Đêm Nồng Tình Ý - Chương 1: "Khóc có ích gì, chẳng thà cầu xin tôi..."
Cập nhật lúc: 2025-03-11 10:52:39
Lượt xem: 759
"Xoay một chút, về phía ống kính."
Tiếng màn trập máy ảnh vang lên liên tục trong studio. Nhiếp ảnh gia và mẫu phối hợp nhịp nhàng, cô gái dáng cao ráo gần như đổi tư thế chỉ trong chớp mắt.
Trên màn hình LCD phía , ảnh chụp của cô xuất hiện liên tục. Người chỉnh sửa máy nhưng hầu như cần động tay chỉnh sửa gì nhiều, ảnh gần như thể xuất bản ngay mà qua chỉnh sửa.
Nhiếp ảnh gia : "Được , xong việc!"
Vưu Tình lặng lẽ nhón chân, duỗi để thư giãn bắp chân đang mỏi nhừ vì quá lâu.
"Hôm nay trạng thái ." Nghiêm Mẫn bước đến, vỗ nhẹ lên vai cô.
Bộ sơ mi trắng đơn giản kết hợp với váy vest ôm gọn dáng, cô toát lên khí chất lạnh lùng và sắc sảo.
Dĩ nhiên phần lớn là nhờ gương mặt mà dù khoác bao tải cũng vẫn . Mọi trang phục khoác lên cô đều tự động nâng tầm đẳng cấp.
"Tiền chuyển thẳng tài khoản của em ."
Nghiêm Mẫn cô đang cần tiền nhưng hỏi lý do. Chỉ rằng cô học vì thế nào cũng , cần đợi khách hàng duyệt ảnh, cô đều thanh toán cho Vưu Tình.
Vưu Tình khẽ cảm ơn, hỏi thêm: "Chị Mẫn, mấy ngày tới em ít tiết học, công việc nào em thể nhận ?"
"Để chị nghĩ xem..."
Nghiêm Mẫn đáp: " lúc đấy. Hai hôm một nhãn hàng nội y tìm chị nhờ giới thiệu một mẫu."
"Họ yêu cầu cao về dáng lẫn gương mặt." Cô Vưu Tình, tự tin : " em thì chắc chắn vấn đề gì!"
Đến giờ Nghiêm Mẫn vẫn nhớ như in khoảnh khắc đầu tiên thấy Vưu Tình.
Cao một mét bảy, eo thon, lưng mảnh nhưng gầy gò mà cân đố và quyến rũ.
Đó là một ngày mưa gió, Vưu Tình cầm ô bên ngoài studio, mái tóc dài đen nhánh xõa ngang vai gió thổi tung, khuôn mặt trắng ngần giữa màn mưa càng thêm trong trẻo.
Biểu cảm của cô điềm nhiên, khoảnh khắc cô bước từng bước qua gió mưa, trông như một khung hình đen trắng của một bộ phim cũ, thần thái tự nhiên đầy cuốn hút. Không cần suy nghĩ, Nghiêm Mẫn lập tức ký hợp đồng với cô ngay tại chỗ.
Sau khi ảnh của Vưu Tình tung , giới mẫu ai cũng rằng Nghiêm Mẫn tìm một "người đẹp lạnh lùng" ngay cả khi cũng đủ khiến khác nao lòng.
tiếp xúc lâu dần, Nghiêm Mẫn nhận Vưu Tình chỉ là ít chứ hề lạnh lùng. Cô chịu khó, chăm chỉ, giày cao gót chụp ảnh suốt nhiều tiếng mà một lời than vãn.
Công việc mẫu nội y mức thù lao cao hơn so với chụp ảnh thời trang thông thường, điều khiến Vưu Tình chút d.a.o động. nghĩ đến điều gì đó cô im lặng.
Nghiêm Mẫn bảo cô cứ suy nghĩ thêm, vẫn còn thời gian.
Thế nhưng, Vưu Tình chỉ lắc đầu, tiếc nuối rằng thể nhận, thậm chí chẳng cần cân nhắc.
"...Vậy thôi."
Nghiêm Mẫn chút tiếc nuối. Theo lý mà với điều kiện của Vưu Tình lẽ cô nên chỉ dừng ở mức .
Nhiều năm , cô từng nâng đỡ một mẫu, hiện tại nổi đình đám. Lần đầu tiên thấy Vưu Tình, cảm giác nâng đỡ ai đó vốn ngủ yên nhiều năm trong cô bất giác sôi sục trở .
Vưu Tình thẳng thắn bày tỏ rằng sẽ bước chân giới giải trí. Cô mẫu chỉ vì cần tiền và cô cũng thể nhận những bộ trang phục hở hang gợi cảm quá mức.
Ngoài việc thiếu tiền, dường như cô còn mang một tầng xiềng xích vô hình, trói buộc lấy cô.
Hai giờ chiều, Vưu Tình lên tàu điện ngầm từ trạm bên ngoài studio, tuyến 1 đến ga cuối chuyển sang xe buýt thêm ba chặng nữa, cuối cùng cũng đến Viện dưỡng lão Bắc Thành chân dãy núi Bích Thủy Thanh Sơn.
Viện dưỡng lão diện tích hàng nghìn mẫu, môi trường yên tĩnh, thích hợp cho già cũng như bệnh nhân. Nơi đây đội ngũ bác sĩ chuyên nghiệp cùng chế độ chăm sóc một kèm một đảm bảo bệnh nhân nhận sự quan tâm chu đáo phẫu thuật.
Và đương nhiên là chi phí mỗi tháng cũng vô cùng đắt đỏ.
Từ căn viện độc lập một nữ hộ lý mặc đồng phục bước , thấy Vưu Tình liền niềm nở chào đón: "Cô Vưu đến ."
Như thường lệ, Trần Quân báo cáo tình trạng sinh hoạt hàng ngày và kết quả kiểm tra sức khỏe tuần của bà Nhạc Bình cho cô.
Nghe thấy các chỉ đều dấu hiệu cải thiện, tâm trạng Vưu Tình cũng nhẹ nhõm phần nào, cô khẽ : "Chị vất vả rồi."
Trần Quân khiêm tốn : "Việc nên thôi, thế chị nhé. À đúng , bà mới chợp mắt."
"Vâng."
Đi mấy bước, Trần Quân nhịn ngoảnh .
Dù thế nào, cô gái cũng chỉ là một sinh viên bình thường, quần áo mặc chẳng hàng hiệu xa xỉ còn đến từ một nơi nhỏ bé như Khánh Châu.
Trần Quân khỏi thắc mắc rốt cuộc họ cách nào để chi trả nổi khoản viện phí đắt đỏ ở đây?
Viện luôn coi trọng quyền riêng tư của khách hàng, nên cô cũng tiện hỏi nhưng sự tò mò vẫn cứ quanh quẩn trong lòng.
Mãi đến , vô tình bộ phận tài chính rằng, viện phí của bà cụ thanh toán một cho cả năm. Không chỉ , viện trưởng còn đích đến thăm hỏi và dặn dò.
Vậy thì chắc chắn đây chuyện thể giải quyết chỉ bằng tiền bạc.
Nói cách khác, cô gái hề tầm thường.
Tấm rèm hoa màu be đung đưa theo làn gió nhẹ, ánh nắng ấm áp chiếu rọi phòng.
Bà ngoại luôn yêu đời, căn phòng một giường ngủ cũng bà bày trí đầy ấm cúng.
Vưu Tình đặt bó hoa nhài mà bà thích nhất chiếc bình mua ở trạm xe buýt.
Cô bên mép giường, nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho bà.
Mùi xà phòng thơm dịu thoang thoảng từ bà khiến cô thấy bình yên lạ thường. Cô vô cùng trân trọng khoảnh khắc hiện tại.
Một năm , bà cũng giường bệnh như thế , gầy guộc đến mức chỉ còn da bọc xương.
Mùi thuốc sát trùng nồng nặc cùng khí lạnh lẽo đặc trưng của bệnh viện len lỏi mũi cô.
Vưu Tình quỳ gối giường bệnh, đầu óc trống rỗng.
Bàn tay gầy yếu của bà ngoại run run nắm lấy tay cô, dịu dàng :
"Tình Tình, đừng sợ. Bà già , rồi cũng sẽ có một ngày như này."
"Nhớ ăn uống đầy đủ, đừng ."
"Bà thể ở bên con nữa, ngoan, tự chăm sóc bản cho ."
Vưu Tình ngừng lắc đầu, nước mắt lăn dài, che mờ cả tầm . Cô lau thế nào cũng hết nhưng vẫn cố gắng vực dậy tinh thần để tìm cách cứu bà.
lúc đó cô mới mười chín tuổi, chỉ là một sinh viên tay trắng thì thể gì đây?
Các chuyên gia hàng đầu thì xếp lịch chờ đợi. Chi phí phẫu thuật đắt đỏ đến mức đè nặng lên đôi vai mảnh khảnh của cô.
Sau đó, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng lướt qua gò má lau những giọt nước mắt lạnh lẽo và hoang mang của cô. Một giọng trầm thấp, ngông nghênh vang lên bên tai cô:
"Khóc ích gì, chẳng thà cầu xin ."
—----------
Bà ngoại vẫn còn ngủ nên Vưu Tình ở lâu. Hơn nữa buổi chiều cô còn một buổi làm gia sư dạy kèm vì liền dậy rời .
Khi buổi dạy kèm kết thúc, bên ngoài trời tối đen.
Khu là khu nhà ở dành cho học sinh từ lâu đời, tuổi đời của các căn hộ mấy chục năm. Đối diện còn một khu chợ nhỏ, những bán hàng rong bày sạp chiếm gần nửa con phố, khiến con đường ba làn vốn rộng rãi trở nên chật chội và lộn xộn. Tiếng rao hàng, tiếng mặc cả vang lên ồn ào.
Một chiếc xe thương mại phiên bản cao cấp nên xuất hiện ở khu vực đúng giờ chạy tới.
Điều càng thu hút ánh hơn là biển xe tứ quý hiếm thấy. Trong chớp mắt, tất cả xe điện và xe ba bánh đều chủ động nhường đường, sợ rằng chỉ cần chạm nhẹ thôi cũng thể khiến họ mất cả gia tài.
Chiếc xe dừng bên cạnh Vưu Tình. Một tài xế mặc vest chỉnh tề bước xuống, mở cửa , đưa tay che lên khung cửa, cung kính : “Cô Vưu, mời lên xe.”
Vưu Tình khẽ cảm ơn, cúi trong.
Chiếc xe băng qua khu phố cũ kỹ nơi mà thậm chí đến đèn đường cũng đồng loạt sáng tiến về phía trung tâm Bắc Thành nơi những tòa cao ốc mọc san sát , phồn hoa xa hoa đến mê hoặc.
Vưu Tình tựa lưng ghế, im lặng suốt dọc đường. Ngọn gió đêm lùa qua khung cửa sổ đã hạ một nửa, cơn mệt mỏi tích tụ cả ngày lúc mới trào lên lằm mắt cô dần nhắm .
Chiếc xe dừng vững vàng cổng chính của Thương Cung. Tài xế kính chiếu hậu quan sát cô một lúc, suy nghĩ một lát quyết ̣nh đánh thức cô mà xuống xe gọi điện thoại.
Năm phút , cửa xe mở .
Cơn gió đêm ùa nhưng Vưu Tình vẫn nhắm mắt. Hàng mi dài cong rủ xuống một cách ngoan ngoãn bên là sống mũi cao thẳng đôi môi đầy đặn.
Một bàn tay nhẹ nhàng nâng đầu cô đang tựa nghiêng, trong khi một bàn tay khác lại vòng qua eo cô, dễ dàng bế cô lên đùi .
“Còn giả vờ đến bao giờ?” Một giọng đàn ông lười biếng cất lên, phá tan bầu khí im lặng.
Hàng mi của Vưu Tình khẽ run, cô chậm rãi mở mắt.
Đập mắt cô là một gương mặt lười nhác nhưng toát lên vẻ cao quý. Mái tóc ngắn gọn gàng, đôi mắt màu hổ phách sẫm, đường nét sắc sảo, mắt một mí, đôi môi mỏng nhếch lên một cách tùy ý. Cả toát lên vẻ bất cần đời nhưng quyến rũ đến khó cưỡng.
Cánh tay vòng quanh eo cô bỗng siết chặt.
“Thư viện trường, gia sư, giờ nhận thêm việc mẫu thời trang. Vì chút tiền mà tự khổ đến mức , đáng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dem-nong-tinh-y/chuong-1-khoc-co-ich-gi-chang-tha-cau-xin-toi.html.]
Vưu Tình im lặng hai giây, đó bình tĩnh đáp: “Lương Tây Triều, em đến muộn.”
Anh nhắn tin bảo tám giờ gặp được cô, bây giờ mới bảy giờ năm mươi.
“Không trễ?” Lương Tây Triều cười khẩy, “ mà bảy giờ thì em đến kịp ?”
“……”
“Biết , sẽ đến sớm hơn.”
Vưu Tình nghiêng dựa lồng n.g.ự.c . Trên cô một mùi hương nhàn nhạt, cơ thể mềm mại, duy chỉ đôi mắt xinh vẫn tĩnh lặng chút gợn sóng.
Lương Tây Triều cứ thế cô, cô cố gắng , cô rõ ràng cam lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu.
Anh lạnh, “Vẫn được.”
DPT
đừng mang đi nơi khác T^T
Page fb : Mê Ngôn Tình Với Đảo Phim Trung
Anh bóp cằm cô, cúi đầu hôn xuống, mạnh mẽ xâm chiếm, để một chút đường lui.
Thân xe bỗng nhiên rung lắc dữ dội.
Lão Âu ̀i xế chờ ở xa giật b.ắ.n , trợn tròn mắt.
“Chuyện …” Ông há miệng định gì đó nhưng ngay đó vội vàng coi như thấy gì.
Lão Âu vốn là tài xế riêng làm ở biệt thự nhà họ Lương. Lúc đầu ai cũng ghen tị với ông, rằng ông may mắn cử đến bên cạnh cháu trai mà cụ Lương yêu quý nhất, tiền đồ chắc chắn sáng lạn.
Dù thì cậu năm của nhà họ Lương tuy có tiếng nổi loạn nhưng vẫn là con cháu dòng dõi thư hương trăm năm. Con cháu nhà họ Lương hoặc là nho nhã có học thức làm giáo viên hoặc là đoan chính vào làm trong cơ quan nhà nước.
đến khi thực sự theo Lương Tây Triều, Lão Âu mới hiểu thế nào là “lời đồn sai.”
Quán bar, khách sạn, hội sở*, khu nghỉ dưỡng… Những sản nghiệp liên quan đến ăn chơi xa hoa ở Bắc Thành gần như một nửa đều trong tay Lương Tây Triều.
*Hội sở là câu lạc bộ cao cấp nơi dành cho giới nhà giàu, cung cấp các dịch vụ giải trí, ăn uống, nghỉ dưỡng hoặc các hoạt động thư giãn
Theo đầy nửa năm, Lão Âu đặt chân đến hầu hết các địa điểm giải trí nổi tiếng của Bắc Thành.
Con cháu nhà họ Lương ai nấy đều là tài hoa xuất chúng nhưng cụ Lương cưng chiều nhất chính là Lương Tây Triều, mà ngay từ khi lễ chọn đồ đoán tương lai nắm chặt một chiếc nghiên mực. Vì thế cụ sớm vạch sẵn con đường cho .
Cho đến khi Thương Cung mọc lên hết chi nhánh đến chi nhánh khác ở Bắc Thành, danh tiếng vang xa, tin tức truyền đến tai cụ Lương bằng cách nào. Cụ tức đến mức chống gậy trong phòng suốt cả buổi, cuối cùng dừng mặt vợ chồng con trai thứ hai, nghiêm túc hỏi một câu:
“Thằng năm… thật sự là con ruột con ?”
Năm phút , Vưu Tình bước xuống xe, khuôn mặt trắng nõn thoáng ửng lên một vệt đỏ khác thường, vai vắt thêm một chiếc áo vest rộng, gần như bao phủ hết cả cô.
Lương Tây Triều đổi ý, đưa cô phòng bao cùng mà bảo đưa cô lên tầng cao nhất, đến phòng của .
“Không đón ? Người ?”
“ bảo cô dễ gặp mà, các tin.”
Thấy chỉ Lương Tây Triều , đám trong phòng lượt trêu chọc: “Quả nhiên là viên minh châu trong truyền thuyết, Triều giấu kỹ quá rồi nhe!”
Lương Tây Triều ung dung xuống vị trí chính giữa sofa, chân vắt hờ, đôi mày nhíu, giọng điệu lười biếng mà dửng dưng: “Mệt mỏi đến mức ngơ ngẩn mà tới thì cũng mất vui.”
Từ đến nay, bên cạnh Lương Tây Triều từng bóng dáng phụ nữ. Mãi đến dạo gần đây, ai đồn ngoài rằng bên cạnh kỳ thực một phụ nữ cố định, theo hơn một năm, cưng chiều như viên minh châu, gì nấy.
lời đồn cứ lan truyền mãi mà ai từng thấy thật xuất hiện.
Cho đến hai tháng khi Lương Tây Triều mời tham dự một buổi đấu giá. Suốt cả sự kiện, hề hứng thú với bất cứ món đồ nào, nhưng đến cuối cùng đột nhiên bỏ cả triệu tệ để mua một sợi dây chuyền kim cương hồng—rõ ràng là dành cho phụ nữ.
Rượu qua tiếng , bầu khí trong phòng bao dần trở nên náo nhiệt.
Dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, Lương Tây Triều vẫn giữ nguyên dáng vẻ uể oải, dựa sofa, ngón tay kẹp chặt ly rượu nhưng hiếm khi uống, mời cũng chỉ nhấc ly lên chạm nhẹ .
Rõ ràng hứng thú.
Nhìn thấy bên cạnh Lương Tây Triều còn trống một vị trí, một cô gái trong phòng bắt đầu ý đồ.
Ngày ai dám chủ động tiếp cận vì ai cũng nổi danh ngông cuồng, bất kham. bây giờ tiền lệ, mà một thì sẽ hai. Đàn ông trong phòng bao , ai chẳng như —hết cũ đến mới, bên bên đều nắm trong tay.
Một cô gái mặc váy bó sát e dè xuống mép sofa, ngón tay trắng muốt kẹp lấy ly rượu, ngọt giọng mời: “Lương tổng—”
Câu còn dứt, ánh mắt Lương Tây Triều quét đến.
Ánh lạnh lẽo, sắc bén, đầy áp lực.
Cô gái lập tức cứng , nụ môi khựng , cổ họng nghẹn , dám thêm lời nào.
Thương Cung là hội sở có phong cách nhã nhặn mang hướng thời Tống, chỉ dành cho khách hàng thuộc giới tài phiệt, tọa lạc ngay trung tâm Bắc Thành, những năm gần đây nơi thậm chí còn coi là một biểu tượng mới của thành phố.
Căn phòng tầng cao nhất nóilà phòng của Lương Tây Triều nhưng thực chất là một khu vực để tiếp khách để việc, gồm một thư phòng và một phòng ngủ chính.
Vưu Tình cởi chiếc áo vest vai xuống, đến bên khung cửa sổ trong phòng khách, cúi đầu ngắm nhìn hơn nửa thành phố Bắc Thành về đêm.
Màn hình điện thoại chợt sáng lên.
Là tin nhắn của bà ngoại.
[Tình Tình, chiều nay con qua đây ? Sao gọi bà dậy?]
Vưu Tình trả lời: [Trường việc đột xuất nên con , mai con đến thăm bà.]
Nhạc Bình vẫn luôn nghĩ rằng nhận viện dưỡng lão là nhờ một suất từ thiện miễn phí duy nhất trong năm.
Nhân viên trong viện đều giữ kín chuyện ngay cả cô cháu gái cũng , bà hề nghi ngờ.
thực tế, từ đội ngũ bác sĩ chuyên gia thuê riêng cho đến bộ chi phí điều trị và phục hồi phẫu thuật tất cả đều do một tay Lương Tây Triều lo liệu.
Nói cách khác, mạng của bà ngoại là do Lương Tây Triều cứu lấy.
Trên đời chuyện gì xảy mà lý do.
Mọi thứ đều cái giá của nó.
Và cái giá mà cô trả, chính là ở bên cạnh .
Cánh cửa khẽ mở.
Lương Tây Triều bước liền trông thấy Vưu Tình đang bệ cửa sổ, một lời, cả yên lặng đến mức dường như hề tồn tại.
.
Anh nhíu mày, sải bước đến: “Nhìn cái gì đấy?”
“Cảnh đêm.” Vưu Tình đáp.
Lương Tây Triều từ phòng bao nồng nặc mùi rượu thuốc bước lên đây, nhưng vương quá nhiều mùi khó chịu, ngược còn thoang thoảng hương bạc hà nhàn nhạt.
Lương Tây Triều hút loại t.h.u.ố.c lá bạc hà, vị cay nồng, hít khiến cả phổi đều lạnh buốt, nhưng hút thuần thục.
“Đẹp ?”
Cằm nâng lên, Vưu Tình buộc ngẩng đầu.
Dáng vẻ của Lương Tây Triều mang chút phong thái nho nhã nào của dòng dõi nhà họ Lương.
Anh giống như một bức tranh sơn dầu với những mảng màu dày đặc, rực rỡ và ngông cuồng, tạo nên một cú sốc thị giác tuyệt đối. Chỉ cần một liền thể quên .
“Đẹp.” Cô thẳng , ánh mắt hề d.a.o động.
Lương Tây Triều nhếch môi nhạt, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua gò má trắng mịn của cô, ánh mắt dừng đôi môi cô.
Ở riêng với quá nửa phút, câu chuyện thường sẽ trực tiếp thẳng vấn đề.
Cảnh đêm bên ngoài cửa sổ dần trở nên nhạt nhòa, mắt cô chỉ còn bóng dáng của Lương Tây Triều đang áp sát. Trên mặt kính phản chiếu một hình ảnh đầy ám .
Bàn tay rộng lớn của đàn ông giữ chặt lấy gáy cô, đầu lưỡi lạnh lẽo mạnh mẽ xâm nhập khoang miệng.
Không có chút dấu hiệu báo trước nào, thở của cô nhanh chóng cướp//đoạt, cảm giác nghẹt thở khiến bản năng của cơ thể kháng cự.
Hơi khó chịu.
Không thở nổi.
Lương Tây Triều buông cô , giọng khàn khàn, xen lẫn ý chế giễu: “Lâu như mà vẫn học cách hôn?”
“Chỉ là… thích.”
Lồng n.g.ự.c Vưu Tình vẫn còn phập phồng vì bị hôn đến choáng váng,não thiếu oxy lời lúc tỉnh ́o thốt cô liền nhận sắc mặt của người trước mặt mình đổi.
Bầu khí mập mờ lập tức trở nên lạnh lẽo.
Lương Tây Triều nhếch môi, rõ ràng mặt ý nhưng trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng và sắc bén.
“Không thích hôn là thích hôn với ?”