Ngu Ấu Ninh trống rỗng một chút, một lúc mới chậm rãi lên tiếng.
“Sao như ?”
Má đồng tiền nổi lên ửng đỏ, mặt Ngu Ấu Ninh lộ vẻ ngượng ngùng, giọng lắp bắp, thành câu.
Thẩm Kinh Châu một tiếng, cúi , ánh mắt ngang bằng với Ngu Ấu Ninh.
Hương thụy lân từ chớp mũi dần nồng nàn hơn.
Ánh mắt dừng mặt Ngu Ấu Ninh như ngọn lửa hừng hực cháy, cho chóp mũi Ngu Ấu Ninh ửng đỏ.
Ngu Ấu Ninh tự nhiên .
Khóe mắt Thẩm Kinh Châu mang ý , giọng điệu tự nhiên bình thản, mặt mày dịu dàng, nửa điểm tàn nhẫn của ngày .
“Không xem thì xem , ngược ?”
Đầu óc của Ngu Ấu Ninh thể xoay chuyển, ngơ ngác chớp mắt: “... Gì cơ?”
Ánh mắt của Thẩm Kinh Châu vẫn thủy chung rời khỏi gương mặt Ngu Ấu Ninh.
Ngu Ấu Ninh chậm hiểu: “Không , tưởng......”
Thẩm Kinh Châu thong thả thu hồi tầm mắt, nụ môi vẫn đổi.
“Mọi đều lòng yêu cái , nương nương giờ đây cũng hề khiêm tốn.”
Hai gò má Ngu Ấu Ninh càng đỏ hơn: “Ta, tự khoe khoang.”
Nàng đến mỹ nhân vốn là chỉ Tương nương tử, ngờ Thẩm Kinh Châu dùng hai chữ “mỹ nhân” để về .
Tiếng đàn tỳ bà đài vang vọng bên tai, lúc thì như dòng nước chảy xiết, lúc thì như cơn mưa xuân nhẹ nhàng.
Ngu Ấu Ninh nghi ngờ: “Bệ hạ thích đàn tỳ ?”
Thẩm Kinh Châu thản nhiên: “Cũng tạm.”
Ngu Ấu Ninh tiến thêm nửa bước, ngập ngừng thắc mắc trong lòng: “Vậy... Tương nương tử thì ?”
Mỹ nhân ôm đàn tỳ bà che nửa mặt, đôi mày cong tổ điểm, làn da trắng như ngọc.
Một khúc nhạc Giang Nam nhẹ nhàng vang lên, như gió xuân mưa nhỏ.
Ngu Ấu Ninh rời mắt khỏi Thẩm Kinh Châu, nơm nớp lo sợ: “Bệ hạ thấy Tương nương tử... ?”
“Cũng tạm.”
“Vậy... Nàng hơn hơn?”
Gương mặt Ngu Ấu Ninh gần như áp sát mặt Thẩm Kinh Châu, hàng mi dài như cánh chim rung rinh, thở nhẹ nhàng như lan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/de-thai-kieu/chuong-162.html.]
Chưa đợi Thẩm Kinh Châu mở miệng, Ngu Ấu Ninh , nắm lấy cổ tay Thẩm Kinh Châu, tiên phát chế nhân.
“Trong mắt , bệ hạ là nhất.”
Nàng lộ gương mặt với má lúm đồng tiền tươi như hoa, đôi mắt cong cong như sơn thủy.
Ngu Ấu Ninh Thẩm Kinh Châu bằng ánh mắt sâu kín.
Thẩm Kinh Châu khẽ hai tiếng, ôm Ngu Ấu Ninh lòng, cúi xuống hôn nàng.
Tiếng đàn tỳ bà bên êm tai dễ , như suối trong thanh khiết.
Thẩm Kinh Châu đưa lưng về phía lan can cẩm thạch, dáng cao ráo che khuất Ngu Ấu Ninh, gần như chắn hết ánh .
Không ai trong lòng còn ôm một , chỉ thấy một mảnh trường bào màu xanh lơ.
Ngu Ấu Ninh cầm nghệ của Tương nương tử , chỉ đang mơ màng, môi đỏ như thoa son.
Sóng mắt Ngu Ấu Ninh lưu chuyển: “Chàng , như ?”
Chân nàng còn sức, cả gần như treo lơ lửng Thẩm Kinh Châu.
Nàng bất mãn oán giận, “Thẩm Kinh Châu, trả lời .”
Thẩm Kinh Châu rũ mắt, đưa tay niết nhẹ vành tai Ngu Ấu Ninh, bật .
Tiếng của Thẩm Kinh Châu nhẹ, mang theo chút châm chọc.
“Nếu nương nương rõ, thể trả lời nữa.”
Ngu Ấu Ninh nhíu mày: “Chàng bao giờ trả lời ?”
Đối diện với đôi mắt như như của Thẩm Kinh Châu, Ngu Ấu Ninh bỗng dưng mất hết tiếng .
Gương mặt nàng thêm một lớp đỏ hồng.
Ngu Ấu Ninh nắm lấy cổ tay Thẩm Kinh Châu, rầm rì.
“Mưu ma chước quỷ, lời ngon tiếng ngọt, khéo léo nịnh nọt, khua môi múa mép ...”
Chưa hết câu, Thẩm Kinh Châu cúi đầu, hôn lên môi Ngu Ấu Ninh.
Như hồng nhạn bay qua mặt hồ, chỉ thoáng chốc rời xa.
Thẩm Kinh Châu giọng khàn khàn: “... Nương nương thích ?”
Ngu Ấu Ninh mặt đỏ tai hồng, thành thật : “Thích, thích lắm.”
Nàng ngẩng mắt, nhón chân, môi đỏ áp tai Thẩm Kinh Châu, tim đập loạn nhịp như cánh bướm.
Mỗi bước mỗi xa
“Thẩm Kinh Châu, thể hôn thêm một nữa ?”
Thỏa như ý nguyện.