Thẩm Kinh Châu thờ ơ thu hồi ánh .
Bỗng nhiên hiện lên trong đầu cảnh tượng Ngu Ấu Ninh gặp ác mộng.
Mành gấm rủ xuống bốn phía, Ngu Ấu Ninh co ro giường, nước mắt ướt chăn gấm.
Chỉ sợ nàng , bản gọi “mẫu phi” suốt một đêm.
Ngu Ấu Ninh sợ Lệ phi, cũng sợ mùi m.á.u nồng nặc lâu dài tan .
Nàng như mắc kẹt trong một cơn ác mộng, mãi tỉnh dậy.
Mắt Thẩm Kinh Châu như mờ tối, ngón tay lướt qua vết thương dữ tợn tay, như khi thờ ơ, cũng việc gì khác.
“Thôi, cứ để Lưu Lận qua đây.”
……
Thẩm Kinh Châu một bộ trường bào gấm đỏ thêu hoa tay áo tỳ bà, thắt lưng bằng dải lụa như ý ngọc bích, khoác lên vai chiếc áo choàng thêu sắc màu rực rỡ.
Ban chỉ bạch ngọc xoay tròn trong lòng bàn tay, qua nguyệt môn, trong vườn yên tĩnh như tờ.
Chim sẻ bay lướt qua bầu trời, rơi xuống những chiếc lông vũ nhỏ, đúng lúc rơi xuống mặt Thẩm Kinh Châu.
Noãn các bật đèn, chút ánh sáng nào.
Đa Phúc thở hổn hển theo sát bên Thẩm Kinh Châu, rời nửa bước.
Xa xa thấy cửa sổ noãn các đóng chặt, Đa Phúc ngượng ngùng .
“Điện hạ hôm nay chỉ sợ mệt mỏi, giờ mới nghỉ ngơi.”
Đa Phúc cố gắng tìm lời để với Thẩm Kinh Châu, “Bệ hạ lẽ , điện hạ cả ngày đều nhớ đến bệ hạ.”
Thẩm Kinh Châu : “Trẫm thấy nàng chỉ nhớ đến bộ gia sản của nàng .”
Đa Phúc tươi: “Đó cũng là tâm ý của điện hạ dành cho bệ hạ, đó điện hạ còn đặc biệt dặn nô tài chuẩn một ít canh bồ câu, để bệ hạ thể giữ ấm cơ thể.”
Một đường , Đa Phúc cứ mỉm theo.
Bỗng cảm thấy hương thơm trường bào Thẩm Kinh Châu nồng hơn ngày.
Ông nhẹ nhàng nhíu mày.
Áo của Thẩm Kinh Châu do cung nhân trông coi, cung nhân kinh nghiệm dày dạn, chắc chắn sẽ phạm sai lầm như .
Trừ khi…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/de-thai-kieu/chuong-81.html.]
Đa Phúc lén lút ngẩng đầu, dùng ánh mắt chăm chú Thẩm Kinh Châu.
Trừ khi, đặc biệt dặn dò.
Nỗi nghi ngờ dồn nén trong lòng, Đa Phúc dám xâm phạm suy nghĩ của Thẩm Kinh Châu, chỉ lặng lẽ bên cạnh .
Vòng qua bờ giậu, Đa Phúc thức thời lui .
Dưới hành lang gỗ mun, thỉnh thoảng ánh sáng mặt trời còn sót , ánh vàng như những vì điểm xuyết, chiếu xuống chân Thẩm Kinh Châu.
Cửa sổ hoa đột nhiên mở , ánh hoàng hôn nghiêng nghiêng, một nhánh lá phong đỏ bỗng xuất hiện mắt Thẩm Kinh Châu.
Ngu Ấu Ninh từ nhánh phong thò đầu , đôi mắt như trăng.
“Bệ hạ, tặng cho ngươi.”
Mỗi bước mỗi xa
Lá phong như tranh, rừng cây nhuộm sắc.
Ngu Ấu Ninh hiện giờ thể rời khỏi biệt viện, nhánh phong là nàng từ núi tìm .
Ngu Ấu Ninh nhân cơ hội oán giận, “Nếu bệ hạ cho ngoài, thể tặng cái hơn.”
Một nhánh phong đỏ trong lòng bàn tay Thẩm Kinh Châu, như nắm giữ cả sắc thu của khu vườn.
Ngu Ấu Ninh nhỏ giọng thì thầm: “Nhánh phong là tìm lâu mới thấy, trong vườn thể tìm nhánh nào nổi bật hơn nó.”
Ngoài những cành khô lá rụng, chỉ côn trùng và chim chóc gặm nhấm.
Chỉ là một cụm phong đỏ nhỏ bé đáng kể, ở trong miệng Ngu Ấu Ninh như quý giá như vạn kim.
Âm thanh Thẩm Kinh Châu lười nhác: “Sao gửi tặng cho Kỷ tiểu công tử?”
“Đã gửi .” Ngu Ấu Ninh tươi, nàng một tay chống cằm, ngón tay trắng trẻo dài thon nhẹ nhàng chạm lá phong, giấu giếm gì.
“Ta cũng gửi tặng cho Triệu nhị tiểu thư.”
Lần gặp mặt, Lê Lê vẫn đang nghỉ trưa, Ngu Ấu Ninh dám gần phiền, chỉ từ xa liếc qua cửa sổ.
Mèo con lớn nhanh, mỗi ngày một khác, giờ lông mèo con dài .
Triệu Nhị còn sẽ tặng Ngu Ấu Ninh một con.
Mắt Thẩm Kinh Châu tối sẫm, nhẹ nhàng gõ ngón tay lên bệ cửa sổ.
Khóe môi Ngu Ấu Ninh tràn đầy ý rực rỡ như hoa xuân, cằm tựa lên mu bàn tay, nàng nâng đôi mắt .
“ chỉ lá phong của bệ hạ là tự tay tìm.”
“Bệ hạ… thích ?”