Đế Thai Kiều - Chương 141

Cập nhật lúc: 2025-03-31 13:00:07
Lượt xem: 255

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngu Ấu Ninh ngẩn , hoa mắt, nhất thời nên cảnh nào cho .

“Cái , chẳng lẽ cùng là vu thuật của Lâu Lan ?”

Cảnh tượng kỳ diệu như , Ngu Ấu Ninh chỉ thấy trong sách.

Nàng , liếc Thẩm Kinh Châu, cẩn thận dùng ngón tay chọc chọc Thẩm Kinh Châu.

“...Bệ hạ, thật sự là, là con ?”

Nàng bỗng cảm thấy chút nghi ngờ Thẩm Kinh Châu là thật giả, nếu thật sự là phàm, thể bản lĩnh thông thiên đến .

Thẩm Kinh Châu nhẹ nhàng : “Điện hạ khen ngược thật độc đáo.”

Hắn chỉ cho Ngu Ấu Ninh lên, hóa hoa đào là hoa đào, mà là những khối băng trong suốt nhuộm màu, chạm khắc thành hình.

Ngu Ấu Ninh giữa “mùa xuân” của Kim Lăng, mê mẩn rời.

Lại cung nhân bưng một chiếc hộp gỗ hoàng hoa lý tiến lên, bên trong là khế đất của biệt viện, ghi rõ ba chữ “Ngu Ấu Ninh”.

Ngu Ấu Ninh mờ mịt vô thố, ngẩng đầu Thẩm Kinh Châu.

Dưới khế đất còn một đạo thánh chỉ, phong Ngu Ấu Ninh Vĩnh An công chúa, hưởng thực ấp* năm nghìn hộ.

*Thực ấp: ở Trung Quốc, hệ thống thái ấp  bắt đầu thời Nhà Thương và phát triển mạnh thời nhà Chu, những nhà cai trị thời điểm đó tịch thu hoặc chuyển nhượng đất đai cho gia tộc, họ hàng hoặc các quan chức và tướng lĩnh công. Những vùng đất đó gọi là "Thực ấp" 

Lục công chúa của tiền triều sống lâu năm trong lãnh cung, đầu tiên phong hào, còn đất phong, biệt viện cũng là phủ công chúa của nàng bên ngoài cung.

Ngu Ấu Ninh còn là công chúa vô danh trong lãnh cung nữa. Sau khi xuất giá, cũng sẽ từ phủ công chúa mà .

Đạo thánh chỉ nắm trong tay, như nặng tựa ngàn cân.

Ngu Ấu Ninh hiểu lý do, là tuyết rơi mắt nước mắt mờ tầm .

Ngu Ấu Ninh khẽ nghẹn ngào: “ bệ hạ… ghét Vũ Ai Đế lắm ?”

“Không thể là ghét.” Thẩm Kinh Châu lạnh nhạt đáp.

Người thâm thù đại hận với Vũ Ai Đế là Thẩm gia, chứ Thẩm Kinh Châu .

Thẩm phụ coi Thẩm Kinh Châu thanh kiếm sắc bén dùng để báo thù rửa hận, nhưng trong lòng , Thẩm gia cũng chỉ là bậc thang để bước lên mây xanh.

Trong hộp còn danh sách sính lễ của Ngu Ấu Ninh, tổng cộng một trăm hai mươi tám gánh, mười dặm hồng trang cũng chỉ đến .

Ngu Ấu Ninh với hai má phiếm hồng: “...Bệ hạ, bệ chuẩn cả cái ?”

Nàng lộ vẻ ngượng ngùng, nhưng yêu thích ôm chặt danh sách sính lễ của buông tay, nhanh như gió, xem xem .

Noãn các đốt hương thụy lân, một góc đặt một lò xông nhỏ bằng vàng men pháp lang cửu đào.

Trên giá sách cổ một chiếc bồn thủy tiên bằng men xanh Nhữ Diêu, cùng với một tấm bình phong chạm khắc ngọc bằng gỗ tử đàn.

Ngoài cửa sổ, hành lang thắp sáng ánh nến, cả vườn sáng rực như ban ngày.

Ngu Ấu Ninh ở tháp quý phi tựa cửa sổ, rèm voan vén lên, nàng còn Thẩm Kinh Châu nữa, chỉ chăm chú những hoa sen băng trong vườn.

Nhìn ngoài cửa sổ, đúng lúc là một hồ băng trong suốt. Trên hồ, vài bông hoa sen đỏ, thật là cảnh ý vui.

Ngu Ấu Ninh hai tay ôm mặt, chuyển mắt.

Thẩm Kinh Châu từ phía Ngu Ấu Ninh lên tiếng: “Điện hạ thế là… ở đây xem cả đêm ư?”

Ý của Thẩm Kinh Châu đạt đến đáy mắt.

Ngu Ấu Ninh lập tức từ cửa sổ thu đầu về, mở rộng vòng tay ôm Thẩm Kinh Châu, mặt mày cong cong, âm thanh như chim hót.

“Bệ hạ tặng , đương nhiên xem cho thỏa thuê.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/de-thai-kieu/chuong-141.html.]

Thẩm Kinh Châu cúi đầu: “Vậy điện hạ xem thỏa thuê ?”

Ngu Ấu Ninh với mắt như trăng rằm: “Bệ hạ tặng , thỏa thuê hết , đương nhiên là mãi chán.”

Nàng từ trong lòng Thẩm Kinh Châu ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng quắc, bỗng nhiên cúi xuống, nụ môi nhạt dần.

“Chỉ là bệ hạ tặng nhiều như …”

Nếu là sinh nhật của Thẩm Kinh Châu, nàng thể tặng gì cho .

Ngu Ấu Ninh cảm thấy chút âu sầu.

Nàng ngay cả việc đáp lễ cũng thể.

Khóe môi Thẩm Kinh Châu gợi lên chút ý , ngón tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng nâng cằm Ngu Ấu Ninh.

“Sao ?”

Ngu Ấu Ninh nghi hoặc chớp mắt.

Thẩm Kinh Châu khẽ: “Điện hạ suy nghĩ kỹ .”

Ánh mắt xuống, dừng ở túi hương bên hông Ngu Ấu Ninh.

Thẩm Kinh Châu ý chỉ.

Ngu Ấu Ninh còn tưởng Thẩm Kinh Châu mắc chứng cũ, lấy đồ trong túi hương của việc khác.

Mắt nàng chợt lạnh, nắm chặt túi hương của .

Đôi môi đỏ mọng của Ngu Ấu Ninh mím chặt: “Đây là bệ hạ cho , bệ hạ thể đổi ý.”

Mỗi bước mỗi xa

Thẩm Kinh Châu nhẹ giọng: “...Ta đổi ý khi nào?”

Ngu Ấu Ninh ngẩn : “Vậy bệ hạ… gì?”

Ánh mắt Thẩm Kinh Châu tối : “Chỉ là món dùng để gì.”

Hắn từng chút một tách những ngón tay của Ngu Ấu Ninh , tháo túi hương bên hông nàng.

Thẩm Kinh Châu cúi xuống, đôi môi mỏng đặt bên tai Ngu Ấu Ninh.

“... Sao điện hạ dạy ?”

Đồng tử của Ngu Ấu Ninh đột ngột co rút.

Khoảnh khắc chớp nhoáng, Ngu Ấu Ninh bỗng hiểu điều gì, nàng đột ngột đẩy Thẩm Kinh Châu , nhảy xuống khỏi tháp quý phi.

Ngu Ấu Ninh quên cả mang giày, luống cuống tay chân lùi hai ba bước.

Trong mắt nàng hoảng hốt, bên tai đỏ bừng: “Chàng …”

Ngu Ấu Ninh năng lắp bắp, lưng dựa kệ sách, chữ thành câu.

Đêm tối đen như mực, ngoài cửa sổ tuyết rơi lả tả, phủ khắp khu vườn.

Thẩm Kinh Châu cửa sổ, dáng cao lớn bất động như núi, tay áo rộng thả xuống ánh nến lung linh, ở cổ tay áo khổng tước thêu tiên hạc cao đỉnh núi.

Ở nơi ánh sáng chiếu tới, một gương mặt Thẩm Kinh Châu chìm trong bóng tối, mờ mịt rõ.

Đôi mắt đen tuyền sâu thẳm như giếng cổ thể lường đường.

Thẩm Kinh Châu với âm thanh trầm thấp, khóe môi chứa đựng ý như như .

Hắn cố tình hỏi. “Sao , điện hạ thế là... phu tử của ?”

Vậy nếu đổi cho , cũng thể chấp nhận.

Loading...