Đêm Nồng Tình Ý - Chương 22

Cập nhật lúc: 2025-03-15 13:38:02
Lượt xem: 246

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trời mưa lớn, những hạt mưa đọng cửa kính, tụ thành dòng, nhanh, nước mịt mờ che khuất tầm .

Ngoài cửa lạnh xâm nhập còn bên trong phòng khí ấm áp vô cùng.

Hoàn chia thành hai thế giới tách biệt.

Một chiếc bàn, hai đối diện .

Bọn họ cũng , thuộc về hai thế giới khác .

Vưu Tình nâng tách nước ấm, vội vàng, từ tốn thổi nóng nhấp một ngụm.

Từ lúc bước đến khi xuống, cô luôn giữ bình tĩnh, xét về sự kiên nhẫn, cho đến bây giờ ai hơn cô.

Trần Tuyết Vi cứ qua , cuối cùng cũng yên nữa, đặt chiếc thìa sứ khuấy cà phê xuống, ngửa đầu lên, mở miệng :

"Con ba con để cho thứ gì khi qua đời ? Ông để cho một đống nợ đếm xuể!"

"Mẹ là một phụ nữ, còn nuôi con, sống thế nào đây? Mỗi ngày mở mắt đều cật lực việc, trả nợ. Lúc đó, còn đến ba mươi tuổi!"

Trần Tuyết Vi càng càng kích động, đôi tay run rẩy vươn . Hiện tại chăm sóc kỹ lưỡng, nhưng đầu ngón tay vẫn thể dấu vết những năm tháng khổ cực.

Năm đó Trần Tuyết Vi là nhất trong vùng, ai cũng tướng phú quý, cô tự cho thanh cao, kén chọn đủ điều mới gả cho một chồng trai chí tiến thủ. Nào ngờ, cuối cùng là kẻ đoản mệnh.

"Mấy chị em của ai cũng lấy chồng sung sướng, sống hơn nhiều. Tình Tình, con bảo cam tâm đây? Con bảo cam tâm?"

Vưu Tình , ánh mắt chẳng hề gợn sóng.

tin cái gọi là tình cảm con m.á.u mủ nhưng hiểu rõ bản chất thật sự của Trần Tuyết Vi.

Vưu Tình thản nhiên : "Bà gì thì thẳng ."

Trần Tuyết Vi đối diện với đôi mắt lạnh lùng như băng tuyết của cô, trong thoáng chốc sững sờ.

Qua đôi mắt đó, bà dường như thấy bóng dáng của trai năm , từng tràn đầy nhiệt huyết, mà bà từng yêu sâu đậm, từng nâng niu bà như báu vật. Anh từng hứa hẹn sẽ mang đến hạnh phúc cho bà, mua nhà lớn, để bà sống an nhàn lo cơm áo.

Bọn họ từng vẽ bao giấc mơ tươi nhưng đầu , gầy gò tiều tụy, giường bệnh, hấp hối cận kề.

Lớp trang điểm tinh xảo nhanh nước mắt thấm ướt, Trần Tuyết Vi rút khăn giấy lau liên tục, hít một thật sâu.

Lúc ngẩng lên nữa, bà là một quý phu nhân cao sang của nhà họ Hạ.

"Mẹ đòi nhiều, chỉ một mười triệu thôi."

Vưu Tình bật giễu cợt, giọng vài phần châm chọc, chút giống với Lương Tây Triều: "Bà nghĩ đây là một trăm đồng ?"

Trần Tuyết Vi thản nhiên : "Đó là thiếu gia nhà họ Lương, mười triệu đáng gì chứ?"

"Hắn còn thể bao cả cái động nuốt tiền như nhà ngoại con, chứng tỏ tiền đối với chẳng là gì."

chậm rãi cầm lấy tách cà phê, ngữ khí như đang truyền dạy kinh nghiệm: "Vẫn là con thông minh, con đây, tốn bao nhiêu công sức mà chỉ bám một gia đình ngoài thì giàu sang mà bên trong rỗng tuếch."

"Nghe mỗi ngày lợi nhuận của Thương Cung sáu con ." Bà bỗng chuyển chủ đề, lời lẽ như đang dạy dỗ: "Tình Tình, con nhất định giữ chặt lấy , bám thật chặt!"

Ánh mắt Vưu Tình tối sầm , suy nghĩ vốn dĩ bình tĩnh bỗng một khe nứt nhỏ.

Cô lạnh nhạt : " bà."

Trần Tuyết Vi chẳng hề để tâm đến sự chế giễu của cô, chỉ bình thản đáp: "Đừng trách thẳng, thời buổi chẳng gì thực tế bằng tiền cả."

đặt tách cà phê xuống, cũng như đang hạ một lời tuyên bố:

"Mẹ cần nhiều, chỉ mười triệu. Từ nay về ... Mẹ sẽ phiền con nữa."

Trần Tuyết Vi nhớ những kẻ đòi nợ hung tợn, nhớ những ngày tháng cơm ăn, cũng nhớ đến những cô thư ký trẻ trung xinh trong văn phòng của Hạ Phong.

Con nếu thì sống đời để gì!

nghiến răng nốt những lời còn :

"Không thì, con cũng tin tức cậu ấm nhà họ Lương bao nuôi một nữ sinh đại học lan truyền khắp nơi , đúng ?"

 

Thứ Tư, thủ tục xuất viện của viện điều dưỡng tất.

Nhạc Bình và bà ngoại dọn đến nhà mới, hành lý nhiều, chỉ mất một buổi chiều là sắp xếp đấy.

Buổi tối, bà ngoại tự tay nấu ba món mặn một món canh, hai bà cháu ánh đèn, cùng ăn cơm, tựa như những ngày tháng yên bình ở Khánh Châu.

Mỗi ăn một miếng cơm, Vưu Tình đều cảm thấy yên lòng hơn. Dù căn phòng nhỏ hẹp, dù giường chật chăng nữa, cô cũng ngủ ngon.

 

Sáng thứ Năm, cô với bà ngoại là gia sư nhưng khỏi nhà lên xe buýt đến ga tàu cao tốc.

Sau vài tiếng di chuyển, cô về đến Khánh Châu, đến nghĩa trang ngoại ô.

Ôm trong tay một bó hoa tươi, cô bước lên bậc thềm đá bùn, gió lạnh từ sườn núi thổi tung tà áo cô.

Một cô, từng bước từng bước lên.

thẳng lưng bia mộ, cúi đầu khom hành lễ.

Quét sạch bụi xung quanh, cô đặt bó hoa hướng dương xuống.

Lúc còn sống, ba cô thích nhất là hoa hướng dương, ông luôn , mong cô cũng thể giống loài hoa , kiên cường, dũng cảm, luôn hướng về ánh mặt trời mà sống.

Vưu Tình cụp mắt, giọng nhẹ, hòa lẫn tiếng gió thét gào:

"Ba hai tâm nguyện, một là mong con sống kiên cường, khuất phục nghịch cảnh. Con nhất định sẽ ."

"Hai là con và nương tựa lẫn ."

"Xin , điều thứ hai, con thể ."

"Hôm nay con đến đây, chỉ để báo cho ba điều đó."

" con , ba sẽ trách con ."

 

Mặc dù trong tên địa danh chữ "Tây", nhưng Diên Tây thuộc vùng phía Nam.

Khí hậu nơi đây cao hơn Bắc Thành ít nhất năm độ, quanh năm khô ráo.

Một đốm lửa đỏ tươi hành lang mờ tối càng trở nên nổi bật.

Ngón tay thon dài của Lương Tây Triều kẹp điếu thuốc, nhưng hút lấy một , bởi vì hiện tại thật sự thể phân , bộ sự chú ý đều đặt màn hình điện thoại đang cầm tay .

Buổi sáng gửi tin nhắn cho cô nhóc.

Cả ngày dài, thậm chí còn thèm gửi dù chỉ một dấu chấm câu, mãi đến khi trời tối đen mới chịu lên tiếng.

Vưu Tình: "Trong núi tín hiệu."

Lương Tây Triều nhíu mày, gõ chữ—

【Đi núi gì? Lạnh thế còn chạy lên đó gì?】

Vưu Tình: "Đi quét mộ ba em."

Lương Tây Triều im lặng một lúc.

【Sao với ? Anh cho xe đưa đón em.】

Vưu Tình: "Không cần , em xuống tàu cao tốc, về Bắc Thành ."

Lương Tây Triều khựng , nheo mắt, trượt lên xuống đoạn tin nhắn ngắn ngủi . Cô nhóc hỏi gì đáp nấy, hợp tình hợp lý, hề sơ hở.

chính vì thế mà cảm thấy gì đó đúng.

Vẫn còn giận nên chịu chuyển Thủy Quận Loan ?

Mọi năm nghỉ đông nghỉ hè chẳng đều ở chỗ ư, cứ nhất quyết chịu?

Anh đối xử với cô còn đủ bao dung? Hay là cô gì mà ?

"Anh Năm?"

Phía bỗng vang lên một giọng dịu dàng thăm dò.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dem-nong-tinh-y/chuong-22.html.]

Lương Tây Triều lập tức thu tâm tình, khóa màn hình điện thoại, bỏ túi xoay .

Anh đến Diên Tây là vì công việc đàng hoàng nhưng ông cụ cứ nhét bên cạnh , còn lấy danh nghĩa "nuôi dưỡng tình cảm".

Bữa tiệc tối nay, đối phương lại là họ hàng xa của nhà họ Trần. Đối với , chuyện ăn vẫn thể tiếp tục, công tư rõ ràng.

Còn về chuyện khác, hứng thú.

"Cô Trần."

Xưng hô xa cách, giọng điệu lạnh nhạt: "Chúng khả năng, sẽ cưới cô."

"Ông cụ nhà bảo ngang ngược, đúng , tính , đặc biệt là thích phụ nữ điều cứ bám lấy ."

Bên ngoài ai cũng ăn chơi đủ đường nhưng ít khi scandal về phụ nữ.

Trước khi gặp Vưu Tình, bên cạnh Lương Tây Triều thực sự từng bóng dáng phụ nữ nào, đến mức Văn Nghiệp còn nhạo cả đời từng nếm thử mùi vị đàn bà, sống thanh tâm quả dục đến vô vị.

Lương Tây Triều khi đó đáp thế :

"Miệng gì đáng nếm, ông đây miệng chắc?"

Văn Nghiệp: "..."

Sau gặp Vưu Tình, Lương Tây Triều mới hiểu câu "hùng hồn" năm đó của vả mặt thế nào.

"Với tính khí của , cô căn bản chẳng thể đến gần nhưng cô là giáo viên của Vưu Tình, từng dạy cô ấy, cũng chừng vẫn sẽ dạy cô ấy."

Trần Tĩnh Văn sững sờ.

" nể mặt nhà họ Trần mà là nể phận cô từng là giáo viên của Vưu Tình."

Nói , khóe môi Lương Tây Triều khẽ nhếch, nở một nụ gần như là dung túng:

"Cô xem, chính là thiên vị cô như đấy."

DPT
đừng mang đi nơi khác T^T
Page fb : Mê Ngôn Tình Với Đảo Phim Trung

Từ thứ Tư đến thứ Sáu, tin nhắn thúc giục của Trần Tuyết Vi cứ như tuyết rơi, ngừng bay tới.

càng gấp, Vưu Tình càng bình tĩnh.

Thứ Bảy , Hạ Uyên cuối cùng cũng từ nơi khác trở về.

Vưu Tình cũng mất công tìm địa điểm gặp mặt mới, trực tiếp chọn cùng một quán cà phê nơi gặp Trần Tuyết Vi đó.

Chỉ là hôm nay khách quá đông, bên trong kín chỗ, chỉ còn chỗ trống bên ngoài.

May mà hôm nay hiếm khi trời nắng , ánh nắng mùa đông dịu dàng hơn hẳn. Vưu Tình ngả lưng ghế, khẽ nheo mắt .

Cảnh tượng đập mắt Hạ Uyên khi đến.

Cô trông giống hệt một con mèo lười biếng.

Rõ ràng mặt là một cửa ải khó vượt qua đối với bình thường, mà cô tỏ dửng dưng như chuyện gì.

Hạ Uyên , nỗi đau của cô bao giờ bộc lộ mặt khác, chỉ khi ở một nơi ai , cô mới lặng lẽ giải tỏa.

Khoảng thời gian đầu cô mới chuyển nhà họ Hạ, ít thấy cô nửa đêm bước khỏi phòng ngủ, bên ban công, lặng lẽ ánh trăng lạnh lẽo, đón cơn gió lạnh về đêm.

Nhận ánh chăm chú, Vưu Tình chậm rãi mở mắt, bóng râm phủ lên khuôn mặt cô khéo che ánh nắng chói chang.

Hạ Uyên, trai danh nghĩa của cô.

Vest chỉnh tề, cà vạt ngay ngắn, sống mũi cao đeo một cặp kính gọng bạc, cả toát lên vẻ nhã nhặn ôn hòa.

Vưu Tình lặng lẽ quan sát .

Hạ Uyên và Lương Tây Triều chính là hai thái cực. Một quen mặc vest nghiêm túc, một thích trang phục quá khuôn khổ, suốt ngày diện áo khoác đen thoải mái, cà vạt thì cứ tiện tay kéo xuống vứt .

"Đường tắc nên đến muộn, em đợi lâu ?"

Vừa mở miệng, giọng trầm , lễ độ.

"Không lâu, mời ." Vưu Tình thẳng dậy, hiệu cho nhân viên phục vụ đến gọi nước.

Hôm nay khách đông, cà phê đợi một lúc mới pha xong. Vưu Tình cũng vòng vo thẳng vấn đề.

những điều cô cũng qua với điện thoại.

Hạ Uyên tựa lưng ghế, xoay nhẹ chiếc đồng hồ tay, ánh mắt sâu xa cô:

"Em tìm là để cắt đuôi bà vì bà đe dọa đến nhà họ Lương?"

Vưu Tình im lặng một lát, tự động bỏ qua chủ đề .

"Trần Tuyết Vi tiền là để giành cổ phần của tập đoàn Hạ thị. Bà lợi, còn với , đó là một trở ngại."

tiền thì khó khăn tài chính của Hạ Phong tạm thời giải quyết, ông đương nhiên sẽ Trần Tuyết Vi bằng con mắt khác.

với Hạ Uyên, bà chỉ là một rào cản. Không ai kế nhúng tay sự nghiệp của .

Còn một lý do khác, Hạ Phong từ lâu dè chừng đứa con trai cả vẻ ngoài giống hệt vợ cũ mạnh mẽ của , vì thế vẫn luôn chần chừ chịu giao quyền kiểm soát các bộ phận trong tập đoàn.

Hạ Phong và Trần Tuyết Vi đúng là một cặp trời sinh, cả hai đều là những kẻ ích kỷ và tính toán chính xác từng nước .

Hạ Uyên khẽ : "Không ngờ em gái còn là một tay đàm phán giỏi như ."

Hai chữ "em gái" khiến sắc mặt Vưu Tình khẽ biến đổi.

"Chuyện , em vẫn cảm ơn ."

Cô ám chỉ bữa tiệc Hồng Môn khi về nhà họ Hạ , may mà bác gái giúp đỡ.

"Chỉ là chuyện nhỏ."

Hạ Uyên lấy một phong bì. "Thứ em cần đây."

Bên trong là một bức ảnh.

Nhân vật chính là Trần Tuyết Vi, cùng một đàn ông Hạ Phong.

Lời đe dọa của Trần Tuyết Vi vẫn văng vẳng bên tai, Vưu Tình siết chặt phong bì trong tay, cuối cùng cũng thể thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Uyên, chút tò mò: "Em thể , chúng từ khi nào ?"

"Từ lâu ."

Hạ Uyên hờ hững trả lời.

Còn lý do vì từng công khai?

Hiện tại, Hạ Phong vẫn là Chủ tịch tập đoàn Hạ thị, một cuộc hôn nhân định mang đến lợi thế nhỏ trong mắt công chúng.

Tập đoàn cũng cần một hình ảnh gia đình vững chắc để duy trì uy tín.

Trần Tuyết Vi, thì cũng sẽ một "bà Hạ" khác.

Vậy thì chi bằng giữ bà .

Có tham vọng nhưng giấu đuôi cáo, lòng tham đáy nhưng tầm hạn hẹp.

Nếu Hạ Uyên tiếp quản tập đoàn, cũng sẽ cần một cuộc hôn nhân để giữ vững hình ảnh công chúng.

Chỉ điều, phụ nữ đó nhất định thực sự thông minh, thời thế và đủ bản lĩnh.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Hạ Uyên bất giác dừng Vưu Tình.

Vưu Tình để ý đến ánh của , cô cất phong bì túi, : "Cảm ơn ."

dậy định rời , Hạ Uyên bất ngờ buông một câu: "Tối hôm đó, chính mắt thấy em lên xe của ."

Trong đáy mắt cặp kính , một tia hối hận lóe lên nhưng nhanh chóng kìm nén.

Hạ Uyên : " đến muộn một bước."

Ánh mắt Vưu Tình hiện lên một tia kinh ngạc, còn kịp mở miệng—

"Bíp—!"

Tiếng còi xe chói tai vang lên.

Một chiếc McLaren màu bạc đột ngột xuất hiện, dừng ngay mặt.

 

 

Loading...