Đế Thai Kiều - Chương 168

Cập nhật lúc: 2025-03-31 13:46:55
Lượt xem: 558

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngu Ấu Ninh nhíu mày: “Thẩm Kinh Châu, …”

Thẩm Kinh Châu lạnh nhạt: “Thẩm Lạc Chi, hôm con leo lên mái hiên của điện Dưỡng Tâm, thấy con sợ?”

Thẩm Lạc Chi lập tức ngừng , thút thít dám lớn: “Con… con…”

Ánh mắt né tránh, rõ ràng là chút chột .

Ngu Ấu Ninh nhíu mày chặt hơn: “… Mái hiên nào?”

Thẩm Kinh Châu lạnh hai tiếng.

Thẩm Lạc Chi cắn môi đỏ mọng, thể co giãn : “Mẫu hậu, con sai . Con bắt cho mẫu hậu một con chim, nhưng nó bay cao quá, Lạc Chi bắt .”

Thẩm Lạc Chi ôm chân bàn, chật vật từ kỷ tuột xuống, chạy về phía Ngu Ấu Ninh.

Ôm chặt lấy chân nàng mà trèo lên.

Leo lên hai bước, rơi xuống ba bước.

Lại leo lên hai bước, lăn xuống chân Ngu Ấu Ninh.

Thẩm Lạc Chi ngẩng mặt lên, vẻ mặt tội nghiệp và bất lực: “Mẫu hậu.”

Ngu Ấu Ninh bất đắc dĩ, ôm bé lên đùi: “Con đó.”

Trong tay cầm khăn lụa, Ngu Ấu Ninh cẩn thận lau lệ nơi khóe mắt Thẩm Lạc Chi, bảo cung nhân mang chậu nước đến, tự tay giúp Thẩm Lạc Chi rửa mặt rửa tay.

Nàng ân cần dạy bảo: “Sau leo mái hiên nữa, cũng leo cây, ?”

Thẩm Lạc Chi ngoan ngoãn đáp: “Vâng,” Bé ngoan ngoãn ghé vai Ngu Ấu Ninh, đưa tay .

“Mẫu hậu, chỗ cũng đen.”

Ngu Ấu Ninh còn cách nào, đặt tay Thẩm Lạc Chi nước, nàng mỉm .

“Con đây là từ mà đến? Sao bẩn thỉu như , như một con khỉ đất nhỏ.”

Thẩm Lạc Chi ấm ức : “Từ thư phòng đến, phụ hoàng bắt con luyện chữ lâu. Mẫu hậu, tay con đau quá, còn dính đen thùi.”

Thẩm Kinh Châu biểu cảm Thẩm Lạc Chi.

Thẩm Lạc Chi lùi sang một bên, lưng với Thẩm Kinh Châu, phụ hoàng .

“Là Lạc Chi , bẩn tay. Nếu phụ hoàng bắt con chép nhiều sách như , thì chắc cũng bẩn.”

Thẩm Lạc Chi lắc đầu: “Nói cũng là của Lạc Chi, nếu con chọc phụ hoàng tức giận, thì cũng sẽ phạt chép sách.”

Thẩm Lạc Chi bộ già dặn, trắng trợn tố cáo Thẩm Kinh Châu với Ngu Ấu Ninh.

Ngu Ấu Ninh khúc khích, tay nàng dính nước, nàng nâng tay gõ nhẹ lên trán Thẩm Lạc Chi.

“Con chọc phụ hoàng con tức giận?”

Thẩm Lạc Chi hạ thấp giọng: “Phụ hoàng chữ con , còn phạt con chép sách.”

Thẩm Lạc Chi chôn nửa mặt cổ Ngu Ấu Ninh: “Hôm con tìm thấy chữ của mẫu hậu, mẫu hậu cũng từng phụ hoàng phạt chép sách ?”

Ngu Ấu Ninh nhất thời nghẹn lời, thôi: “Cái …”

Thẩm Lạc Chi hừ lạnh, đùi Ngu Ấu Ninh vặn vẹo , bé đầu , ngón tay chỉ thẳng Thẩm Kinh Châu.

“Con , phụ hoàng là . Phụ hoàng thích con, phạt con chép sách đủ , còn phạt mẫu hậu.”

Thẩm Lạc Chi chợt nảy ý tưởng, đôi mắt trong trẻo sáng ngời, lấp lánh vẻ tinh ranh.

“Không lẽ phụ hoàng cũng thích mẫu hậu!”

Thẩm Kinh Châu giận tái mặt, giọng lạnh lùng: “Thẩm Lạc Chi.”

Thẩm Lạc Chi lắc lắc : “Thái Phó dạy con, phụ hoàng là tức giận thành hổ!”

Thẩm Lạc Chi đắc ý.

Ngu Ấu Ninh vỗ vỗ ngón tay Thẩm Lạc Chi: “Là thẹn quá thành giận.”

Thẩm Lạc Chi mặt đỏ bừng, nhưng vẫn nghểnh cổ Thẩm Kinh Châu: “Thẹn quá thành giận!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/de-thai-kieu/chuong-168.html.]

Phàm là Ngu Ấu Ninh bên cạnh, Thẩm Lạc Chi luôn tính cách sợ trời sợ đất.

Một đôi tay nhỏ bé ôm chặt cổ Ngu Ấu Ninh, Thẩm Lạc Chi học theo cách Ngu Ấu Ninh thường an ủi , nhẹ nhàng vỗ lưng Ngu Ấu Ninh.

Mỗi bước mỗi xa

“Không , Lạc Chi thích mẫu hậu là .”

Thẩm Lạc Chi miệng như thoa mật, ngọt ngào, bé giương môi .

“Lạc Chi thích mẫu hậu nhất!”

Thẩm Lạc Chi xem náo nhiệt mà ngại ít, ôm chặt Ngu Ấu Ninh: “Mẫu hậu cũng thích Lạc Chi nhất, đúng ?”

Nói xong, bé còn quên liếc Thẩm Kinh Châu một ánh mắt khiêu khích, mặt đầy vẻ kiêu ngạo đắc ý.

Thẩm Kinh Châu một tay xoa mi tâm, giọng khàn khàn : “Đa Phúc, đưa công chúa về phòng.”

Đa Phúc cúi đáp: “Vâng,” khom với Thẩm Lạc Chi: “Điện hạ, mời.”

Thẩm Lạc Chi nước mắt, ôm chặt Ngu Ấu Ninh chịu buông: “Ta , ở cùng mẫu hậu, nếu mẫu hậu thấy , tối nay nhất định sẽ lòng nào dùng bữa.”

Thẩm Lạc Chi lóc sướt mướt: “Nếu mẫu hậu ăn vô ngủ yên, Lạc Chi cũng sẽ yên lòng.”

Thẩm Kinh Châu mặt đổi sắc: “Nếu mẫu hậu thấy bài tập của con, mới là an vô ngủ yên.”

Thẩm Lạc Chi nghẹn , ngượng ngùng : “Không , mẫu hậu thương con, sẽ để con nhiều bài như .”

Ngu Ấu Ninh xoa đầu Thẩm Lạc Chi, nhẹ nhàng : “Hôm nay Lạc Chi xong bài ?”

Thẩm Lạc Chi ánh mắt mơ hồ: “Con… con…”

Ngu Ấu Ninh dịu dàng nắm tay Thẩm Lạc Chi, về phía thư phòng: “Lạc Chi là— công chúa một nước, ba bài văn nhỏ, khó Lạc Chi của chúng , ?”

Thẩm Lạc Chi ngẩng cao đầu: “Đó là đương nhiên.”

Ngu Ấu Ninh , dẫn dắt từng bước: “Lạc Chi hãy bài , một lát mẫu hậu sẽ cùng con ăn tối, ?”

Thẩm Lạc Chi gật đầu: “Vậy, tối nay con vẫn ngủ cùng mẫu hậu! Không cần phụ hoàng !”

Phụ hoàng cùng nữ nhi như nước với lửa, Ngu Ấu Ninh bất đắc dĩ, gật đầu đáp: “Được.”

Thái Phó sớm chờ ở thư phòng.

Gió thổi qua hành lang gỗ mun, tiếng chuông gió vang lên, hòa cùng tiếng sách lanh lảnh của Thẩm Lạc Chi.

Ngu Ấu Ninh , Thẩm Kinh Châu: “Bệ hạ cũng thật là, Lạc Chi còn nhỏ như , bệ hạ thể nhường con bé ?”

Thẩm Kinh Châu môi mỏng khẽ mở: “Không thể.”

Không chút đường sống nào để đầu.

Ngu Ấu Ninh cạn lời: “Bệ hạ đang , lẽ đời ai thể khiến bệ hạ nhượng bộ?”

Màn trúc kim ti đằng hồng tràn đầy ánh sáng, rêu xanh đậm nhạt, Thẩm Kinh Châu bỗng dừng bước.

Ngu Ấu Ninh thấy , cũng tò mò dừng .

Hai qua ánh sáng mỏng manh.

Một lúc lâu, Ngu Ấu Ninh mới thấy Thẩm Kinh Châu ý tứ xâu xa.

“... Có mà nương nương cũng ?”

Thẩm Kinh Châu bóng gió.

Ngu Ấu Ninh ngẩn , hai má nổi lên tầng đỏ nhàn nhạt, mà hỏi: “Ai ?”

Thẩm Kinh Châu , nhấc chân tiếp tục về phía .

Ngu Ấu Ninh bám riết tha, theo Thẩm Kinh Châu hỏi: “Ai , ?”

Thẩm Kinh Châu bỗng dừng chân.

Ánh nắng ấm áp, câu hỏi của Ngu Ấu Ninh đến bên miệng đều tan biến giữa môi và răng.

Thẩm Kinh Châu xoa xoa vành tai nàng.

“Là một quỷ nhát gan, nương nương quen ?”

Loading...