Hồng mai sa tuyết, đảo mắt tới năm mới.
Ngày trừ tịch, trong cung khắp nơi treo đèn kết hoa, nơi nào cũng đèn hoa, cửa sổ vàng lan can ngọc, tả xiết.
Tiệc cung đình rượu chè linh đinh, nâng ly đối chén.
Cung nhân mặc lăng la tơ lụa, hai tay bưng khay gỗ sơn, ở giữa bữa tiệc qua như con thoi.
Các vũ cơ mặc váy sa mỏng đỏ thẫm, nhảy múa theo nhịp trống.
Ngu Ấu Ninh hai má đỏ hây hây, một tay chống cằm, đôi mắt lấp lánh, tám phần men say.
Trên tay nàng cầm chiếc cốc mã não hai quai trống rỗng, sái một chút lên bàn.
Ngu Ấu Ninh lẩm bẩm: “Này, đổ cốc rượu ? Sao thấy rượu nữa?”
Ngu Ấu Ninh vốn tửu lượng yếu, mới lén uống một ngụm rượu tùng hoa của Thẩm Kinh Châu, giờ đây say khướt, đôi mắt mê ly phân biệt phương hướng.
Nàng tiến tới, thấy cả mặt sắp chạm cốc.
Bỗng, một bàn tay từ bên cạnh vươn , che lên cốc rượu trống rỗng.
Ngu Ấu Ninh “đùng” một tiếng va mu bàn tay Thẩm Kinh Châu, đôi mày liễu thanh tú nhíu vui.
Trong tầm m.ô.n.g lung, một dáng cao ráo hiện trong mắt Ngu Ấu Ninh.
Thẩm Kinh Châu mặc áo choàng thêu hoa văn thụy thú màu đỏ thẫm, cao như ngọc, phong độ xuất chúng.
“Thẩm, Thẩm Kinh Châu.”
Ngu Ấu Ninh chống bàn dậy, loạng choạng ngã lòng Thẩm Kinh Châu.
Tiệc cung đình vui mừng cảnh thái bình, tiếng đàn sáo xa dần ở phía .
Hai bên lối trải đá xanh trồng đầy hồng mai, như màu son tỏa hương như lan.
Trong khí chập chờn bóng hoa mai, mùi hương hoa quẩn quanh.
Ngu Ấu Ninh đường vững, lúc thì chê Thẩm Kinh Châu quá nhanh, lúc thì chê đối phương chậm chạp.
Rõ ràng là thể nhanh như Thẩm Kinh Châu, Ngu Ấu Ninh “ác nhân cáo trạng ”.
Đôi môi đỏ mọng bĩu lên, Ngu Ấu Ninh giả bộ giận trách móc Thẩm Kinh Châu.
Không hài lòng phàn nàn: “Thẩm Kinh Châu, chậm quá.”
Nàng vỗ vai Thẩm Kinh Châu, khẩu xuất cuồng ngôn, “Ta, phạt .”
Chưa từng ai dám như với Thẩm Kinh Châu.
Thẩm Kinh Châu cong môi mỉm : “Điện hạ phạt điều gì?”
Ngu Ấu Ninh mắt say lờ đờ, thể lắc lư, thở mang theo mùi rượu.
“Chàng, xổm xuống.”
Thẩm Kinh Châu khẽ nhướng mày.
Một lát , cũng theo.
Ngu Ấu Ninh khúc khích, dựa lưng Thẩm Kinh Châu, vỗ vỗ bờ vai .
Mỗi bước mỗi xa
“Được , , thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/de-thai-kieu/chuong-153.html.]
Ngu Ấu Ninh rõ ràng, lắp bắp, “Về cung.”
Đa Phúc gấp gáp theo hai , tay cầm đèn lồng dương giác lắc lư, ánh nến trải đầy đất, lấp lánh như vàng.
Đa Phúc cung kính cúi hỏi: “Bệ hạ, liễn ở phía …”
“Không cần.” Thẩm Kinh Châu nhẹ nhàng, nhận lấy đèn lồng dương giác từ tay Đa Phúc.
Hắn nhấc mí mắt, “Đi xuống .”
Hành lang tối tăm uốn lượn, giữa bầu trời tuyết trắng.
Ánh nến lấp lánh chậm rãi chiếu qua song hoa hình bát giác, Ngu Ấu Ninh nửa nhắm mắt, đôi mắt hổ phách theo ánh nến mà lưu chuyển.
Nàng chôn đầu cổ Thẩm Kinh Châu, thấp giọng lẩm bẩm: “Thẩm Kinh Châu, , chậm một chút.”
Con ma men lơ mơ, năng đầu cuối.
“Thẩm Kinh Châu, ngã, nếu ngã, , sẽ…”
Thẩm Kinh Châu : “Điện hạ sẽ thế nào?”
Ngu Ấu Ninh nhíu mày suy nghĩ, tức giận hừ một tiếng. Ngu Ấu Ninh dõng dạc tuyên bố.
“Ta sẽ !”
Thẩm Kinh Châu bật .
Trên trung, những bông tuyết rơi dần, bỗng từ xa vang lên tiếng pháo.
Hương thơm đầy đất, hoa đào rơi rụng.
Ánh sáng bạc nhỏ vụn lấp lánh rơi đáy mắt Ngu Ấu Ninh, nàng giấu nổi sự ngạc nhiên.
Như hoa nở rộ, tiếng pháo vang lên vui tai, cung điện rực rỡ, sáng như ban ngày.
Trong khoảnh khắc ánh mờ nhạt, Ngu Ấu Ninh vội vàng vỗ Thẩm Kinh Châu, hoảng hốt.
“Mau ước nguyện!”
Một tiếng pháo nữa vang lên, ánh lửa văng lên khắp nơi, trở về yên tĩnh.
Ngu Ấu Ninh lén lút mở một mắt, nàng ghé sát tai Thẩm Kinh Châu, đôi môi đỏ chạm tai .
“Thẩm Kinh Châu, ước nguyện với các vì !”
Say rượu, Ngu Ấu Ninh phân biệt giữa các vì và tiếng pháo, mắt của nàng sáng lên, vỗ Thẩm Kinh Châu, ngụ ý.
Thẩm Kinh Châu mỉm : “Điện hạ ước điều gì?”
Đôi bông tai ngọc trai Nam Dương lấp lánh ánh đêm, Ngu Ấu Ninh khẽ .
Hơi thở ấm áp phả cổ Thẩm Kinh Châu.
“Hy vọng Thẩm Kinh Châu bình an, bình an, bình an.”
Say đến mức gì, Ngu Ấu Ninh vẫn lo lắng cho sự an khang của Thẩm Kinh Châu.
Nàng cảm thấy choáng váng.
“Còn nữa—”
“Nguyện bệ hạ từ nay việc như ý, hơn ngày cũ.”