“Thế giống như cái bóng, chỉ thể sống trong bóng tối suốt ngày suốt đêm, nửa câu với khác, cũng thể nhiều thêm bước nào.”
“Nếu như thiếu gia hoặc tiểu thư trong nhà bệnh, thế cũng sẽ gặp đại nạn.”
“Đại nạn thì dài dòng lắm, chắn tai ách, thể kết quả , nếu ngăn cản , khiến tiểu chủ tử của bệnh khổ sở, thì sẽ cân nhắc về cách để trừng phạt .”
“Quý nhân kim tôn ngọc quý, những chuyện dơ bẩn như vẫn nên ít thì hơn, tránh ô uế tai quý nhân.”
Mặt Ngu Ấu Ninh còn sắc máu, ngón tay run rẩy thể hiện sự hoảng loạn.
Nàng đột ngột từ giường bật dậy, tay trái nắm chặt khăn lụa che lên ngực, đôi mắt đầy lo sợ.
Ngu Ấu Ninh mấp máy môi, bàn tay mảnh khảnh vươn , nắm lấy cổ tay rõ khớp xương của Thẩm Kinh Châu, nàng thấy mắt đỏ lên.
Vết thương hình trăng lưỡi liềm cùng lắm chỉ nhỏ bằng hạt gạo, nếu nàng lang quân kể chuyện đó , chắc chắn sẽ để ý.
Trên mặt ngời của thế cũng để sẹo, nếu để sẹo, sẽ còn chủ nhân sử dụng nữa, vì mới hình phạt gọi là “Trì hình”.
Thân Ngu Ấu Ninh lảo đảo như sắp ngã.
Nàng bỗng nhớ nam tử ngày ở trong khoang thuyền kêu gào với Thẩm Kinh Châu, đó tự xưng là trưởng của Thẩm Kinh Châu, Thẩm Kinh Châu là của Thẩm gia.
Tất cả những dấu hiệu đó đều tiết lộ một điều.
Đôi con ngươi của Thẩm Kinh Châu âm trầm, một tay nâng cằm Ngu Ấu Ninh, trầm giọng: “Sao ?”
Lệ từ khóe mắt Ngu Ấu Ninh rơi xuống, nhỏ giọt lòng bàn tay Thẩm Kinh Châu.
Thẩm Kinh Châu mỉm , đến dịu dàng, “Sao nữa?”
Bàn tay nâng mặt Ngu Ấu Ninh lên, nâng cao.
Thẩm Kinh Châu cúi đầu, ánh mắt giao với Ngu Ấu Ninh, “Không điện hạ đang về… vu thuật?”
Ngu Ấu Ninh nâng tay lên, bắt lấy môi Thẩm Kinh Châu.
“Hai chữ ‘vu thuật’ biến mất trong lòng bàn tay Ngu Ấu Ninh.
Thẩm Kinh Châu nghi hoặc xuống.
Ngu Ấu Ninh trái , ánh mắt lảng tránh, nhắc đến chuyện đau lòng của Thẩm Kinh Châu.
“Câu chuyện đó cũng gì .”
Thẩm Kinh Châu lơ đễnh đáp : “Ngày mai điện hạ gọi đến nữa ?”
“Không, gọi nữa.” Ngu Ấu Ninh bĩu môi, “Bọn họ kể cũng lắm.”
Nói xong, ánh mắt lặng lẽ liếc cánh tay Thẩm Kinh Châu.
Nhìn một cái, thêm một cái.
Ngu Ấu Ninh lén lút quan sát Thẩm Kinh Châu, nhân lúc phòng , động tĩnh kéo tay áo rộng của lên.
Mỗi bước mỗi xa
Xuống chút nữa còn vài vết thương lưỡi liềm lác đác.
Trong mắt Ngu Ấu Ninh đầy khiếp sợ, nàng nhanh chóng chớp mắt, giấu giọt lệ trong mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/de-thai-kieu/chuong-134.html.]
Thẩm Kinh Châu hai tiếng: “Điện hạ đang gì ?”
“Ta, …”
Ngu Ấu Ninh nắm chặt cổ tay Thẩm Kinh Châu để dậy.
Rèm ngọc lắc lư theo ánh nến, Ngu Ấu Ninh nhẹ nhàng hôn lên môi Thẩm Kinh Châu.
Lông mi dài run rẩy, Ngu Ấu Ninh dè dặt giương mắt lên.
Thẩm Kinh Châu im lặng, đôi mắt đen càng trở nên sâu thẳm.
Ngu Ấu Ninh dũng cảm hơn, tiến thêm một bước. Thân ảnh nhỏ xinh của Ngu Ấu Ninh, gần như chui mặt Thẩm Kinh Châu.
…
Trong phòng sáng sủa gọn gàng, gió sông thổi phồng áo choàng của Thẩm Kinh Châu.
Hắn khoanh tay khỏi tước thất, Đa Phúc cầm đèn lồng tới.
Ánh sáng vàng nhạt trải khắp mặt đất, chiếu xuống chân Thẩm Kinh Châu.
Ngón tay nhẹ nhàng xoay xoay ban chỉ, giọng bình thản: “Hai đó còn ở thuyền ?”
Đa Phúc khom hành lễ: “Vẫn ở đó, bệ hạ triệu kiến ?”
Thẩm Kinh Châu một tiếng: “Đi hỏi xem, bọn họ gì với điện hạ.”
Chưa đầy một khắc, Đa Phúc bước nhỏ tới, trình lên Thẩm Kinh Châu ở bên bàn một tờ giấy.
Giấy trắng mực đen, đầy đủ những điều mà hai đó .
Thẩm Kinh Châu lướt qua nhanh như gió, bỗng thấy hai chữ “Trì hình”, ánh mắt dừng , bật .
“Lắm lời.”
Giọng lạnh lùng.
Đa Phúc nơm nớp lo sợ: “Hai đó những điều nên , nô tài lập tức cho …”
“Không cần.”
Thẩm Kinh Châu nhẹ nhàng , ngón tay gõ gõ lên giấy.
Đa Phúc rõ tâm trạng vui giận của Thẩm Kinh Châu, lo lắng : “Những kể chuyện thích ngoa, nghĩ là điện hạ cũng chỉ nhất thời hứng thú, nên mới cảm thấy hứng thú với hai đó.”
Đa Phúc cố gắng những lời , đầy kinh sợ.
Thẩm Kinh Châu bỗng nhiên trầm mặt, khóe mắt mang ý , môi mím Đa Phúc.
Đa Phúc lo lắng yên, sai câu nào, đắc tội với Thẩm Kinh Châu.
Mặt mày ông già nua hốc hác: “… Bệ hạ?”
Thẩm Kinh Châu phất phất tay áo, hiệu Đa Phúc lui xuống.
Lồng xông mở lên, Thẩm Kinh Châu tùy tay ném tờ giấy trắng trong lồng.
Ngọn lửa đỏ l.i.ế.m láp một góc giấy, chỉ trong chốc lát còn một lớp tro mỏng.