Bà Trần cũng  bán đến đây, nhưng chồng bà  may mất sớm.
Để nuôi nấng mấy miệng ăn trong nhà, bà   gồng   nghề nhảy múa cầu thần trong suốt năm mươi năm trời.
Hôm đó,  một  chạy lên núi, cố tình tìm đến cái cây nọ.
Ngay lúc  định qu/ấn d/ây th/òng l/ọng  cổ, thì gặp bà Trần.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Bà dắt theo một con ch.ó vàng, xuất hiện  mặt .
Sau đó, bà  dịu dàng khuyên nhủ .
Giúp  từ bỏ ý định tusat.
Tuy nhiên,   , thì  ngày hôm đó bà Trần cũng định tutu
Con chó bà mang theo, là để báo tin cho  nhà, kêu họ đến nhận x/ác bà.
Do  thấy  mới  bà  đổi suy nghĩ, khuyên  đừng dại dột từ bỏ cuộc sống.
Vì ,   chắc ngày hôm đó là bà   cứu     cứu bà .
Từ đó  thường lẻn sang nhà bà Trần.
Bà  luôn mỉm   cho  một cái bánh thơm ngon, gọi là bánh ô mai nhiều tầng.
Kỹ năng nhảy múa của bà Trần vốn   tiếng trong vùng, nên khó tìm   kế nhiệm.
 thấy bà Trần đối  với  như , nên mới chủ động xin bà dạy cho  cách vẽ bùa mời thần.
Mỗi ngày nhảy nhót vui đùa, vẽ mấy thần chú khó hiểu cùng bà Trần,  trở thành khoảnh khắc hạnh phúc hiếm hoi trong tuổi thơ khốn khổ của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dem-giao-thua-d-a-m-m-a-u/chuong-7.html.]
Thật  may,  thời gian vui vẻ  kéo dài  lâu, bà Trần bỗng dưng lâm bệnh,  đột ngột qu/a đ/ời.
Người  của bà  khi tổ chức tang lễ cũng ch*t bất đắc kỳ tử.
Dương Phong  : “ điều tra , nguyên nhân họ ch*t do ngộ độc thực phẩm?”
“Trùng hợp , mấy  ch*t đó, đều  quan hệ m/áu mủ với bà Trần.”
Nhìn vẻ mặt ngờ vực của đối phương,  dần bình tĩnh .
“Đây đều là b/áo ứ/ng hết!”
“Bá/o ứ/ng?”
Dương Phong hừ một tiếng: “Lẽ nào   do cô  b/áo th/ù cho bà Trần ?”
11*
 ngẩng đầu lên,  chút sợ hãi  thẳng  mắt Dương Phong.
Dương Phong tiếp tục : “Lúc còn sống thì cô đơn khổ sở một , con cái  ai thèm hỏi thăm chăm sóc.”
“Sau khi bà  qua đời,  x/ác còn  nguội lạnh, đám  đó  vội tranh giành tài sản trong nhà.”
“Bà Trần yêu thương cô như , tất nhiên cô chính là kẻ đáng nghi nhất .”
Giọng điệu   vô cùng sắc bén  sức chèn ép  khác, thật khiến   chút thở   .
“Mấy cái  đều là suy đoán vô căn cứ của  mà thôi!”
Dương Phong bình tĩnh  tiếp: “Vậy sự thật là gì?”