Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Đệ Nhất Kiếm Tu Nói Nhiều Nhất Tu Chân Giới - Chương 41 (2)

Cập nhật lúc: 2025-06-12 06:05:08
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Sao lại thế này, ngay cả Phật Hương đại sư huynh cũng không phá được ấn lệnh?” Lê Phái cau mày nói. “Từ khi đoạt được ngọc tỷ đến nay đã qua không ít ngày, đến giờ vẫn không tiến triển. Rốt cuộc là có ý đồ gì?”

 

Thật khiến người ta không hiểu nổi. Rốt cuộc là muốn mở ra hay không? Không mở, vậy dẫn mọi người tranh giành làm gì? Nếu đã muốn mở, lại bày ra khảo nghiệm khó như thế, chẳng lẽ muốn ép người vào đường chết?

 

Nó dám để Phật Hương đại đệ tử ở ngay tại chỗ… g.i.ế.c một con gà!

 

Đoán Thể Môn bên kia cũng không khá hơn, tiến độ trì trệ, lực bất tòng tâm.

 

Còn Kiếm Các thì khỏi bàn, nhặt được cái ngọc tỷ chẳng ai hiểu nổi. Nhưng vốn dĩ mọi người cũng chẳng kỳ vọng gì vào người “lữ khách đường ngang” như Vân Nhàn, nên kết cục thất bại cũng trong dự đoán.

 

Minh Quang đại sư vốn chẳng mấy quan tâm đến ngọc tỷ, nhưng lúc này lại nhíu mày, sắc mặt già nua hiện rõ vẻ lo lắng:

“Nếu không kiềm chế thêm nữa, sợ rằng người này sẽ gây họa lớn…”

 

Túc Trì gật đầu:

“Không cần lo, Vân Nhàn biết chừng mực. Tuy nhìn muội ấy có vẻ lỗ mãng, nhưng thật ra…”

 

“Đây là chuyện gì với chuyện gì?” Minh Quang đại sư ngẩn ra. “Bần tăng nói là Kỳ Chấp Nghiệp.”

 

Túc Trì: “?”

 

Minh Quang đại sư: “?”

 

Nhưng hình như lời kia cũng không sai?

 

Hai người liếc nhau, mỗi người ôm tâm sự riêng, đều cúi mắt im lặng, không nói một lời, chỉ tiếp tục dõi nhìn hình chiếu trên đá.

 

Liễu Xương nhìn sắc mặt ba người, khóe môi chậm rãi nhếch lên một tia cười lạnh.

 

Như vậy mới đúng. Bắc Giới Đao Tông vì sao có thể đứng vững ở đỉnh võ lâm bao năm qua?

 

Phương pháp huyền diệu, không phải cứ chăm chăm cắm đầu vào là có thể lĩnh ngộ, không tìm được đối pháp, thì dù có m.á.u đổ đầu rơi cũng chẳng lay chuyển được gì. Nhìn người ta vùng vẫy giãy giụa, thật sự là buồn cười không chịu nổi.

 

Lão nhân đôi mắt lõm sâu, xung quanh che kín vết nhăn, lần nữa quay đầu nhìn về phía Liễu Thế. Giờ phút này hắn tựa hồ đã tạm thời từ bỏ truy đuổi ngọc tỷ, trái lại ra roi thúc ngựa, không ngừng phóng về hướng tây, khí thế hừng hực, tất phải đoạt được.

 

Bất kể ngọc tỷ bị tranh giành ra sao, bên trong bí cảnh vẫn vận hành đúng như số mệnh ban đầu, theo chu kỳ mà xoay chuyển. Bởi vì đại chiến trước đó đã cải biến cấu trúc nơi này, nên yêu thú còn sót lại càng ngày càng đông, số lượng thiên tài địa bảo được bảo vệ cũng đang lần lượt xuất hiện, ví như nơi Liễu Thế sắp tới đây.

 

Đại Hoang Tuyền — nơi hoang vu tột cùng, nhưng hội tụ trăm năm sinh cơ và linh khí. Nếu có người có thể vượt qua Hoang Điện, Thạch Thú và Linh thể của tượng đá trấn giữ, bước vào trung tâm dòng tuyền hấp thu linh khí, thì có thể phá vỡ bình cảnh, bước lên cảnh giới mới. Nếu vừa khéo lại là người mang hỏa linh căn, hiệu quả lại càng thêm rõ rệt.

 

Liễu Thế từ ba năm trước đã dừng chân ở nửa bước Nguyên Anh, đến nay vẫn chưa đột phá, vẫn dậm chân tại chỗ. Đặt vào người khác, tốc độ tu hành ấy đã là đáng sợ rồi, nhưng hắn vẫn không hài lòng với thực lực của bản thân.

 

Vẫn là chưa đủ mạnh mới để con chuột nhắt kia có cơ hội thừa nước đục thả câu, dám cả gan khiêu khích hắn.

 

Lần trước vuột mất Anh Kỳ Quả, để Tiết Linh Tú và Tức Mặc Xu sớm hơn hắn bước vào Nguyên Anh, việc ấy khiến hắn canh cánh trong lòng. Hiện tại càng không thể nhường nửa bước.

 

Mà hắn lại đúng là thuần hệ hỏa linh căn, chuyện này không khác nào trời sinh tạo ra Đại Hoang Tuyền vì hắn. Lần này không ai được phép đoạt cơ duyên này!

 

Liễu Xương lặng lẽ nhìn bóng lưng Liễu Thế, sắc mặt nghiêm nghị.

 

Lần này… ngươi đừng khiến ta thất vọng nữa.

 

Cùng lúc đó, Trọng Trường Nghiêu cũng đã xuất hiện gây nên không ít sóng gió ở ngoại giới.

 

Xem ra hắn vô tình chuyển đổi hình tượng, lại thành ra lựa chọn chính xác. Ôn nhu quân tử tuy luôn được yêu mến, nhưng chỉ dừng ở mức “ổn định”, từ trước đến nay đều chỉ là vai phụ. Mà hiện giờ, điều khiến người ta phát cuồng lại là ba chữ: mỹ, cường, thảm!

 

Mỹ: khỏi phải nói, dung mạo của Trọng Trường Nghiêu đã là nổi bật, giờ lại thêm vài phần bệnh sắc, da dẻ tái nhợt, càng khiến người thương tiếc.

 

Cường: có thể dưới sự truy sát của Tức Mặc Xu, một chân chính Nguyên Anh kỳ, mà vẫn gắng gượng cầm cự đến giờ, há chẳng phải quá mạnh?

 

Thảm: lại bị Tức Mặc Xu đuổi g.i.ế.c đến tình trạng như vậy, nếu không gọi là thảm thì gọi là gì?

 

Bất kể có phải do hắn cố ý hay không, thì Trọng Trường Nghiêu cũng đã khiến không ít người chú ý.

 

“Ma nữ kia thật đúng là hỉ nộ vô thường, đáng sợ vô cùng. Trọng Trường Nghiêu lúc trước đúng là không nên đưa tay cứu giúp, ngược lại chuốc lấy tai vạ.”

 

“Ta nghe nói hắn xuất thân Đông Giới, cũng chẳng phải môn hộ lớn gì. Thế mà tuổi còn trẻ đã nửa bước Nguyên Anh, quả thực là thiên tư xuất chúng.”

 

“Ban đầu còn tưởng kiếm tu đã lụi tàn, ai ngờ trận chiến này lại lòi ra đến hai con hắc mã.”

 

“Hắn với Vân Nhàn, rốt cuộc ai mạnh hơn?”

 

“Chuyện này… khỏi phải nói, chắc chắn là Trọng Trường Nghiêu rồi ——”

“À, nhưng mà, ngươi vừa nhắc thì ta lại không nhớ nổi Vân Nhàn có bao giờ toàn lực tỷ thí. Ngươi có biết nàng mạnh nhất là cái gì không?”

 

“Không nhớ rõ.”

“Chỉ nhớ mỗi lần động thủ là bay nhảy loạn xạ giữa không trung, toàn chạy là chính.”

 

“……”

 

“Đại Hoang Tuyền? Hỏa thuộc tính?” Lúc ấy Vân Nhàn đang lật xem quyển trận pháp cổ mua được từ chỗ Tinh Diễn phái dưới danh nghĩa chính nghĩa quang huy, nghe vậy liền ngẩng đầu, trầm ngâm nói:

“Cái này chẳng phải là đang chờ ta đến sao?”

 

“Thật khéo.” Tiết Linh Tú vừa từ ngoài trở về, phủi tro bụi trên tay áo, lạnh nhạt nói: “Liễu Thế cũng nghĩ như vậy.”

 

Vân Nhàn dường như chẳng hề bận tâm, lại lật thêm một trang, tiếp tục chuyên chú nghiên cứu trận pháp kia. Nàng đọc sách không theo kiểu tử tế, dựa vào một cành cây khô vắt vẻo, chân dài bắt chéo, tay kê sau gáy:

“Một hồ nước suối lớn như vậy, cùng nhau ngâm một chút thì có làm sao.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/de-nhat-kiem-tu-noi-nhieu-nhat-tu-chan-gioi/chuong-41-2.html.]

Kiều Linh San: “……”

Ai muốn ngâm chung với ngươi a!

 

“Hơn nữa, nhìn vị trí này đi.” Vân Nhàn nghiêng người, từ trên thân cây uyển chuyển nhảy xuống, thu quyển thư vào nhẫn trữ vật, “Chúng ta còn gần hơn hắn, có thể đến trước hắn.”

Nam Cung Tư Uyển

 

Kiều Linh San lập tức cảnh giác: “Tỷ lại muốn làm gì?”

 

Vân Nhàn cười nhẹ: “Ta muốn làm gì, muội còn không rõ sao?”

 

“Vân cô nương.” Trọng Trường Nghiêu chau mày không đồng tình, nói: “Như vậy không ổn.”

 

“Không ổn chỗ nào, phiền ngươi trong nửa nén hương, dùng tám trăm chữ trình bày lý do, chia thành ba phần rõ ràng, không được lặp lại, không được thiếu sót.” Vân Nhàn vừa nói vừa nghĩ bụng: ngươi cái gương mặt mày rậm mắt to nghiêm túc như vở diễn này, thật khiến người ta thấy tội nghiệp,

 

“Hay là ta nên đến trước Đao Tông dựng một cái ‘khu nghỉ mát tránh nóng’, tiện thể chuẩn bị vài trái táo ép nước, để bọn họ vừa ngâm vừa uống?”

 

Phong Diệp yếu ớt chen vào: “Ngươi rốt cuộc mang theo bao nhiêu quả táo…”

 

Mỗi lần Trọng Trường Nghiêu nói chuyện với nàng, đều có cảm giác như bị gậy gộc quất vào đầu, đầu váng mắt hoa, mê mê man man. Tiết Linh Tú liếc hắn một cái, không khỏi nghĩ: Biết rõ sẽ bị như vậy, tại sao mỗi lần vẫn còn muốn mở miệng? Quả nhiên là có sở thích đặc thù nào đó chăng.

 

“Môn phái khác chắc chắn cũng sẽ phái người đến.” Tiết Linh Tú thì lại thấy chuyện này chẳng có gì to tát, dù sao hiện giờ chẳng ai tiến triển gì với ngọc tỷ, chỉ xác nhận lại: “Ngươi nghĩ kỹ rồi?”

 

“Ừm……” Vân Nhàn khẽ đạp mũi chân, xoay người nói: “Ta đi hỏi một chút Kỳ Chấp Nghiệp.”

 

Kỳ Chấp Nghiệp không biết đã chạy đi đâu rồi, có khả năng lại đang lén nghịch Đông Cực pháp trượng.

 

Không tìm được người, nàng liền len lén rảo bước đến một nơi vắng vẻ gần đó.

 

Vừa đi vào, nàng liền hạ giọng gọi nhỏ:

“Thái Bình, Thái Bình có ở không?”

 

“Đừng hỏi có ở không.” Thanh âm của Thái Bình kiếm từ cánh tay trái nàng vươn ra, giọng đầy bất mãn: “Có chuyện thì nói thẳng.”

 

Thật vất vả mới được mấy ngày yên tĩnh, người này lại tới nữa, thật sự là phiền c.h.ế.t được. Nhưng so với Trọng Trường Nghiêu, nó vẫn còn có thể chấp nhận được một chút.

 

Vân Nhàn không khách khí:

“Ta vì sao vẫn không thi triển được Yến Hồi Toàn · Mười Tám?”

 

Đây là sát chiêu mạnh nhất trong bộ Khinh Yến Điểm Phổ, có thể giấu kiếm ý vào lòng đất, hàng ngàn đạo kiếm ý lạnh như băng đồng loạt trồi lên, càn quét thiên địa. Nghe nói người đầu tiên sáng tạo ra chiêu này, lần đầu dùng đã hủy diệt cả một chi đội tinh binh.

 

Nàng đã thèm thuồng chiêu này từ lâu, nhưng mỗi lần luyện đều hỏng ở một chỗ rất kỳ quái.

 

Nghe đến đây, Thái Bình kiếm suýt nữa bật cười:

“Ha. Ngươi đúng là gan lớn hơn trời, không sợ tẩu hỏa nhập ma. Ít nhất phải Nguyên Anh mới dám đụng vào chiêu này đi?”

 

“Nhưng ta bây giờ liền muốn dùng.” Vân Nhàn vì đạt được mục đích, bắt đầu mặt không đổi sắc mà thổi phồng, “Nghĩ đến người sáng lập Khinh Yến Điểm Phổ chính là vị kiếm chủ đầu tiên của ngươi, quả nhiên ta vừa nhìn thấy Thái Bình liền có cảm giác ngạo khí như thế, bá khí như thế, đúng là kiếm và chủ nhân giống nhau như đúc. Không hổ là trấn phái chi kiếm a, khí thế ngút trời!”

 

Thái Bình kiếm run run mắt:

“Thôi đi, bớt dẻo miệng! Ta không muốn bị lừa xoay vòng vòng.”

 

Vân Nhàn tiếp tục mặt dày:

“Nhìn xem ngươi con mắt tròn xoe lấp lánh nước, mi cong vừa dài, màu trắng như sương tuyết, mang theo cảm giác lạnh lẽo mỹ lệ, tiểu thư khuê các nào so được với ngươi?”

 

Thái Bình kiếm: “Ngươi nói lắm như vậy để làm gì?”

 

Vân Nhàn:

“Vị Thái Bình kiếm vừa thông tuệ, bá đạo, mạnh mẽ, thiện lương lại đáng yêu này nhất định biết thi triển chiêu ấy thế nào! Nếu ngươi chịu dạy ta, ta mỗi ngày tặng ngươi một quả táo!”

 

Thái Bình kiếm: “…… Ta nói rồi, với tu vi hiện tại của ngươi, dù có dùng được chiêu đó thì cũng không thể đạt hiệu quả như mong muốn.”

 

Vân Nhàn mắt sáng lên, bắt được trọng điểm:

“Là có thể dùng được? Ý là… có thể dùng đúng không? Oa Thái Bình, ngươi là thanh kiếm tốt nhất ta từng gặp!”

 

Tuy rằng nàng từ nhỏ đến giờ cũng mới chỉ gặp mỗi một thanh có thể nói chuyện như vậy…

 

Thái Bình kiếm dùng giọng lạnh như băng nói:

“Đứng yên đấy!”

 

Nó được khen đến lông mi run lên run xuống, tâm hoa nộ phóng, nhưng vẫn cố giả bộ trấn định:

“Giơ tay.”

 

Vân Nhàn ngoan ngoãn giơ tay, lập tức cảm thấy khí mạch bị một luồng huyết quang dẫn dắt, chạy xuyên qua toàn thân, vòng qua đan điền, lao thẳng đến chướng ngại. Nhưng ngay lúc ấy, Thái Bình quát:

“Kiếm quyết!”

 

Vân Nhàn lập tức kết ấn, tay niết kiếm quyết. Luồng linh khí vốn lượn lờ không biết đi đâu nay rốt cuộc cũng được dẫn dắt đúng cách, thuận theo kiếm quyết trào ra. Trong nháy mắt, biến hóa ập tới vô số kiếm khí từ mặt đất trồi lên, mang theo khí thế sắc bén, chọc thẳng trời cao 

 

Sau khi khiến đất rừng hơi rung lên một chút, chúng liền… biến mất sạch sành sanh.

 

Vân Nhàn: “……”

 

Ách á á á! Nàng không thể chấp nhận được!

 

“Thấy chưa?” Thái Bình tự hào nói, “Năm xưa khi sát chiêu này hiện thế, tinh diệu vô cùng! Đây chính là Yến Hồi Toàn · Mười Tám!”

 

“Không.” Vân Nhàn khó nhọc nói:

“Đây là Yến Hồi Toàn · Cày Ruộng.”

 

“…… Ta không phải đã nói từ trước rồi sao?! Trách ai được chứ!!”

Loading...