Ánh nắng xuyên qua khung cửa, khắp nơi mờ mịt.
Thân thể bỗng chốc mất trọng lượng, rơi xuống đùi Thẩm Kinh Châu.
Ngu Ấu Ninh ngẩn , môi mấp máy, ánh mắt hoang mang, hoảng sợ và lúng túng.
Môi nàng gập ghềnh, thể thành câu chỉnh.
“Ta , …”
Nàng lắp bắp giải thích, đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của Thẩm Kinh Châu, đầu óc rối bời vón cục.
Nàng một tay ôm lấy tay áo Thẩm Kinh Châu, nhẹ nhàng lắc lắc.
Ngu Ấu Ninh với giọng e thẹn, như chim hoàng oanh trong sơn cốc, kêu lên líu lo.
Ngu Ấu Ninh khẩu thị tâm phi: “Ta bọn họ hầu hạ khi nào?”
Nàng ôm cổ Thẩm Kinh Châu, môi đỏ chạm môi , rời ngay.
“Ta chỉ thích bệ hạ.”
Thẩm Kinh Châu khẽ nhếch môi, thấp giọng một tiếng.
Ngón tay đeo ban chỉ ngọc bích gõ nhẹ lên tay vịn, gõ hai cái, dừng .
Gõ hai cái, dừng .
Tim Ngu Ấu Ninh nhấc lên, lo lắng Thẩm Kinh Châu, ánh mắt đầy hoang mang, chột yên.
Thẩm Kinh Châu mỉm : “Không tò mò về những tiểu quan thuyền hoa ?”
Nói xong, Thẩm Kinh Châu nhếch môi, ánh mắt càng thêm rạng rỡ.
“Điện hạ chỉ lướt qua thế nhưng kiến thức tương ối rộng rãi, thậm chí cả điều .”
Ngu Ấu Ninh trợn tròn mắt, vội vàng phủ nhận: “Không , hề tò mò, cũng bọn họ hầu hạ .”
Ngu Ấu Ninh năng lộn xộn, bật thốt lên: “Ta chỉ bệ hạ hầu hạ .”
…
Thời điểm cuối thu đầu đông, gió sông lạnh thấu xương.
lúc lên đèn, cung nhân mặc vàng mang bạc, tay cầm đèn lồng dương giác, chậm rãi tới lui thuyền hoa.
Ánh nến chiếu sáng một góc ấm áp, rèm trúc kim ti đằng hồng, Ngu Ấu Ninh cứng đờ, ghế quý phi.
Trên ghế trải đệm gấm tinh xảo hoa mỹ, bàn gỗ tử đàn lư hương hình hoa mẫu đơn quấn lấy lá ngọc, lượn lờ huân hương.
Hai má Ngu Ấu Ninh vẫn đỏ ửng, rực rỡ như son.
Thẩm Kinh Châu mặc trường bào màu lam sẫm, tay áo tỳ bà với hoa văn vàng, mặt như quan ngọc, mày như họa núi.
Ấm áp như ngọc, giống như một quý công tử xuất từ đại tộc nhà cao cửa roojgn nhà nào đó.
những gì đang , liên quan gì đến quân tử.
Bút càng cua trong tay Thẩm Kinh Châu, Thẩm Kinh Châu cúi đầu, mặt thật sự chuyên chú.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/de-thai-kieu/chuong-131.html.]
Đầu bút dính màu đỏ cam, lá đỏ bay lượn, rừng cây nhuộm sắc.
Ngu Ấu Ninh lén lút đầu, thuốc màu lạnh lẽo nhỏ giọt lên da thịt mịn màng như nhung của nàng.
Lá phong đỏ rơi xuống lưng trắng nõn trơn bóng của nàng.
Mỗi bước mỗi xa
Áo yếm nửa cởi, rơi như rơi.
Ngu Ấu Ninh một tay ôm ngực, sợ rằng áo lót đỏ của sẽ rơi xuống đất.
Nàng nơm nớp lo sợ, thỉnh thoảng đầu .
Khăn tay niết chặt trong tay, biến thành một cục nhăn nheo.
Ánh nến lung linh, ánh sáng từ màn treo phản chiếu bóng dáng mảnh mai của Ngu Ấu Ninh.
Không bút càng cua rơi xuống , bóng màn treo rung động một chút.
Lá phong bút ngay lập tức vẽ thành một đống.
Thẩm Kinh Châu đổi sắc mặt, trầm giọng: “Ngu Ấu Ninh.”
Nước mắt lăn dài, đôi mắt Ngu Ấu Ninh mờ nước, lã chã chực , thật khiến thương xót.
“Thẩm Kinh Châu, cố ý.”
Dù trải qua chuyện đó, nhưng nàng của giờ đây cũng còn là tiểu quỷ dốt đặc cán mai.
Ngu Ấu Ninh tựa đầu lên gối gấm xanh, nước mắt đảo tròn trong hốc mắt, cuối cùng vẫn rơi xuống.
Ngu Ấu Ninh thấp giọng thì thào, nặng nề lặp : “Chàng cố ý.”
Thẩm Kinh Châu điềm tĩnh thong dong, rõ mà vẫn hỏi: “Ta cố ý cái gì?”
Bút càng cua từ phía Ngu Ấu Ninh dời , Thẩm Kinh Châu dính thuốc màu lên chỗ vẽ sai đó.
“Có điện hạ chê hầu hạ ?”
Ngu Ấu Ninh giờ đây thể nổi hai chữ “hầu hạ” nữa, mặt nàng ửng hồng, đầu Thẩm Kinh Châu.
Nửa khuôn mặt Ngu Ấu Ninh chôn trong khuỷu tay, giọng ấm ức: “Ta để ý đến nữa.”
Cùng lắm nàng chỉ nhắc đến tiểu lang quân thuyền hoa một , Thẩm Kinh Châu nhớ đến tận bây giờ.
Nếu như Thẩm Kinh Châu xuống địa phủ, chắc chắn sẽ chỉ là một quỷ nhỏ mọn.
“Người quân tử nên rộng lượng. Bệ hạ là quân tử, thể nhỏ mọn như ?”
Ngu Ấu Ninh đầu, trợn mắt tức giận , “Giống như bệ hạ…”
Chưa hết câu, Ngu Ấu Ninh kinh hô lên một tiếng, vội vàng che chắn ngực.
Chiếc áo yếm đỏ thêu hình bình an phú quý rơi xuống một nửa, lộ xương quai xanh trắng nõn.
Ngu Ấu Ninh một tay che ngực, một tay che mắt Thẩm Kinh Châu.
Luống cuống tay chân.
Trong lúc hoảng hốt thất thố, cả nàng từ giường ngã xuống, tay vô tình quét qua bàn dài, đổ thuốc màu.
Thuốc màu trút xuống vương vãi, cho tấm da cừu sàn trở nên sặc sỡ.