát theo lời thúc phụ họ Liễu, ông ta còn đang nghĩ đám trẻ này quả thật dễ dạy, ai ngờ kết quả lại như trâu đất xuống biển, không chút phản ứng nào.

 

Không có kết quả thì thôi, nhưng cái cách làm vừa rồi nhìn qua quả thật quá mất mặt!

 

Lê Phái cười khẽ, nhưng nụ cười đó không hoàn toàn là vui vẻ, rõ ràng là đang cố nhịn cười. Quần chúng trong Chúng Thành thì không nhịn được nữa, cười vang trời đất, tiếng cười như sấm rền cuồn cuộn không dứt:

“Khụ… Cái này, e là phải hỏi Minh Quang đại sư rồi.”

 

Hiệu ứng gây cười quá đủ, đến mức e rằng ngay cả Phật Tổ cũng phải bật cười theo.

 

Nam Cung Tư Uyển

“A di đà Phật.” Minh Quang đại sư lần chuỗi Phật châu, khẽ thở dài nhắm mắt nói:

“Chấp Nghiệp… nó vẫn chưa tu luyện công pháp Kim Chung Tráo.”

 

Liễu Xương lúc này còn kinh ngạc hơn cả lúc nhìn thấy Vân Nhàn:

“Sao lại có người trong Phật môn mà không biết Kim Chung Tráo?!”

 

Lê Phái cười hì hì:

“Lời này sai rồi. Đao Tông cũng đâu phải ai cũng có đầu óc đâu.”

 

“Ngươi…!” Liễu Xương tức đến nghẹn lời, vừa quay sang thấy Túc Trì liền càng giận hơn:

“Sư muội ngươi thật to gan! Dám khiêu khích tiền bối như thế, sư phụ các ngươi dạy dỗ tốt thật đấy!”

 

Túc Trì sững người, rồi chậm rãi quay đầu nhìn về phía sư muội, người vẫn còn đang tràn đầy sinh khí rồi cất tiếng:

“Khiêu khích chỗ nào?”

 

Liễu Xương rống lên:

“Vậy chẳng phải là khiêu khích sao?!”

 

Túc Trì mặt không chút cảm xúc:

“Sư muội chỉ hỏi ngươi một câu thôi. Nếu không muốn trả lời, có thể không để tâm, đâu cần phải dùng lời độc địa.”

 

Ngay cả Minh Quang đại sư cũng giật mình:

“Túc thí chủ, ngươi… A di đà Phật.”

 

Liễu Xương cảm thấy nếu còn ở lại đây thêm chút nữa, chắc chắn sẽ tổn thọ mười năm.

 

Trong vòng Chúng Thành, giữa không trung lơ lửng một cuộn trục, trên đó dùng nét mực đang viết lại tình hình chiến cuộc Tứ Phương hiện tại.

 

【 Ngọc tỷ thứ tư vẫn chưa được tìm thấy. Bạch Hổ và Huyền Vũ tỷ hiện trong tay Đoán Thể Môn, Chu Tước tỷ thuộc về Phật Hương. 】

 

【 Người được chọn dẫn đầu:

Bắc Giới Đoán Thể Môn – 30 người,

Bắc Giới Đao Tông – 30 người,

Tây Giới Phật Hương – 23 người,

Đông Giới Kiếm Các (gồm cả Nam Giới Diệu Thủ Môn và Tây Giới Phật Hương) – 15 người. 】

 

Nét mực trên cuộn trục không ngừng biến hóa, nhân số cũng theo đó mà tăng giảm. Có người đi ngang qua nhìn thấy liền cảm thán:

 

“Kiếm Các người gì mà ít vậy? Chưa bằng một nửa của hai môn Bắc Giới nữa.”

 

“Trong số đó chín người là do Tiết thiếu gia thuê cao thủ về, chắc chắn sẽ không dám liều mạng đánh lớn.”

 

“Vậy còn một người kia, chẳng lẽ là Trọng Trường Nghiêu? Người này mất tích đã bao lâu rồi.”

 

“Ta có thấy ở phía Nam Giới, Trọng Trường Nghiêu giờ đã là nửa bước Nguyên Anh rồi. Nếu có thể đưa người này trở lại, thì thực lực Nam Giới e là lại tăng thêm một bậc.”

 

“Ta thấy Phật Hương và Đoán Thể Môn thật sự quá bá đạo rồi… Trận chiến Tứ Phương lần này đúng là biến ảo khôn lường, mới nhìn thì tưởng dễ đoán, ai ngờ càng xem càng rối, chẳng biết kết cục thế nào.”

 

“……”

 

Bên trong bí cảnh, Vân Nhàn nhờ trận giao thủ với Đoán Thể Môn mà nhận ra tầm quan trọng của việc có đông người và lực lượng hùng hậu.

 

“Hiện giờ chúng ta tính cả vào cũng chỉ có mười bốn người.” Vân Nhàn nói, giọng nhẹ như gió, đồng thời kéo khăn che mặt lên, “Việc cần làm bây giờ, chính là trên đường gặp được tán tu thì đều phải kéo vào đội, như vậy mới có thể đủ người cho ra dáng.”

 

Để tránh bị Liễu Thế phát hiện mà nổi khùng, nàng không tiếc tiêu tốn tài lực, mua đủ mười bốn bộ áo bào đen, che kín từ đầu đến chân. Không chỉ vậy, nàng còn lén đút lót cho đám hồn tu Tây Giới, để cả nhóm có thể lặng lẽ bám đuôi sau làn sóng truy bắt, ngư ông đắc lợi.

 

Vận khí của nàng cũng thật tốt, vừa ra ngoài đã vớ được đám hồn tu ấy vốn là nhóm người kín tiếng vô cùng, khó tiếp cận.

 

Tây Giới hoang vu, tông phái kỳ dị đủ loại, hồn tu tuy tên nghe như phản diện, tu pháp cũng đầy quỷ dị, nhưng nghiêm túc mà nói vẫn là chính phái. Môn quy nghiêm ngặt, ngày thường còn giúp người trừ tà diệt quỷ, chỉ là ít nói, khó giao tiếp.

 

Dưới ánh sáng chính nghĩa từ pháp trượng Đông Cực, cuối cùng họ cũng miễn cưỡng đồng ý giúp Vân Nhàn.

 

Chỉ có một vấn đề hồn tu ai nấy đều gầy nhỏ như thiếu niên mười ba tuổi, tuy áo bào đã che mặt, nhưng vẫn không tránh khỏi sự khác biệt dễ nhận thấy.

 

Cuối cùng, Vân Nhàn nghĩ ra một biện pháp thiên tài—

 

Nàng tháo hai bánh xe ngựa, dùng mấy tấm gỗ thô sơ ghép lại thành một chiếc “xe tù”, rồi nhét mấy người nhỏ con kia vào trong. Xe kín gió bốn phía, nhìn qua y như đang chở phạm nhân.

 

Mà nhìn thế nào thì “xe tù” này lại vô cùng hợp với khí chất của hồn tu, thế là khi Liễu Thế đuổi tới, không nhìn kỹ, thế mà thật sự để cả bọn qua mặt một cách dễ dàng.

 

Vân Nhàn biết chiêu này không dùng được lâu, nếu lại gặp mặt lần nữa, với ánh mắt sắc bén của Liễu Thế thì thế nào cũng phát hiện. Nhưng lừa được một lần là một lần, biết đâu còn kiếm thêm chút lợi.

 

Vậy là cả nhóm liền trà trộn vào đợt truy bắt thứ hai, tiếp tục len lén tiến về phía trước.

 

“……” Vân Nhàn nhìn bóng lưng Tức Mặc Xu, đột nhiên có chút buồn cười. Thánh nữ mà không chịu mặc áo đàng hoàng, giờ thì đen trắng lẫn lộn, nhìn từ sau lưng chẳng khác gì một con gấu trúc nhỏ.

 

“Này, sao Ma giáo vẫn còn đuổi theo chúng ta vậy?”

 

“Chắc tin tức họ bị chậm, còn chưa biết ngọc tỷ đã rơi vào tay Đoán Thể Môn.” Kiều Linh San nghiêng đầu, hơi tò mò: “Tức Mặc Xu với Cơ Dung Tuyết đánh nhau thì ai thắng?”

 

Vân Nhàn: “Vấn đề đó thì hỏi Kỳ Chấp Nghiệp đi, hắn có thể phân tích cho muội cả nửa ngày.”

 

Nhưng theo cảm nhận cá nhân nàng, có lẽ Cơ Dung Tuyết sẽ thắng. Tức Mặc Xu giống như loại chuyên hạ cổ, trúng rồi phải một lúc sau mới phát tác. Trong khi Cơ Dung Tuyết lại càng đánh càng mạnh về cuối, khả năng là khắc chế tự nhiên với Tức Mặc Xu.

 

Ờ mà khoan… Vừa rồi cái Mị Ma đó hình như là nam thì phải? Sao Tức Mặc Xu lại gọi hắn là “Mị Yên Liễu”?

 

Vân Nhàn bất giác nhớ lại nội dung trong bộ truyện 《Ngây thơ ma nữ nóng bỏng tình ái》Trọng Trường Nghiêu lần đầu “hiến thân” cho đại tỷ Mị Ma…

 

Lập tức im lặng: “……”

 

Nàng cảm thấy mình vừa phát hiện một chân tướng không nên biết.

 

Cũng trong hành trình bôn ba ấy, Vân Nhàn phát hiện không ít dấu vết của Trọng Trường Nghiêu để lại.

 

Người này đúng là đại nạn không chết, còn rất may mắn, đi đến đâu cũng gặp kỳ ngộ. Hỏi mấy tiểu cô nương từng gặp hắn, ai nấy đều có ấn tượng tốt, hoặc được hắn cứu, hoặc được hắn giúp. Trên người át chủ bài không dứt, diện mạo lại tuấn tú thanh nhã, phong thái tiêu sái, điều quan trọng nhất là, trong hoàn cảnh sinh tử, tu vi hắn thế mà đã lặng lẽ đạt đến nửa bước Nguyên Anh.

 

Dù còn kém một chút mới vào chính thức cảnh giới Nguyên Anh, nhưng cũng khiến Vân Nhàn thấy cực kỳ mất cân bằng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/de-nhat-kiem-tu-noi-nhieu-nhat-tu-chan-gioi/chuong-38.html.]

Song nghĩ lại, nguyên bản truyện vốn không có chiến trường viễn cổ, cốt truyện giờ đã bay đi đâu chẳng biết, thay vì chỉ trích người khác, chi bằng tu luyện cho tốt. Gần đây nàng đã cảm giác mơ hồ chạm tới một tầng bình chướng, có thể chẳng bao lâu nữa sẽ đột phá.

 

Mọi người vốn tưởng thời điểm này nên nghỉ ngơi dưỡng sức, tăng cường thực lực để đối phó chiến trường viễn cổ có thể mở ra bất kỳ lúc nào. Dù sao theo lời Cơ Dung Tuyết, nàng biết cách mở cửa, còn bên Phật Hương cũng không có gì đáng ngại.

 

Cho đến khi cả nhóm đi đến nửa đường, trong lòng sông khô cạn giữa sa mạc, phát hiện ra một nửa khối ngọc tỷ phát ra ánh sáng u lam.

 

Có lẽ vốn bị chôn sâu, nhưng giờ bị gió cát thổi bay lớp che phủ, để lộ ra một nửa.

 

Xuất hiện một cách đột ngột.

Không ai ngờ.

Nhìn thì như giả, mà lại thật đến mức khó tin.

Đặt lộ thiên như vậy mà chẳng ai buồn nhặt.

 

Vân Nhàn: “……”

 

Nàng hạ thấp giọng dưới lớp áo đen, thì thầm hỏi:

“Nhặt không?”

 

Kiều Linh San hơi do dự:

“Nhặt… nhặt sao? Nhưng chúng ta còn chưa biết cách để kích hoạt mà…”

 

Tiết Linh Tú trầm ngâm:

“Cũng có thể thử một lần. Cùng lắm thì sau này lấy đổi với Liễu Thế.”

 

Hiện tại Kỳ Chấp Nghiệp đã lấy lại được Đông Cực pháp trượng, có thể đánh ngang tay với Liễu Thế, chỉ còn phải đề phòng mỗi Tức Mặc Xu.

 

Vân Nhàn có cảm giác Liễu Thế trong lòng mọi người giờ đã thay đổi định vị. Từ một kẻ ngốc nghếch vinh quang “tấn chức” thành một ông chủ quầy bán đồ vặt, đầu tuy không thông minh lắm, nhưng cứ như vậy lại vô tình tạo ra sản phẩm mới…

 

“Có ta ở đây, lo cái gì mà lo.”

Kỳ Chấp Nghiệp khoanh tay, ánh mắt nhìn xuống đầy khí thế, hừ lạnh một tiếng rồi nói:

“Vân Nhàn, nhặt đi.”

 

Thế là Vân Nhàn ngồi xổm xuống, bắt đầu đào ngọc tỷ từ trong cát ra. Nàng cẩn thận phủi đi từng lớp cát mịn, dần dần để lộ ra toàn bộ hình dạng của ngọc tỷ.

 

Dựa theo phương pháp loại suy, đây rất có thể là Thanh Long tỷ. Nhưng nói gì thì nói, nàng cũng chẳng đọc nổi những ký hiệu cổ quái khắc trên đó.

 

Vân Nhàn thử theo công thức trong mấy loại tiểu thuyết cực kỳ cẩu huyết: cắt đầu ngón tay, nhỏ m.á.u lên bề mặt ngọc tỷ, sau đó cả nhóm cùng háo hức trố mắt nhìn chăm chú.

 

Máu nhỏ tí tách như mưa rơi, nhưng ngọc tỷ vẫn không có chút phản ứng nào.

 

“……”

Tiết Linh Tú nhướng mày cười khẽ, đôi mắt cong cong như viên đạn nhắm thẳng vào nàng:

“Ngươi chê ta quá nhàn đúng không?”

 

Vân Nhàn cười gượng:

“Hắc hắc…”

 

Dù sao cũng đã cầm được ngọc tỷ, cả nhóm liền tiếp tục lên đường.

 

Trên đường đi, Vân Nhàn quả thực gặp không ít tán tu. Nhưng mỗi lần nàng chủ động mở lời rủ họ nhập bọn, lần nào cũng bị từ chối thẳng thừng.

 

Không nói đến chuyện luyện kiếm vốn đã là số ít, người còn sống đến hiện tại, có thể đủ sức vung kiếm đều là những kẻ hoặc gia thế khá giả, hoặc vốn không thiếu linh thạch. Mà danh tiếng của Vân Nhàn lại không lớn, tự nhiên không ai chịu gia nhập.

 

Chính vào lúc này Trọng Trường Nghiêu, kẻ đã lâu không gặp, tái xuất hiện theo một cách mà không ai ngờ tới.

 

Lúc ấy, Tiết Linh Tú đang giảng giải cho cả nhóm một số phương thuốc từ thảo dược phổ thông, để mọi người dù lạc đàn cũng có thể sơ cứu cho bản thân.

 

Thì bỗng nhiên, từ nơi xa giữa hoang mạc vang lên một tiếng kêu kinh hoàng, kế đó là âm thanh va chạm dữ dội xem ra ai đó đã chọc phải yêu thú.

 

Thực ra không chọc nó, yêu thú đôi khi cũng tự tìm tới gây sự. Gặp vận xui thì đang đi đường cũng có thể vô tình dẫm trúng một con sa quái đang tắm nắng. Đám người Vân Nhàn vừa nghe động liền định lao tới hỗ trợ, nhưng chưa kịp hành động thì từ giữa không trung đã vang lên tiếng kiếm khí xé gió!

 

Dưới ánh nắng gay gắt, Trọng Trường Nghiêu trong bộ bạch y hơi nhuốm máu, thần sắc nghiêm nghị, đứng lơ lửng giữa trời, nhẹ nhàng giơ tay.

 

Vô số đạo kiếm khí phóng ra, c.h.é.m toàn bộ đám sa quái thành tro bụi, không chừa lại một con.

 

Dưới mặt đất, hai tu sĩ phù pháp sững sờ, ngẩng đầu nhìn trời ——

 

Kẻ đứng kia, mặt mày tuấn mỹ so với ánh mặt trời còn muốn chói mắt hơn. Chỉ tiếc, sắc mặt hơi trắng đến đáng ngờ. Dáng người gầy mảnh, vừa thi triển tuyệt chiêu xong, n.g.ự.c đã bắt đầu phập phồng, che miệng nhẹ ho vài tiếng.

 

“Khụ… Khụ…”

Trọng Trường Nghiêu buông tay, làm như bất lực, nhẹ giọng hỏi hai vị phù tu:

“Xin lỗi, là tại hạ thất thố. Cô nương, không sao chứ?”

 

Phù tu lập tức hét toáng lên:

“A a a a a a!!”

 

Vân Nhàn: “…………”

Cả nhóm: “…………”

 

Vân Nhàn nghẹn họng cái cảnh này thật sự quá “tào” rồi, quá nhiều điểm để châm chọc, vô số lời muốn nói trực trào nơi cổ họng.

 

Ngươi nhất định phải đứng giữa không trung mới chịu được à?

Không đứng trên mặt đất thì không đánh được, hay là đứng trên cao để tiện cho người ta ngắm mặt ngươi?

 

Với lại mới ba ngày mà phong cách đã đổi xoành xoạch vậy hả? Từ ôn nhu quân tử chuyển mình thành mỹ nhân ốm yếu, cái biến hóa này cũng nhanh quá rồi. Khụ, giả vừa thôi!

 

Phù tu vẻ mặt tràn ngập ngưỡng mộ, Trọng Trường Nghiêu khẽ cười, thân hình hơi lảo đảo, chắp tay nói:

“Tại hạ tài hèn sức mọn, không kịp cứu giúp, khiến các vị cô nương kinh sợ.”

 

Nói xong lại giả vờ ho khan vài tiếng, đúng bài.

 

Phù tu lập tức đau lòng, dâng dược thảo lên tận tay, hắn thì lại ung dung lắc đầu từ chối:

“Tại hạ không vì cái này.”

 

Trọng Trường Nghiêu bận tỏ vẻ, hoàn toàn không phát hiện ra bên này có một đám tiểu hắc bào đang âm thầm theo dõi. Vân Nhàn thì càng thêm bất mãn, cảm thấy tên này quá thích diễn, khụ ho thì không thấy máu, y như sấm sét mà không có mưa, chỉ toàn hù dọa người ta.

 

Vừa nghĩ xong…

 

“Vút!”

 

Một đạo tơ lụa màu tím bất ngờ bay ra từ bên cạnh, trong chớp mắt quất mạnh vào người Trọng Trường Nghiêu!

 

Lực đạo tàn nhẫn đến mức khiến hắn lập tức biến sắc, ánh mắt hiện lên một nỗi sợ rõ ràng đến khó tin. Sau đó miệng há to:

“Oa—!!”

 

Một ngụm m.á.u tươi phụt ra.

 

Vân Nhàn: “……”

 

Xin lỗi, lần này có lẽ thực sự hiểu lầm ngươi rồi, Trọng Trường Nghiêu!

Loading...