Đệ Nhất Kiếm Tu Nói Nhiều Nhất Tu Chân Giới - Chương 40
Cập nhật lúc: 2025-06-11 14:34:46
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kỳ Chấp Nghiệp tức đến đỏ mặt, xấu hổ hóa giận, quay người chui thẳng vào doanh trại, đến cả pháp trượng Đông Cực cũng mặc kệ, cứ thế ném luôn vào tay Vân Nhàn một cách dứt khoát.
“……” Kiều Linh San thật sự không chịu nổi nữa, lên tiếng:
“Vân Nhàn, làm vậy khiến tỷ vui lắm à?”
Bán rẻ bằng hữu một cách hoàn mỹ, Vân Nhàn không chỉ là vui mà còn như được giải phóng cả thân lẫn tâm:
“Lâu lâu mới có dịp, lâu lâu thôi mà~”
Nàng tuy không nói, nhưng lòng vẫn tự hiểu. Chúng nhân tiến vào Tứ Phương bí cảnh đến nay đã gần tròn bảy ngày, đại chiến sắp diễn ra, ai ai trên mặt tuy bình tĩnh, song trong tâm sớm đã gợn sóng, ít nhiều đều có nỗi bất an.
Cũng bởi thế, càng không thể để sĩ khí sa sút! Lý do nghe qua có vẻ miễn cưỡng, nhưng đứng trong cục diện hiện giờ, lại là danh chính ngôn thuận.
“Bất quá lại có kẻ vụng về nghe lén,” Vân Nhàn nhướng mày cười nói, “Lén nghe lời người, còn cười ra tiếng, thật làm hỏng cả thể diện nghề này. Ta xưa nay nghe bát quái cười đến bụng đau, còn chưa từng thất thố như thế.”
Dù sao cũng đã bị phát hiện, không cần tiếp tục giấu mình, Tiết Linh Tú dứt khoát từ sau bụi cây bước ra.
“Ngươi trêu chọc Kỳ Chấp Nghiệp đến mức ấy, không sợ hắn nổi giận mà rời đi à?” Hắn bật cười, nói: “Tám nghìn năm trăm linh thạch, Phật Hương tông vẫn còn đủ sức gánh lấy.”
Vân Nhàn liếc hắn một cái, thản nhiên đáp: “Nếu hắn muốn đi, đã đi từ sớm rồi.”
Quả nhiên không sai. Nhìn cái dáng Kỳ Chấp Nghiệp hậm hực mà vẫn quay về lều, là đủ rõ.
Ba người cùng nhau nhìn về phía chân trời đen đặc như mực. Trong bí cảnh không trăng không sao, thế nhưng lại có một đạo tinh quang bỗng nhiên lóe lên, tựa hồ ngầm báo hiệu một hồi biến động phong vân sắp sửa giáng lâm.
Kiều Linh San thất thần ngẩng đầu nhìn theo đạo dị tinh, đầu khẽ nghiêng, vô thức tựa lên vai Vân Nhàn, nhẹ giọng nói: “Vân Nhàn, tỷ xem, có sao kìa.”
“Thấy rồi.” Vân Nhàn thuận miệng đáp, “Sao vậy, muội muốn ước một điều chăng?”
Kiều Linh San cười khẽ, nói: “Nếu thật sự có thể ước, ta ước lần này Đông Giới ta có thể giành ngôi nhất… A.”
Nói chưa hết câu, nàng mới chợt nhớ ra bên cạnh còn có người của Nam Giới là Tiết Linh Tú, lập tức ngưng lời.
Tiết Linh Tú phẩy nhẹ cây quạt, không nói tiếng nào.
Trong thiên địa nhỏ hẹp ấy, bỗng chốc yên tĩnh hẳn xuống.
Chỉ nghe hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, chuyển lời: “Thánh nữ đến giờ vẫn chưa tìm được chúng ta sao?”
Vân Nhàn đáp: “Là ngưu yêu kia đi tìm. Thị lực nó không tốt, nhìn không ra cũng là chuyện thường tình.”
Con trâu kia, phỏng chừng đến đỏ với đen còn phân không nổi, đừng nói gì tìm người giữa đêm tối.
“Vậy thì tốt.”
Tiết Linh Tú toan quay lưng rời đi, thì phía sau lại vang lên giọng nói trong trẻo của Vân Nhàn: “Chiến trường viễn cổ e rằng chẳng mấy chốc sẽ khai mở. Lúc ấy các phe tranh đấu hỗn loạn, ai thắng ai bại còn chưa thể đoán.”
Nàng như không mang theo tâm sự, thong dong nói: “Tiết huynh, đến lúc đó, đã là ai có bản lĩnh người ấy sống sót.”
Kiều Linh San thấy bản thân vừa rồi lỡ lời, vội vàng xua tay, thêm vào: “Tỷ ấy tuy không thi triển được Yến Hồi Toàn Thập Bát, nhưng mà… ăn thì giỏi.”
“Ể? Muội cũng hiểu ý nghĩa của ‘đồ ăn’ rồi sao?”
“Ngày nào cũng nghe tỷ nói, ai mà không hiểu chứ…”
“……”
Không biết vì cớ gì, tảng đá vừa đè nặng trong lòng Tiết Linh Tú bỗng hóa thành bông vải, khẽ nảy một cái, liền không còn thấy tung tích.
“Tự nhiên.” Hắn khép chiếc quạt xếp lại, ngữ khí lạnh nhạt mà kiên định: “Ta… sẽ không lưu tình.”
Công phu không phụ người có lòng. Vị “người qua đường Giáp” mà Vân Nhàn thao thao bất tuyệt nhắc đến suốt bao ngày, rốt cuộc cũng xuất hiện vào ngày hôm sau.
Mà khi ấy, người nọ đang chạy như bay, vừa trông thấy đám người liền gào lên:
“Chạy mau! Đao Tông đang đuổi g.i.ế.c phía sau!”
Chúng nhân nét mặt vẫn bình tĩnh như thường.
Đặc biệt là Vân Nhàn.
Hừ! Vân Nhàn hừ lạnh trong lòng, nghĩ thầm: “Tiểu tử nhà ngươi, tưởng ta không nhìn ra chỗ bất thường sao? Còn bày trò nói phía sau có người của Đao Tông truy sát à? Đừng có giỡn! Dù Đao Tông hiện nay không còn oai phong như trước, cũng không phải thứ cho ngươi tùy tiện lợi dụng… Ta mà tin thật, chẳng phải hóa ra đầu óc có bệnh, tự nguyện đi làm Liễu Thế thứ hai sao?!”
Mọi người đành phải chạy thêm một phen, coi như rèn luyện thể lực. Trên đường, lúc băng qua doanh địa của một môn phái vô danh. Đoán Thể Môn, Cơ Dung Tuyết chợt phát hiện trong đám người có một bóng dáng quen thuộc. Vài tiểu tử mặc áo bào đen đang tung tăng nhảy nhót, nhưng ánh mắt nàng nhanh chóng dừng lại trên người Vân Nhàn.
Không cần nhìn gì nhiều, chỉ riêng khối ngọc tỷ nàng từng giấu, giờ lại mơ hồ phát sáng nơi nách áo Vân Nhàn đó là một cách cất giấu khá độc đáo và… táo bạo. Nếu vẫn luôn giấu ở đó, dù là như Cơ Dung Tuyết, cũng có chút do dự khi nghĩ đến chuyện lấy lại.
“A…” Cơ Dung Tuyết lẩm bẩm, “Là đám người Vân Nhàn.”
Trong thoáng chốc, ánh mắt nàng lướt. Vân Nhàn bên kia, vết thương nơi mặt đã hoàn toàn lành lặn, da thịt phẳng phiu như chưa từng bị thương.
Còn nàng thì sao? Vết thương trên vai do Vân Nhàn gây ra, hiện tại vẫn chỉ được buộc tạm bằng dải vải trắng, thuốc bôi sơ sài, nơi ấy nóng rực, m.á.u vẫn còn thấm ra. Nhìn cảnh ấy, không khỏi nảy sinh vài phần… ghen tị: “Ta thấy chúng ta đúng là thiếu một y tu thật.”
“……” Tên nam nhân lực lưỡng đi bên cạnh chậc lưỡi, “Đại tiểu thư, y tu đâu phải rau cải trắng, muốn là có liền.”
Y tu từ trước đến nay là người được cầu, đâu có chuyện y tu đi cầu người. Cũng vì vậy mà họ được nuông chiều quen, tính tình phần lớn chẳng ra gì. Dáng vẻ lúc nào cũng kiêu căng, như thể lỗ mũi vĩnh viễn hướng trời vậy. Ai muốn được chữa thì phải tự tìm đến, còn sống hay chết, y tu không quan tâm.
“Ừm, ta biết,” Cơ Dung Tuyết gật đầu, rồi nhìn thêm một cái, thở dài, “Chỉ là… Tiết Linh Tú hình như cũng rất thích ở chỗ bọn họ. Hắn mà không qua bên này, ta cũng chẳng có cớ qua bên đó.”
Nam nhân kia đáp: “Cũng đúng.”
Cơ Dung Tuyết lại thở dài: “Chúng ta bây giờ, ngay cả y tu cũng không có.”
Nam nhân lực lưỡng: “…… Ha… ha ha!”
Về phần Vân Nhàn, sau một hồi chạy trối chết, cuối cùng dừng lại, thầm nghĩ:
Không trách người ta bảo Tứ Phương bí cảnh là nơi rèn luyện toàn diện cả tâm – trí – thể. Này mà không rèn luyện mới lạ! Giống y như đánh du kích, nhất là với loại địch nhân dai như đỉa như ta đây, lúc nào cũng phải tính, lúc nào cũng phải trốn… thật là phiền c.h.ế.t đi được.
Người qua đường Giáp cũng vừa thở hồng hộc vừa chạy đến, gập người xuống nghỉ lấy hơi, thấy đám Vân Nhàn thì sửng sốt:
“Lại… lại là các ngươi?! Trùng hợp thật đấy…”
“Quả thật là trùng hợp quá rồi.” Vân Nhàn cầm bút lông, cười nhạt, “Đã có duyên như thế, chi bằng để ta vẽ chân dung tặng ngươi một bức?”
Không hiểu sao nàng vẫn luôn không thể nhớ nổi gương mặt người này. Đã thế thì dùng tranh vẽ để ghi nhớ có khi lại hiệu quả hơn.
Kẻ nọ gương mặt đang gắng giữ vẻ bình tĩnh, bỗng chốc nứt toác. Nụ cười cứng đờ như sắp rơi xuống đất: “…A?”
“Lại đây, nhìn về phía này.” Vân Nhàn nghiêng đầu, bút vung như bay, “Biểu cảm đừng quá nghiêm túc, tự nhiên một chút. Cười lên nào… cùng ta đọc: cà… tím… Rồi, rất tốt.”
Nói xong, nàng thu tranh vào nhẫn trữ vật, mặt mày thản nhiên, hoàn toàn hợp lý: “Được rồi, ngươi nói đi.”
Kiều Linh San tò mò hỏi ngay: “Cà tím là gì vậy?”
Vân Nhàn chăm chú đáp: “À, chính là lạc tô. Có nơi gọi là cà tím.”
Kỳ Chấp Nghiệp chen vào: “Ở chỗ ta, gọi là Côn Luân dưa.”
Người qua đường Giáp: “……”
Tại sao cái trò đùa nhảm này lại có thể kéo thêm cả một đám nhập cuộc? Còn không ai tới ngăn lại chút nào à?! Và quan trọng là cà tím thì liên quan gì tới cái mặt chứ?!
Ngay lúc ấy, có người lên tiếng.
Trọng Trường Nghiêu khẽ ho một tiếng, vẻ mặt bất mãn: “Vân cô nương, sao có thể vô lễ đến vậy? Người này chỉ là đạo hữu đi ngang, sao lại xem như tội phạm truy nã mà vẽ chứ?”
“Ngươi nghĩ gì thế?” Vân Nhàn vẫn không thèm quay đầu lại, giọng nhàn nhạt, “Ta thấy hắn phong độ nhẹ nhàng, dung mạo tuấn tú, muốn lưu làm kỷ niệm thôi, có gì không hợp? Ta mang theo tranh vẽ đại sư huynh bên mình, chẳng lẽ cũng coi là truy nã hắn chắc?”
Trọng Trường Nghiêu: “?”
Nói dối mà không chớp mắt!
Nhưng hắn lại không phản bác được. Nếu phản bác tức là phải nói rằng người kia… không tuấn tú. Mà nói thế thì lại hóa ra đang mắng người ta. Tức đến mức cảm giác nội thương muốn tái phát ngay tại chỗ.
Dù vậy, người qua đường Giáp vẫn cố giữ bình tĩnh, tự nhủ mình còn sứ mệnh phải hoàn thành. Hắn vỗ đầu một cái, như chợt nhớ ra điều gì: “Xem hình dáng mọi người thế này, chẳng lẽ là đang tranh đoạt… ngọc tỷ? Quả nhiên là chuyện lớn…”
Ánh mắt hắn vừa liếc qua, liền thấy dưới nách Vân Nhàn phát sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/de-nhat-kiem-tu-noi-nhieu-nhat-tu-chan-gioi/chuong-40.html.]
Vân Nhàn nhìn xuống, cũng thản nhiên đáp: “Đúng rồi.”
Người qua đường Giáp: “……”
Cái việc này… thật sự khiến người ta không muốn làm nữa.
“Nhưng mà,” Vân Nhàn nhíu mày, diễn rất ra dáng, “Chúng ta tìm hoài mà chẳng biết làm sao để kích hoạt nó, cũng không muốn bỏ cuộc giữa chừng.”
Người qua đường Giáp dè dặt nói: “Ta từng nghe một tin đồn, không chắc thật giả, nhưng có thể thử. Nghe đâu, chỉ người tu vi từ Kim Đan tầng tám trở lên, nếu đem toàn bộ linh lực chuyển vào trong ngọc tỷ, có thể phát sinh dị biến. Nhưng dường như mỗi khối ngọc tỷ chỉ có một người trong giới phụ trách kích hoạt. Chỉ là tin đồn thôi…”
“Kim Đan tầng tám à? Chúng ta có tới bốn người đó.” Vân Nhàn cười nhẹ.
Người qua đường Giáp: “??”
Nam Cung Tư Uyển
Vân Nhàn tiện tay ném ngọc tỷ ra: “Hiểu rồi, đa tạ. Tạm biệt. Ngươi chắc còn có chuyện gấp nhỉ?”
Người qua đường Giáp: “……”
Hắn không nói thêm lời nào, quay người rời đi, bước chân trĩu nặng như mang cả thế giới trên vai.
Mọi người cuối cùng cũng có một đầu mối đáng tin, liền lập tức tìm đến một tảng đá lớn gần đó ẩn thân, tạo thành vòng tròn lấy Vân Nhàn làm trung tâm, ánh mắt dồn cả vào ngọc tỷ đang phát sáng âm thầm.
Giờ chỉ còn một câu hỏi: Ai sẽ là người thử?
Theo lời đồn thì người kích hoạt ngọc tỷ sẽ tạm thời tăng cường thực lực trong chiến trường viễn cổ. Lợi ích này không ai muốn bỏ qua dễ dàng.
Trong số họ, người tu vi cao nhất là Tiết Linh Tú, kế đó là Kỳ Chấp Nghiệp, rồi mới đến Vân Nhàn. Mà cả Trọng Trường Nghiêu lẫn Tiết Linh Tú đều là người Nam Giới, nên việc giao cho Tiết Linh Tú làm đại diện là điều hiển nhiên.
Trọng Trường Nghiêu tuy không nói, nhưng ánh mắt lộ vẻ không cam lòng.
Nếu không phải năm đó suất Đông Giới bị Vân Nhàn giành mất, người đứng đây hôm nay lẽ ra là hắn!
Vân Nhàn đưa ngọc tỷ cho Tiết Linh Tú, mỉm cười: “Tiết huynh, mời ngươi thử xem.”
Tiết Linh Tú không nhận, chỉ lạnh nhạt nhìn nàng.
“Đừng khách khí thế chứ.” Vân Nhàn cười như không cười, nhỏ giọng: “Dù gì… cũng chưa chắc ngươi thành công.”
Tiết Linh Tú bình thản đáp: “Ngươi còn chưa biết tính ta?"
“……” Vân Nhàn đành lau ngọc tỷ bằng tay áo rồi nhét qua, “Nhanh lên đi, không thì Ngưu Yêu kéo tới.”
Tiết Linh Tú lúc này mới tiếp lấy, nhắm mắt vận công. Linh lực như dòng thác tuôn vào ngọc tỷ nhưng chẳng khác nào đá chìm đáy biển, thoáng chốc bị nuốt sạch!
Mọi người nín thở theo dõi. Mắt thấy Tiết Linh Tú dần trắng bệch, đột nhiên, một luồng bạch quang từ Thanh Long tỷ b.ắ.n ra, một thân ảnh mơ hồ hiện lên giữa không trung!
Có hiệu quả rồi!
Một bóng người mặc võ phục, mặt mũi mờ ảo, không rõ nam nữ, lơ lửng giữa không trung, uy áp bức người, chính là khí tức của Nguyên Anh kỳ, giống hệt Tức Mặc Xu.
Còn chưa kịp mở lời, cả nhóm đã bị cưỡng ép im lặng.
Một thanh âm xưa cũ vang lên: “Đánh bại y, để kích hoạt ngọc tỷ!”
Mọi người: “……”
Cái gì?!
Tiết Linh Tú là y tu! Một mình đánh bại Nguyên Anh kỳ ảo ảnh? Đùa à!
Quả nhiên, mười lăm phút sau… thất bại như dự đoán.
Ảo ảnh tan biến, ngọc tỷ yên lặng trở lại tay Tiết Linh Tú.
“Không được.” Hắn nhún vai ném lại cho Vân Nhàn. “Đưa cho Kỳ Chấp Nghiệp.”
“?” Vân Nhàn: “Hắn không phải đang đứng bên cạnh ngươi sao?”
Kỳ Chấp Nghiệp vốn lười để tâm, thuận tay nhận lấy. Hắn là nửa bước Nguyên Anh, chiến lực dồi dào, đánh với ảo ảnh này vẫn có phần nắm chắc.
Nhưng lần này, ngọc tỷ không triệu hồi bóng người mà là… một nhóm đầu trọc xuất hiện!
Chưa kịp nói gì, đã đồng thanh tụng kinh:
“Y Bàn Nhược Ba La Mật Đa cố, tâm vô quái ngại, vô quái ngại cố, vô hữu khủng bố…”
“Ngươi gần Phật Hương, sao chẳng hiểu Phật pháp? Vì sao chẳng theo Phật đạo? Ngươi…”
Mọi người choáng váng. Cái quái gì thế này?!
Kỳ Chấp Nghiệp vốn đã sắp điên vì mấy chuyện nhàm, giờ như có đám đầu trọc bò trên người. Nhịn nửa ngày không xong, cuối cùng gào lên:
“Cầm đi!”
Hiện tại, áp lực rơi vào người Vân Nhàn.
Ngọc tỷ dường như nhận ra điểm yếu từng người mà đưa ra khảo nghiệm.
Khi nàng còn đang lo lắng, Kiều Linh San chậm rãi lên tiếng: “Ta nghĩ ra rồi, chắc chắn là…”
Tiết Linh Tú: “Ta cũng vậy.”
Phong Diệp: “Sắp bắt đầu… A!”
Chưa dứt lời, tất cả lại bị buộc im lặng.
Thanh Long tỷ khẽ động, một lão phu tử hiện lên, rung đùi đắc ý tuyên bố:
“Đáp trúng ba đề của ta, sẽ kích hoạt ngọc tỷ!”
Vân Nhàn: “… Biết ngay mà. Được rồi, tới đi!”
“Câu hỏi thứ nhất, nhập môn. Kể tên mười môn phái của Tây Giới.”
Vân Nhàn trợn mắt: “Tây Giới có tới mười phái lận?! Phật môn, Hợp Hoan Tông, Hồn Điện, rồi… Vạn Pháp Môn, rồi cái gì đó… Ơ, Phật môn, Phật môn…”
Mọi người cố nhịn cười, nhưng cuối cùng không chịu nổi.
“Sai rồi!!” Lão phu tử nổi giận: “Câu thứ hai, đối vế dưới: Loan chín thanh, phượng chín thanh, chín chín tám mươi mốt thanh, thanh thanh cùng minh!”
Một vế cổ đối, quá khó. Vân Nhàn cạn lời, nhưng đột nhiên phản ứng nhanh: “Cắn câu quyền, hạ câu quyền, từ trên xuống dưới câu quyền, từng quyền đến thịt!”
“Làm ơn đi!!” Lão phu tử giận điên người: “Câu cuối! Sáu chữ: ‘Lui, tránh, nhu, liễm, phác, vụng’ là căn nguyên lập thân. Nếu ngươi là vua, phải hiểu và áp dụng thế nào? Nếu có khác biệt tư tưởng, phải xử lý làm sao…”
Vấn đề dài như sớ tấu, Vân Nhàn đầu óc choáng váng, ký ức như bị kéo về những năm bị thầy mắng đến ê mặt.
Cuối cùng, nàng buột miệng hét:
“A di đà Phật.”
Toàn bộ sa mạc: Lặng ngắt như tờ.
Mọi người: “…………”
A di đà Phật cái rắm ấy!! Sáu chữ kia rõ là của Đạo gia mà!
Ngọc tỷ trở về trạng thái cũ, bên trong vang lên một tiếng già nua mà hùng hồn:
“Biến!”
“……” Mọi người im lặng nhìn nhau.
Vân Nhàn yên lặng cúi xuống nhặt lại ngọc tỷ, nhét vào nách:
“Không sao, không sao. Lần sau cố tiếp.”