Đêm Nồng Tình Ý - Chương 11: Lương Tây Triều, anh là bạn trai của em
Cập nhật lúc: 2025-03-13 12:20:24
Lượt xem: 302
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong ký túc xá Hứa Minh Kiều gọi điện hết đến khác nhưng đối phương hoặc là bận máy hoặc là từ chối cuộc gọi, cuối cùng dứt khoát tắt luôn điện thoại.
Cậu bực bội ném mạnh điện thoại xuống giường, buột miệng ch//ửi thề, cả đầy phiền muộn nhưng chẳng gì.
"Chuyện là thật ?"
"Ai mà ..."
Bên ngoài ít nhiều chuyện, sắc mặt Hứa Minh Kiều càng lúc càng khó coi. Cậu nhặt điện thoại nhét túi sải bước rời khỏi ký túc xá.
Trước khi nghĩ cách giải quyết, thể ở trường nữa.
—
"Này , kìa!"
Trên con đường trong khuôn viên trường, dứt lời Ngôn Di thấy Hứa Minh Kiều về phía bọn họ.
Cậu bước đến, ánh mắt tiên dừng Vưu Tình đó lướt sang Ngôn Di, ngụ ý rõ ràng.
"Vậy, hai chuyện nhé?"
Ngôn Di chỉ lùi vài bước nhưng xa.
Sau khi chuyện xảy , ai nấy đều bàn tán lưng, thậm chí còn bằng ánh mắt soi mói.
Duy chỉ Vưu Tình từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên thái độ với .
Bởi vì chuyện liên quan gì đến cô, trong mắt cô vẫn chỉ sự bình tĩnh và thờ ơ.
Hứa Minh Kiều bật tự giễu: “Cậu xem, dạo quá xui xẻo ? Trước là từ chối bây giờ vô duyên vô cớ dính chuyện .”
Nghe môi Vưu Tình mím dường như chút suy tư.
—
“Vưu Tình, ăn ?”
Trong căng tin, Ngôn Di sắp ăn xong nhưng khay của Vưu Tình gần như vẫn còn nguyên.
"Sao thế, khẩu vị ?"
"Không ."
Lấy tinh thần Vưu Tình cầm đũa lên nữa.
Dù nhưng cuối cùng cô cũng chỉ ăn vài miếng.
Buổi chiều hai tiết học liên tiếp.
Trong giờ giải lao Vưu Tình mấy lấy điện thoại xem,l nhưng tin nhắn mới nào gửi đến.
Quá mức yên tĩnh.
Sự nghi hoặc trong lòng cô càng lúc càng sâu.
Cuối cùng, khi tan học, tin nhắn cô gửi cho chú Âu hồi âm—
【Chú Âu, ông Lương Tây Triều đang ở ?】
【Cậu chủ đang ở Thương Cung.】
Vưu Tình cất điện thoại , với Ngôn Di rằng cô ngoài một chuyến, nhờ cô mang sách vở về giúp.
“Không thành vấn đề.” Ngôn Di gật đầu.
—
Vưu Tình tự bắt xe đến đó.
Cô thẻ hội viên cũng chẳng thư mời theo lý mà thì ngay cả cửa lớn của Thương Cung cũng thể chạm .
“Cô Vưu, mời lối .”
Người phục vụ đưa cô trong nhưng chỉ dẫn đến khu chiều ở tầng một, bảo cô chờ.
Rõ ràng đây là lệnh từ .
Cố ý bỏ mặc cô ở đây.
Phía là một bức bình phong lớn bằng gỗ tử đàn khắc họa phong cảnh núi non, tráng lệ và uy nghiêm.
Dưới ánh đèn xanh thẫm mờ ảo, hương trầm thoang thoảng, làn khói trắng vấn vít quanh quẩn. Vưu Tình đưa mắt xung quanh, khỏi nhớ đến đầu tiên cô Lương Tây Triều dẫn đến Thương Cung.
Sự lúng túng và bất an của cô khi đó phơi bày ánh đèn xa hoa mê loạn .
Nhận bước chân cô chút do dự, Lương Tây Triều vươn tay nắm lấy.
“Em định ?”
“Từ giờ trở , em chỉ thể về phía .”
Đó là đầu tiên cô bước thế giới của Lương Tây Triều.
Lần đầu tiên cô hiểu quy tắc của Lương Tây Triều.
Cô chỉ thể bước về phía .
Vì con đường chân cô là do trải sẵn.
—
Vưu Tình gặp Lương Tây Triều tại bệnh viện nơi bà ngoại cô điều trị.
Viện trưởng họ Đường là của Lương Tây Triều.
Dưới ánh đèn huỳnh quang chói lóa, hành lang bệnh viện trắng toát, Vưu Tình một ghế tựa sát tường, trong tay là một xấp hóa đơn chờ thanh toán dày cộp.
Cô đếm đếm tiền .
Vẫn đủ, còn thiếu rất nhiều.
Chỉ mấy tờ giấy mỏng manh cũng đủ đè bẹp đôi vai một cô gái mười chín tuổi.
Cô cúi , giấu đôi mắt cay xè trong lòng bàn tay. Cơ thể mảnh khảnh co rúm ánh đèn lạnh lẽo trông vô cùng bất lực.
Bỗng một cơn gió thổi qua, cuốn một tờ hóa đơn rơi xuống đất.
Người ngang qua khựng , cúi xuống nhặt nó lên đưa đến mặt cô.
"Cảm ơn..."
Vưu Tình đưa tay đón lấy, theo đà ngước mắt lên.
Qua tầm mờ ướt, cô thấy một gương mặt lạnh lùng cao quý.
Vừa xa lạ quen thuộc.
Khi cô còn đang do dự xem mở lời thế nào để xin bệnh viện cho hoãn phí vài ngày, thì câu của y tá: "Chẳng thanh toán ?" khiến cô sững .
tin d//ữ về bệnh tình ngày một của bà ngoại khiến cô còn tâm trí để nghĩ xem đó là ai.
Cô chỉ rằng từng ngày từng giờ, cô đều sống trong tuyệt vọng và đ//ấu tranh đơn độc.
Ca phẫu thuật ban đầu là một khoản phí khổng lồ.
Khi cô tuyệt vọng đến đường cùng, y tá đến báo rằng chi phí thanh toán.
Ngoài còn đưa cho cô một tờ giấy nhỏ ghi biển xe.
Dãy đó phóng khoáng và tùy ý.
Vưu Tình cầm lấy ba giây lưỡng lự.
Không may đó là một đêm mưa bão.
Cô chờ ở lối bãi đỗ xe suốt gần nửa tiếng, ô gió quật hỏng, cơ thể mỏng manh gần như ướt sũng.
Những giọt mưa lạnh buốt quất mặt cô chùn bước mà càng khiến cô tỉnh táo và kiên định hơn.
Sau một chờ đợi dài đằng đẵng, cuối cùng, một chiếc xe sẫm màu lướt qua màn mưa dày đặc lao về phía cô.
Mãnh thú ẩn nấp, thế tất đoạt.*
*Diễn tả một hoặc một thế lực mạnh mẽ đang tạm thời nhẫn nhịn, che giấu thực lực nhưng khi hành động thì chắc chắn sẽ chiến thắng. Nó thể hiện sự kiên nhẫn, âm thầm chuẩn và quyết tâm đạt mục tiêu.
—
"Từ lúc đến đây, cô Vưu vẫn sofa."
Tầng cao nhất, quản lý đại sảnh mặt Lương Tây Triều báo cáo cặn kẽ: "Mười phút , cô Vưu còn gọi một ly nước mật ong."
"Cô gọi nước mật ong gì?"
"Cái ... để uống ạ."
Quản lý lấy lạ, ngoài uống thì còn thể gì nữa?
Lương Tây Triều nhíu mày.
Cô gái nhỏ thói quen riêng trong sinh hoạt.
Cô chỉ uống nước lọc, nước mật ong thứ cô động đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dem-nong-tinh-y/chuong-11-luong-tay-trieu-anh-la-ban-trai-cua-em.html.]
Lương Tây Triều đột ngột dậy, mới hai bước xuống, giọng trầm xuống: "Mời cô lên đây."
—
Trong thang máy sáng bóng, quản lý lén quan sát Vưu Tình qua khóe mắt.
Cô còn trẻ, xinh , ăn mặc đơn giản, vẻ ngây ngô của sinh viên.
Thì khẩu vị của Lương tổnglà thế .
Đơn thuần, sạch sẽ, chẳng chút công kích nào.
Vậy mà chỉ một ly nước mật ong cũng đủ khiến Lương tổng yên.
Đến tầng cao nhất, quản lý đưa tay chặn cửa thang máy, giọng cung kính hơn hẳn: "cô Vưu, mời cô."
"Cảm ơn."
Vưu Tình bước , cánh cửa kính đang mở sẵn.
Lương Tây Triều vắt chân sofa, dáng vẻ kiêu ngạo, dù cô đến nhưng vẫn chẳng thèm ngước lên.
Vưu Tình cửa ba giây.
Ba, hai, một.
Cô xoay rời .
Chỉ chạm ngón tay nút thang máy, bỗng nhiên cả bế bổng lên.
M//áu dồn lên n//ão, đầu óc cuồng.
Vưu Tình hoảng sợ, theo bản năng thốt lên: "Lương Tây Triều, thả em xuống!"
Lương Tây Triều ném cô xuống sofa, cúi giam chặt cô .
"Muốn đến thì đến, thì , em xem là gì hả?"
Vưu Tình mím môi, ngoảnh đầu sang bên, im lặng phản kháng.
Lương Tây Triều lạnh, bóp cằm cô, buộc cô mặt .
Ngón tay lạnh lẽo trượt xuống, khống chế lấy chiếc cổ mảnh mai của cô.
Giây tiếp theo, cúi đầu hôn cô.
L//ưỡi m//út đến tê dại, thở c//ướp đoạt sạch sẽ.
Anh dữ dội vội vàng.
Vưu Tình nhanh chóng chịu nổi, bên môi phát tiếng r//ên khe khẽ.
Lương Tây Triều giữ chặt cổ tay cô, ghì lên .
Hơi thở nóng bỏng liên tục tràn miệng cô.
Cơ thể ma sát, quần áo dần xô lệch.
Ngón tay lạnh buốt của phủ lên, siết chặt lấy cô.
Cơ thể Vưu Tình run lên, sống lưng khẽ cong , tựa như chủ động nghênh đón.
Mãi đến khi cô mềm nhũn trong vòng tay , Lương Tây Triều mới chịu buông .
Nụ hôn chuyển thành những cái chạm nhẹ nhàng lên môi cô.
Mặt Vưu Tình đỏ bừng, ánh mắt ươn ướt : "Anh thế nào?"
"Em xem, thế nào?"
Lương Tây Triều hôn giọt nước mắt hàng mi cô, giọng còn vẻ tủi hơn cả cô.
"Em xem, thế nào đây, cục cưng?"
Anh vẫn trầm giọng gọi cô là "cục cưng", đáng tiếc vẻ ngoài mật là d//ục vọng chiếm h//ữu t//àn nhẫn.
Vưu Tình định thở, hỏi thẳng :
"Chuyện của Hứa Minh Kiều, là ?"
"Phải."
"Tại ?"
Lương Tây Triều vuốt ve khuôn mặt cô, trong đôi mắt sâu thẳm thoáng qua một tia lạnh lẽo. "Bởi vì mơ tưởng đến nên mơ tưởng."
" em dứt khoát từ chối mà."
"Ngay từ đầu nên tơ tưởng đó với em." Lương Tây Triều chậm rãi , giọng mang theo sự cảnh cáo lạnh lùng.
DPT
đừng mang đi nơi khác T^T
Page fb : Mê Ngôn Tình Với Đảo Phim Trung
Vưu Tình sững .
Lương Tây Triều nhướng mày. "Sao? Em thật sự nghĩ vô t..ội?"
Chủ nhân của bộ dữ liệu đó là một sinh viên cao đẳng bối cảnh. Hứa Minh Kiều thực sự trả tiền nhưng đối phương rõ ràng rằng chỉ thể tham khảo chép y nguyên.
Thế nhưng Hứa Minh Kiều để tâm, đầu quên luôn chuyện , chỉ bê nguyên bộ dữ liệu báo cáo của mà thậm chí còn ghi nguồn.
Dựa tài năng mà tự phụ, chuyện trách ai đây?
" em nỡ từ bỏ công việc ở thư viện thì đành tìm chút việc cho ."
Làn da cô mịn màng, cằm véo chút đỏ lên. Lương Tây Triều cúi hôn lên chỗ đó, chậm rãi bên tai cô, "Như , sẽ thể ngày ngày quấn lấy em nữa."
Một cơn lạnh nhẹ nhàng dâng lên trong lòng Vưu Tình.
Vậy nghĩa là từ giờ trở , bất cứ đàn ông nào xuất hiện bên cạnh cô cũng sẽ điều tra và kiểm soát?
Chỉ cần thậm chí quy định trường học cũng thể từ xử ph..ạt chuyển thành buộc thôi học khiến Hứa Minh Kiều thể tiếp cận cô.
Sự chiếm hữu của như một ngọn núi lớn đè xuống, kín kẽ hở. Một cơn co thắt bất chợt ở dày khiến Vưu Tình cắn môi chịu đựng, sắc mặt dần dần tái nhợt.
"Sao ?"
Lương Tây Triều nhận , chống tay giảm bớt trọng lượng đè lên cô.
Vưu Tình nhân cơ hội đẩy , dậy thì cả lảo đảo, một cơn chóng mặt ập đến. Cô tụt đường huyết.
Khi còn nhỏ, cô thường xuyên đói bữa bữa , dày vốn . Hôm nay buổi trưa cô cũng ăn bao nhiêu, chiều đến Thương Cung bỏ mặc đến giờ cũng chỉ uống nửa ly nước mật ong.
Vừa mới nghiêng , Lương Tây Triều nhanh chóng đỡ lấy cô, lòng bàn tay áp lên bụng cô, nhíu mày hỏi: "Kỳ kinh nguyệt tới sớm?"
Vưu Tình mỗi đến kỳ đều khó chịu, Lương Tây Triều rõ điều đó, mua nhiều thuốc bổ cho cô điều trị nhưng hiệu quả đáng kể.
"Không ." Vưu Tình đầu .
Lương Tây Triều liếc thời gian, lập tức hiểu liền gọi điện bảo mang đồ ăn lên.
Vưu Tình vẫn yên sofa.
Cô ít khi thể hiện sự tức giận mặt, dù tâm trạng cũng chỉ giữ yên lặng, lạnh lùng với khác cũng lạnh lùng với chính .
Nhìn sắc mặt cô trắng bệch như , Lương Tây Triều chịu nổi, bế ngang cô đến bàn ăn, đặt lên ghế mà trực tiếp để cô lên đùi .
"Uống một ngụm canh nấm mà em thích , cho ấm bụng."
Lương Tây Triều xoay bát canh đến mặt cô.
Vưu Tình ngẩng đầu từ trong lòng : "Chuyện của Hứa Minh Kiều cứ xử lý theo quy định của trường, đừng can thiệp."
Lương Tây Triều cô. "Uống canh ."
Vưu Tình động đậy, ánh mắt cũng rời .
Hai đối diện trong im lặng, khí căng thẳng.
lúc , điện thoại của Vưu Tình vang lên. Nhạc chuông cô cài âm lượng lớn, thể nào bỏ qua.
Vưu Tình điều chỉnh cảm xúc, bắt máy. "Alo?"
"Alo, Tình Tình, tối mai hội chị em tổ chức tiệc giao lưu, nhiều đồ ăn ngon và trò chơi vui, tớ với Tử Khâm định chơi một chút, tham gia ?"
"Tình Tình? Cậu còn đó ?" Ngôn Di một dài, thấy đầu dây bên tiếng đáp , gọi thêm mấy tiếng.
Vưu Tình cụp mắt trả lời: "Tớ ."
"Vậy , thế bọn tớ phiền hẹn hò với bạn trai nữa, bye bye!"
"Ừm."
Cúp máy, Vưu Tình vẫn cúi đầu, suy nghĩ cách giải quyết bế tắc mắt.
Cằm cô đột nhiên nâng nhẹ lên, Lương Tây Triều chăm chú cô hồi lâu, bất chợt hỏi: "Bạn trai mà cô , là ai?"
Vưu Tình ngây .
Lại thấy sự lạnh lùng giữa chân mày dần dần tan , ánh mắt thoáng chuyển động, cô nhẹ giọng : "Anh vẫn đồng ý với em."
"Em trả lời ."
Lương Tây Triều ôm chặt cô, ánh mắt nóng rực. " là gì của em?"
Vưu Tình quyết định, bình thản vòng tay ôm lấy cổ , dịu dàng đáp: "Lương Tây Triều, là bạn trai của em."