Đệ Nhất Kiếm Tu Nói Nhiều Nhất Tu Chân Giới - Chương 43 (2)
Cập nhật lúc: 2025-06-14 03:44:30
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Thánh nữ.” Vân Nhàn đột nhiên đưa tay chỉ lên trời, hỏi:
“Lúc ngươi tỉnh lại, có nhớ hai cái mặt trời này đã gần đến thế sao?”
Tức Mặc Xu bị hỏi có chút sửng sốt, ngẩng đầu nhìn theo, chần chừ đáp:
“Hình như không có.”
Vân Nhàn chớp mắt hai cái, lại hỏi tiếp:
“Ngươi còn nhớ ánh mắt của pho tượng Thạch nữ không?”
Tức Mặc Xu đáp:
“Đồng tử kim sắc, trùng trùng lớp lớp. Sao vậy?”
“Không có gì,” Vân Nhàn chỉ tay về phía chân trời, thản nhiên nói,
“Chỉ là ta đột nhiên phát hiện hai cái mặt trời kia, nhìn thế nào cũng giống đôi mắt của Thạch nữ tỷ tỷ.”
Nàng đã cảm thấy là lạ, thái dương sao lại cứ bất động, không dịch chuyển tí nào, lại còn như đang dõi theo hai người? Hơn nữa hình dáng ấy, quá giống cặp đồng tử dị thường kia. Nếu nói như vậy chẳng phải Thạch nữ từ đầu tới giờ vẫn lặng lẽ nhìn các nàng, một tấc cũng chưa rời?
Tức Mặc Xu: “……”
Cái gì cơ?!
Dù là nàng, khi ngước mắt nhìn lên hai vầng mặt trời chồng chéo kia, trong lòng cũng sinh ra từng đợt rùng mình. Nếu đó là đôi mắt Thạch nữ… vậy hiện tại các nàng rốt cuộc đang ở đâu? Là Thạch nữ quá lớn, hay các nàng quá nhỏ?
Vân Nhàn đứng bật dậy. Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn thẳng lên trời. Tựa như vì đã bị phát hiện, tấm màn che mắt đơn giản kia rốt cuộc bị vạch trần. Trên bầu trời, hai cái “mặt trời” to lớn không còn giả dạng huyết sắc, mà hiện rõ hai đồng tử kim sắc lạnh băng, âm hàn nhìn xuống.
“……” Vân Nhàn quay đầu, dùng thanh âm vô cùng nghiêm túc mà ôn hòa thốt:
“Luận về con ngươi… vẫn là của ngươi đẹp hơn.”
Thái Bình nhỏ giọng:
“Cút! Giờ nào rồi còn lảm nhảm!”
“Phát hiện thì sao chứ?” Tức Mặc Xu rất nhanh đã đè xuống cảm giác bất an, nhíu mày nói,
“Chỉ là vẫn không tìm được hạch tâm ảo cảnh, thì dù có bị nhìn chằm chằm cũng chẳng có cách nào. Đáng giận! Nếu ta có thể mạnh hơn một giai, phá tan cái này chẳng phải chuyện khó.”
“Thực ra…” Vân Nhàn bỗng sáng mắt, hứng thú hừng hực nói,
“Dựa theo sở thích của nàng, chúng ta chỉ cần… lại trải qua một phen khổ nạn, rồi biểu hiện ra bộ dáng tu thành chính quả là xong! Thạch nữ không phải chỉ thích xem tình yêu sao? Tu thành chính quả không nhất thiết là phu thê, bằng hữu cũng được mà! Đến lúc ấy, ta với ngươi vai kề vai, tay nắm tay, thật không được thì… hôn một cái lên mặt đối phương cũng được. Thánh nữ, ngươi nói xem có lý không?”
Nàng cười tủm tỉm nhìn về phía Tức Mặc Xu, mặt không chút đứng đắn.
Tức Mặc Xu lạnh giọng:
“Ngươi là muốn ch·ết sao?”
Vân Nhàn:
“Ta nói đùa thôi! Ha ha ha ha!”
Phương pháp này rất nhanh liền bị phủ quyết.
Vân Nhàn tiếp tục ôm đầu suy nghĩ, đầu ngón chân cọ cọ trên mặt cỏ, phát ra tiếng sàn sạt khe khẽ. Mười lăm phút sau, nàng rốt cuộc chậm rãi ngẩng đầu lên, thần sắc cực kỳ nghiêm túc, quay sang Tức Mặc Xu mà rằng:
“Ta hiểu rồi.”
“Này ảo cảnh hình thái quỷ dị, trong mơ hồ có thể thấy được thế đối xứng, lại ẩn ẩn tương khắc tương giao. Tình trạng này khiến ta không khỏi nghĩ đến đạo lý âm dương trong Đạo gia: Thái Cực sinh Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng, Tứ Tượng sinh Bát Quái… Mà Thạch nữ song đầu, một âm một dương, nhất chính nhất phản. Nếu muốn nói điểm yếu, chỉ e là… nơi ‘mắt cá’ hai bên kia.”
Tức Mặc Xu nhìn nàng ra vẻ chính khí nghiêm trang nói đạo lý, sắc mặt không khỏi trở nên quái dị:
“Ngươi còn từng nghiên cứu Đạo gia sao?”
Vân Nhàn không đổi sắc đáp ngay:
“Tại hạ bất tài. Lui, tránh, nhu, liễm, phác, vụng… Sáu chữ này ta vẫn luôn xem là cốt lõi của việc tu thân dưỡng khí.”
Vốn tưởng nàng chỉ là một tên kiếm tu đầu óc rỗng tuếch, nay nghe vậy, Tức Mặc Xu không khỏi liếc nàng một cái, tạm thời tỏ vẻ tin tưởng, khẽ gật đầu:
“Ừm.”
Vân Nhàn âm thầm thở phào một hơi.
May mà đối phương không truy hỏi thêm. Nếu hỏi tiếp… thì thật sự khó mà giải thích. Kiến thức của nàng về Đạo giáo chỉ gói gọn trong một từ: “Thái Cực.” Nói đến Đạo giáo thì nghĩ đến Thái Cực, mà nhắc đến Thái Cực thì… lại nhớ đến quyền pháp. Nói đến Thái Cực quyền… thì trong đầu lại hiện ra hình ảnh một quả dưa hấu to tướng bị cắt đôi, một nửa cho ngươi, một nửa cho ta…
Tạm gác lại, giờ cũng không phải lúc suy nghĩ mấy chuyện linh tinh này.
Dường như vì lâu rồi không được xem tiết mục gì ra hồn, Thạch nữ có phần mất kiên nhẫn. Hai đồng tử kim sắc đảo qua một vòng, chớp mắt một cái, vô số yêu thú từ bốn phương tám hướng tràn tới. Phong cách ra chiêu rất có mùi “đạo diễn thiếu kiên nhẫn,” không có kịch bản thì tạo chướng ngại cho diễn viên cũng được.
Yêu thú gào rống như sấm, từng đợt lao đến, thế như tre già măng mọc.
Tức Mặc Xu hiển nhiên là loại người hành động trước suy nghĩ sau, chẳng cần biết lời Vân Nhàn có lý hay không, cứ đánh cái đã rồi nói. Tơ lụa trong tay tung ra, nàng hô lớn:
“Bám trụ, chớ có giết! Ta có thể cảm ứng được linh khí ba động, nếu có thể tìm ra cái chỗ ‘mắt cá’ ngươi nói kia, thì hai ta cùng lúc ra chiêu. Nhớ kỹ phải dốc toàn lực!”
Lúc này yêu thú đã không phải hạng vớ vẩn như lúc đầu. Tức Mặc Xu dù có Nguyên Anh hậu kỳ, muốn ứng phó cũng cần phối hợp cả tay lẫn tâm. Nhưng với Vân Nhàn thì lại là áp lực cực lớn. Trong bí cảnh này, hai người tương liên vận mệnh, nếu nàng thủ không vững, người bị thương sẽ là Tức Mặc Xu.
Vân Nhàn liếc nhìn dấu m.á.u còn sót lại trên thanh Khi Sương kiếm, lấy lòng bàn tay lau đi, nghiêm túc nói:
“Minh bạch.”
Tức Mặc Xu vốn đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị kéo chân, nhưng thấy Vân Nhàn vậy mà thật sự trụ vững, không khỏi có chút kinh ngạc. Song nàng rất nhanh đã thu tâm niệm, nhắm mắt vận công, giữa mày ẩn hiện từng vệt tía nhàn nhạt, lặng lẽ cảm ứng tứ phương.
Quả nhiên, vô số yêu thú kia bất quá là ảo ảnh kết hợp với bí cảnh mà thành, còn thật sự khiến nàng cảm thấy bỏng rát, là cặp mắt vàng trên không trung kia. Tức Mặc Xu chớp người tránh né, nhíu mày lần nữa nhìn quanh.
Chỗ giao giới giữa cảnh giới trái phải, có một khoảng hư không lặng yên nhưng bất thường. Mọi luồng linh khí hễ chạm đến nơi ấy liền lập tức bị nuốt chửng, không phát ra dù chỉ một tiếng động.
Tức Mặc Xu trừng lớn hai mắt, một đạo quang hoa b.ắ.n mạnh về phía đó:
“Nơi này!”
Nghe thấy tín hiệu, Vân Nhàn cũng thoát khỏi đám yêu thú, thanh kiếm rung mạnh phát ra tiếng ngân, thẳng hướng hư không ấy đánh tới.
Hai người đồng thời xuất thủ, va chạm cực mạnh, phát ra một tiếng nổ ầm vang rung trời.
Bụi mù tan đi, cảnh tượng trước mắt… vẫn là cổ lâm quen thuộc.
“Không thành công?!” Tức Mặc Xu kinh hô:
“Sao lại thế?”
Toàn bộ ảo cảnh bắt đầu rung chuyển không ngừng, giống như chủ nhân ảo cảnh đang nổi giận. Đá dưới chân vỡ nứt, cỏ cây khô héo, bầu trời lập tức xám xịt. Giữa đàn yêu thú đang hỗn loạn, hai người có chút lực bất tòng tâm, rất nhanh lại lần nữa trúng thương.
Vân Nhàn liếc mắt nhìn chỗ Khinh Sương chỉ khi trước, nơi ấy đang toả ra vầng sáng yếu ớt mơ hồ, nàng bỗng như nhớ ra điều gì, bắt đầu lẩm bẩm niệm gì đó không dứt.
Tức Mặc Xu còn tưởng nàng đang đọc phù chú, nghiêng tai nghe kỹ chỉ nghe thấy:
“Một quả dưa hấu lớn… Một quả dưa hấu lớn… Cái gì mà hai nửa…”
Tức Mặc Xu mộng bức:
“Hử?”
Cái trò gì đây?
“Ta tìm được rồi.” Vân Nhàn niệm xong, thần sắc bỗng nghiêm nghị, lập tức rút kiếm, nhắm hướng đối lập phía hư không c.h.é.m tới!
Trong khoảnh khắc ấy, hai người lưng tựa lưng, sát lại gần nhau. Có lẽ vì không chạm trực tiếp, nên Tức Mặc Xu cũng không phát giác, càng không né tránh, càng chưa có nổi ý định… lột da nàng. Một người hướng đông, một người hướng tây, chiêu thức tung ra, dị thường ăn ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/de-nhat-kiem-tu-noi-nhieu-nhat-tu-chan-gioi/chuong-43-2.html.]
Tức Mặc Xu hét lớn:
“Xuất toàn lực! Phá ngay!”
“Ta đã toàn lực rồi!” Vân Nhàn gào lên, cả người căng hết sức, gân xanh nổi lên trán, mặt nhăn như bánh bao:
“Ngươi xem đi! Ta đã nói ta với Đạo gia rất có duyên sâu xa mà, thật đó…”
Nếu y phục có thể đồng bộ thêm chút, có khi hiệu quả hình ảnh sẽ càng mỹ mãn hơn chút nữa.
Nội hạch ảo cảnh cuối cùng cũng bị phá!
Đôi đồng tử kim sắc trên cao kia vẫn lạnh lùng dõi theo, bất động. Nhưng sau một hồi, lại phát ra một tiếng… thở dài đầy thỏa mãn, tựa như đã chứng kiến trọn vẹn một màn trình diễn khiến nàng hài lòng.
Phá thì phá đi!
Năm trăm năm! Đã năm trăm năm tròn!
Vừa mới ra ngoài một chút liền có cả đống người cho nàng chọn lựa, Thạch nữ hoa cả mắt, nhìn đâu cũng thấy mỹ nhân. Ngoại trừ cái tên đầu tiên xông lên tự tiến cử, khí chất dương cương quá mức, không vừa mắt nàng, đá bay luôn cho rồi, mấy kẻ còn lại đều bộ dạng tuấn tú phi phàm, khiến nàng nhất thời chẳng biết chọn ai cho phải.
Thật là phiền não mà.
Chọn một kẻ thuộc hệ Hỏa áo đỏ, lại chọn thêm một kẻ áo lam hệ Thủy, hai loại linh khí tương phản, như vậy tiết mục mới càng thêm đặc sắc.
Quả nhiên, con mắt thẩm mỹ của nàng vẫn chưa rỉ sét.
Xem đủ rồi, Thạch nữ chống cằm nhìn hai tiểu nhân hôn mê nằm gọn trong lòng bàn tay mình, nhéo lấy đuôi ngựa của Vân Nhàn nhấc lên như xách gà con, thuận tay ném ra sau suối.
Sau đó nàng lại đưa tay đi nhéo Tức Mặc Xu, ai ngờ ngón tay vừa động, xiêm y trên người Tức Mặc Xu liền rách toạc, xuân quang chợt hiện, tiết mục chệch hướng mất rồi… Thạch nữ sững người một lát, sau đó yên lặng cúi người nhặt mảnh vải, cẩn thận bọc Tức Mặc Xu lại như cái kén, rồi cũng thuận tay ném về phía Vân Nhàn.
Hửm? Người này rõ ràng mang linh căn hệ Thủy, vì sao trong đan điền lại có một luồng hỏa khí?
Đầu óc của Thạch nữ bị chôn năm trăm năm nay vận chuyển có phần chậm chạp, nghĩ không ra thì dứt khoát không nghĩ nữa. Lại muốn ra ngoài bắt thêm hai người về chơi cho vui.
Nàng lắc lư bước ra ngoài, các tu sĩ bên ngoài bị nàng xua như xua vịt vào Đại Hoang Tuyền, nhưng đối với nàng thì chẳng khác nào tắm nước nóng chẳng thấy thú vị gì cả.
Sau khi Thạch nữ xoay người rời đi, Đại Hoang Tuyền liền dâng lên một bức màn chắn tự nhiên, lặng lẽ vây kín hai người ở bên trong rồi chìm xuống sâu trong lòng đất.
Thật ra năm trăm năm trước, mỗi lần Thạch nữ bắt người về “làm diễn viên”, xong việc cũng không nỡ g.i.ế.c ai, thậm chí còn thưởng cho chút đồ vật gọi là “phí công diễn”, để bọn họ mang về. Có điều vì nàng lớn lên quá dọa người, nên thường xuyên làm người ta sợ ngất rồi c.h.ế.t luôn, chuyện mới đến tai chính đạo.
–
Vân Nhàn tỉnh lại, toàn thân ngâm trong nước suối, chẳng biết đã trôi dạt bao lâu, linh khí từ bốn phía lặng lẽ thấm vào bảy khiếu, ngũ tạng lục phủ của nàng.
Trong tay trái, Thái Bình kiếm reo lên mừng rỡ, như thể muốn ngửa mặt hét to vài tiếng, miệng thì không có, đành phun ra một chuỗi bong bóng ục ục.
Hoang Tuyền nhìn thì màu nâu đậm dính như keo, thực ra lại thanh lãnh như nước suối, càng trong càng lạnh.
Vân Nhàn tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên là kiểm tra Kim Đan
Ơ? Gần như sắp bước vào Nguyên Anh rồi?!
Nàng lập tức ngồi im, lâm vào trầm tư.
Hừm… mơ đẹp trong lúc ngủ mà lên cấp cũng thôi đi, nhưng cái này hơi bị nhanh quá thì phải? Khó trách Liễu Thế coi nơi này như bảo vật, tranh giành sống chết, cái suối Đại Hoang này quả là tăng ích cho hệ Hỏa quá khủng bố, chẳng khác nào nuốt mấy viên linh đan cực phẩm, linh khí lại còn tinh thuần miễn tinh luyện.
Kiểm tra xong Kim Đan, bước tiếp theo là nhìn quanh.
Vân Nhàn vừa quay đầu liền thấy Tức Mặc Xu đang trôi gần bên, áo quần rách nát chỉ còn vài mảnh vải che thân, mắt nhắm hờ, tóc đen như mực xõa ra, như rong biển phiêu đãng trong nước suối.
Thật sự là đẹp đến yêu nghiệt.
Nam Cung Tư Uyển
Không thể không nói, Tức Mặc Xu chính là người đẹp nhất mà nàng từng thấy. Nếu Kiều Linh San mà gặp nàng, chắc chỉ cần tán đôi câu là vẽ ngay một bộ họa “mỹ nhân nữ hiệp”.
Nhưng không hiểu vì sao, Vân Nhàn lại cảm thấy… có chỗ nào đó hơi quái dị.
A?
Loại lúc này không phải nên là nam chủ lên sân khấu sao? Trọng Trường Nghiêu đâu rồi?
Trong nguyên bản cốt truyện, Tức Mặc Xu đâu có đến nơi này!
Linh khí vẫn cuồn cuộn rót vào đan điền, củng cố tu vi vững chắc, nhưng đầu óc nàng thì dường như có chút trì độn, nghĩ mãi không thông. Là vấn đề của nàng, hay là di chứng do ảo cảnh gây ra?
Đúng lúc này, Tức Mặc Xu mở mắt.
Hai người mặt đối mặt.
Tức Mặc Xu mở miệng: “Ngươi cũng ở đây?”
Tốt lắm, Vân Nhàn giờ thì chắc chắn không phải đầu óc nàng có vấn đề. Bởi vì rõ ràng đầu óc của Tức Mặc Xu bệnh còn nặng hơn.
Tức Mặc Xu cũng ngồi dậy. Hai người cứ thế ngơ ngác mà ngồi giữa hồ nước tràn linh khí, cùng nhau nhìn về phương xa tĩnh mịch.
Tư duy có thể trì trệ, nhưng miệng thì không thể chậm:
Vân Nhàn hỏi: “Thánh nữ, ngươi đang nghĩ gì đó?”
Tức Mặc Xu đáp: “Trọng Trường Nghiêu c.h.ế.t rồi đúng không?”
“…Ngươi thật sự cố chấp đấy.”
“Không, ta không phải cố chấp,” Tức Mặc Xu rất ít khi nói chuyện nhẹ nhàng như lúc này. Nàng khẽ co gối, tóc dài rủ xuống cổ, trắng như sáp, đen như mực, cúi đầu khẽ nói:
“…Thực ra, lần đầu tiên gặp hắn, ta đã biết là không hợp.”
Vân Nhàn: “A? Kể kỹ chút đi.”
“Ngươi có từng có cảm giác đó chưa?” Tức Mặc Xu mặt hơi đỏ, nói: “Giữa đám người, ta chỉ cần liếc mắt là thấy hắn. Nói chuyện cùng hắn thì tim đập loạn, m.á.u sôi sùng sục. Tìm không thấy hắn thì lòng liền nôn nao sốt ruột…”
Vân Nhàn: “Ta chưa từng.”
Tức Mặc Xu lẩm bẩm: “Đây là lần đầu ta có cảm giác như vậy… Thật sự dây dưa mãi không dứt.”
Vân Nhàn: “……” Thôi, kế tiếp không muốn nghe nữa.
Nhưng mặc nàng có muốn hay không, Tức Mặc Xu vẫn tiếp tục kể.
“Ta thật sự không hiểu nổi cảm giác ấy, nên đi hỏi Ngưu Bạch Diệp. Nó nói, nó hiểu. Mấy cái này đều là phản ứng bình thường.”
Vân Nhàn nghi hoặc: “Ngưu Bạch Diệp? Vị nào? Sao ta thấy cái miệng nó toàn nói vớ vẩn vậy?”
Cái này mà bình thường gì? Người bình thường nào lại có mấy cái cảm giác như thế chứ?
“Liếc mắt là thấy, tim đập thình thịch, m.á.u sôi sùng sục, tìm không thấy thì lòng như lửa đốt… Ngưu Bạch Diệp nói, cảm giác ấy giống y chang khi nó thấy một tên đồ tể g.i.ế.c ba trăm con bò. Nó bảo: ‘Tuyệt đối không sai!’”
Tức Mặc Xu chậm rãi, giọng âm trầm:
“Vậy nên ta đã hiểu. Hóa ra cái huyết khí không tan nổi trong lòng khiến ta phiền não… chính là sát ý.”
“Nên ta muốn g.i.ế.c Trọng Trường Nghiêu. Ngay bây giờ. Lập tức!”
Vân Nhàn: “…………”
Tức Mặc Xu hỏi: “Sao? Ngươi có ý kiến khác à?”
Vân Nhàn: “Ta thấy Ngưu Ngưu nói đúng quá trời đúng luôn đó…”