Đêm Nồng Tình Ý - Chương 28

Cập nhật lúc: 2025-03-16 13:02:15
Lượt xem: 206

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Năm nay giáo sư Lương còn giảng dạy cho khóa của Vưu Tình nữa. Lịch lên lớp của giảng viên chỉ thể tra cứu hệ thống nội bộ của trường.

Trước đây Vưu Tình từng trợ lý văn phòng giảng viên một thời gian, tài khoản nội bộ vẫn còn hiệu lực.

Cô đăng nhập, nhập tên của giáo sư Lương.

Kết quả tra cứu cho thấy Giáo sư Lương từng vắng mặt một buổi nào, lẽ điều cũng gián tiếp chứng minh rằng nhà họ Lương chuyện gì quá nghiêm trọng xảy .

Ngoài cách , cô nghĩ cách nào khác để giải tỏa cảm giác khó tả trong lòng .

Thoát khỏi hệ thống, Vưu Tình màn hình máy tính, đầu óc trống rỗng trong giây lát.

 

Tháng Chín, bước năm ba đại học, Vưu Tình gần như ngày nào cũng vùi trong phòng thí nghiệm, từ phân tích dữ liệu đến báo cáo, từ sáng đến tối đều kín lịch.

Dựa học bổng mỗi kỳ và khoản thanh toán quảng cáo từ Nghiêm Mẫn, cô tự trang trải học phí và sinh hoạt phí năm ba của .

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đến mùa nghiệp.

Sở Tử Khâm mua tiệm bánh mà cô thêm suốt ba năm qua, khiến cả nhóm bạn ai nấy đều trầm trồ ngưỡng mộ.

nghiệp là thuê, nghiệp là ông chủ.

Bị bạn bè vây quanh chúc mừng, Sở Tử Khâm đỏ bừng mặt, ngượng ngùng gãi đầu: "Mình nhiều tiền như , cũng vay ba một ít."

"Quan trọng nhất là chị Lộ đối xử với , còn thiếu một phần tiền, giấy nợ, sẽ dùng lợi nhuận hàng tháng để trả dần cho chị ."

Chị Lộ chính là chủ cũ của tiệm bánh, nếu vì cả gia đình định cư nước ngoài, chị thực sự nỡ bán nó , vì đó là tâm huyết bao năm của .

Ba năm việc chung, hai thiết như chị em ruột.

Một phần là vì tin tưởng Sở Tử Khâm sẽ phụ lòng tiệm bánh, một phần là vì bản chị Lộ cũng quá thiếu tiền, nên mới yên tâm để cô trả góp dần.

Trong khi đó, vlog của Ngôn Di ngày càng nổi tiếng, bây giờ trở thành một influencer nhỏ danh tiếng, thỉnh thoảng nhận quảng cáo để kiếm tiền nuôi sống bản thành vấn đề.

Xuất của Ngôn Di hơn bọn họ, cô vẫn nghĩ sẽ gì, thế là quyết định thử thi nghiên cứu sinh. mỗi khi đống sách vở ôn thi đè đến mức đau đầu chóng mặt, cô chạy đến tìm Vưu Tình để tâm sự, tiện thể nhờ chỉ bài.

Vưu Tình tính cách hợp để giáo viên, chuyện rành mạch, lan man, nắm bắt trọng điểm cực chuẩn, kiến thức thi cử càng đúng y như đoán.

Ngôn Di lười biếng bàn, hỏi: "Tuần báo danh ở GSG ?"

Vưu Tình gật đầu: "Ừ, tuần bắt đầu đào tạo."

GSG là một trong ba công ty kiểm định và chứng nhận hàng đầu trong nước, hơn 30 chi nhánh cùng nhiều trung tâm thí nghiệm quy mô lớn quốc, trụ sở chính đặt tại Bắc Thành.

Hằng năm GSG đến các trường đại học tuyển dụng sinh viên mới nghiệp, chỉ nhận những thành tích xuất sắc nhất.

Lần ở đại học Bắc Thành chỉ ba tuyển, Vưu Tình nhất cả vòng thi lẫn phỏng vấn, hai còn cũng đều là sinh viên năm cuối của khoa thực phẩm.

"Thật quá, và Tử Khâm đều tương lai sáng lạn, chờ nghiệp , nhất định sẽ đến bám víu hai !"

Vưu Tình đồng ý.

Sau đó, cô gõ nhẹ lên bản báo cáo thực nghiệm của Ngôn Di: "Trọng điểm lệch , khuyên ."

"..."

Ngôn Di ôm mặt than trời: "Tình Tình, là ác quỷ !"

"Mình thật sự nổi nữa ."

phẩy phẩy tay, bế tắc. Tình cờ liếc thấy một cây bút đặt khay , Ngôn Di cầm lên, : "Của ? Mượn chút nhé."

"Ừ."

ngay, mà lật qua lật ngắm nghía cây bút, tặc lưỡi: "Hả? Đây chẳng là cây bút mệnh danh Hermès của thế giới bút ? Tình Tình, mua ở ?"

Vưu Tình nghi hoặc: "Rất đắt ?"

Ngôn Di gật đầu lia lịa: "Chỉ một cây thôi, giá gần chạm đến bốn con !"

"..."

Vưu Tình im lặng một lúc.

Cô chỉ nhớ đó, khi đang báo cáo thí nghiệm ở Thủy Quận Loan, Lương Tây Triều kéo lòng hôn. Cây bút trong tay cô rơi xuống đất, đầu bút vỡ.

Một học sinh ngoan ngoãn nhất kỵ nhất là khác quấy rầy lúc học, thế mà còn hỏng bút của cô.

“Đừng giận nữa, sóc nhỏ.” Lương Tây Triều chọc nhẹ gò má phồng lên của cô, trêu ghẹo. Anh càng cô gái của càng thấy đáng yêu. Sau đó thư phòng lấy một cây bút, là để đền bù cho cô.

Hôm đó Vưu Tình đúng lúc đến viện điều dưỡng. Bà ngoại đang lách, thế là cô tiện tay đưa bút cho bà.

Sau , khi chuyển khỏi viện điều dưỡng, bà ngoại cũng mang cây bút theo.

Ngôn Di hỏi cô mua bút ở , rằng đây vốn là phiên bản giới hạn, từ lâu cháy hàng.

"Hàng giả." Vưu Tình đáp.

"Bảo ."

Ngôn Di hỏi thêm nữa, cúi đầu tiếp: "Hàng giả mà cũng thật ghê, mượt..."

Từ tình cờ gặp Lục Bạc Niên cửa nhà Tiểu Nhã , Vưu Tình còn thấy bất kỳ ai liên quan đến Lương Tây Triều nữa.

Cô cứ tưởng dấu vết về dọn sạch .

mỗi khi nhớ đến , lòng cô vẫn gợn sóng.

Chỉ là, cơn sóng nhẹ, nhẹ đến mức thể nhanh chóng tan biến một dấu vết.

Chuyện cũ, cũ, cô đều buông bỏ.

 

"Chào buổi sáng, Vưu Tình."

"Mua dư một phần, ăn sáng đúng ?"

Không đợi Vưu Tình trả lời, Chu Tử Trừng đặt suất ăn sáng lên bàn việc của cô.

Ngoài Chu Tử Trừng, còn một cô gái khác tên Từ Khanh Khanh. Ba họ là thực tập sinh do GSG tuyển từ đại học Bắc Thành.

Tuy học cùng trường cùng khoa nhưng khi GSG, họ phân về các nhóm khác , việc sự hướng dẫn của những giáo viên khác .

Vưu Tình theo học trướng Chương Lê – một chuyên gia cấp V5, việc tại GSG suốt 15 năm. Tuy thâm niên cao nhưng Chương Lê hề kiêu ngạo.

Ngay từ đầu gặp mặt, Chương Lê thiện cảm với cô, rằng thấy hợp mắt. Không vòng vo khách sáo, bà trực tiếp ném cho cô một mẫu thử, bảo cô đưa liệu phân tích.

Vưu Tình thành nhanh hơn thời gian quy định 5 phút, từ phòng thí nghiệm bước , tháo khẩu trang, đưa báo cáo cho bà: "Cô Chương, cô xem qua ạ."

Chương Lê lắc đầu: "Không cần xem."

Ngay từ đầu, bà ngoài cửa kính quan sát từng thao tác chính xác của cô, kết quả bà đều rõ.

"Chào mừng gia nhập GSG." Chương Lê .

Cấp bậc thực tập sinh là V13, thấp nhất trong hệ thống. Lương khởi điểm cao nhưng ba tháng thử việc, nếu nhận chính thức, cấp bậc sẽ tăng lên, lương và trợ cấp cũng sẽ tăng theo cấp nhân.

Trụ sở chính của GSG ở khu CBD của Bắc Thành, cách nhà cô 15 trạm xe buýt. Khoảng cách quá xa, chỉ là cần tránh tắc đường giờ cao điểm.

Văn phòng của Chương Lê tầng 13 của tòa nhà, vị trí của Vưu Tình cũng ở tầng 13.

Khi màn đêm buông xuống, những tòa cao ốc bên bờ sông vươn thẳng lên tận mây, đèn neon rực rỡ.

Bên bờ sông, địa danh nổi tiếng của Bắc Thành—hai chữ "Thương Cung" lấp lánh trong bóng tối.

Vưu Tình ngờ rằng GSG và Thương Cung chỉ cách một cây cầu. Mỗi lâu mệt mỏi, dậy cửa sổ nghỉ ngơi, ngước mắt lên là thể thấy ngay Thương Cung.

"Nghe thầy Tô ăn với đối tác cũng chọn Thương Cung đấy, đúng là sang chảnh!"

Mấy đồng nghiệp ở bàn cũng biển hiệu Thương Cung thu hút, bàn tán xôn xao.

"Bao giờ chúng mới thể tự phụ trách một dự án kiểm duyệt đây?"

"Nghe bát đĩa trong Thương Cung đều bằng vàng, thật giả ?"

Giả thôi.

Gu thẩm mỹ của Lương Tây Triều đến mức đó.

"Đương nhiên ! Nghe bảo mấy món đồ trang trí tường và đất còn là những thứ tiền cũng mua !"

"Chậc chậc."

Vưu Tình: "..."

Ấn tượng của cô về Thương Cung là một nơi tụ tập ăn chơi của đám thiếu gia. Đồ ăn ngon, rượu cô uống nhiều nhưng chắc chắn cũng tệ.

Và cuối cùng là, khói thuốc mù mịt.

Ban đầu cô chịu mùi t.h.u.ố.c lá nhưng Lương Tây Triều hút, bạn bè xung quanh cũng hút. Con thích nghi với môi trường thế là dần dà cô cũng quen.

 

"Về nhà ? Lên xe , tiện đường đưa về."

Sáu giờ chiều, bên ngoài tòa nhà, cạnh làn đỗ xe. Chu Tử Trừng hạ cửa kính xe, ló đầu , ánh nắng hoàng hôn phủ lên bộ váy vest của Vưu Tình, nổi bật đôi vai gầy và vòng eo thon thả. Khí chất của cô thanh thuần lạnh lùng kiêu sa.

Trong mắt Chu Tử Trừng ánh lên sự kinh diễm.

Chu Tử Trừng gia cảnh khá giả, mua một chiếc xe để tiện . Nhà và Vưu Tình cùng hướng, cô từng hai miễn cưỡng xe .

Vưu Tình từ chối: "Không cần , hẹn với bạn ."

Chu Tử Trừng giật giật mí mắt: "Là bạn trai ?"

"Không ."

Chu Tử Trừng lập tức thả lỏng, tươi: "Vậy thì , mai gặp. À, mai đừng mua bữa sáng, mang cho ."

Nói xong cũng chẳng đợi cô phản ứng, phóng xe mất.

Vưu Tình ngốc, cô rõ sự quan tâm của Chu Tử Trừng dành cho vượt quá mức chăm sóc bạn học cùng trường.

Chu Tử Trừng đến tầng 13 quá nhiều , ngay cả Chương Lê cũng nhận , còn bóng gió hỏi cô rằng đang hẹn hò với Chu Tử Trừng .

Người cô hẹn hôm nay là Ngải Mễ.

Cả hai vẫn giữ liên lạc, hôm Ngải Mễ tổ chức tiệc cưới còn mời cô nhưng lúc đó cô đang bận rộn với liệu thí nghiệm, tham dự .

"Ba tháng hả?"

"Ừ, sờ thử ?"

Ngải Mễ đặt tay Vưu Tình lên bụng , phần bụng nhô lên tròn trịa, Vưu Tình chỉ dám nhẹ nhàng chạm .

Ngải Mễ và Lục Bạc Niên chia tay từ lâu. Một năm , cô bất ngờ kết hôn với một trai nhỏ hơn tuổi nhưng theo đuổi cô lâu. Dù là tình chị em, nhưng trai đó cực kỳ yêu Ngải Mễ, ánh mắt lúc nào cũng tràn đầy sự ngưỡng mộ.

Ngải Mễ : "So với đây cứ mãi lo lắng vì một , ngày nào cũng sợ mất , thì bây giờ, chị cảm thấy hạnh phúc hơn nhiều."

Vưu Tình chân thành: "Chúc mừng chị."

Ngải Mễ nhẹ, hỏi: "Còn em thì ? Còn liên lạc với Lương tổng ?"

Vưu Tình lắc đầu, cô xóa WeChat của Lương Tây Triều nhưng cả hai như một sự ăn ý ngầm, chẳng ai chủ động liên hệ với ai.

Chuyện năm đó kết thúc chẳng đẽ gì, Lương Tây Triều là một cao ngạo như thế, đến nước cũng là điều bình thường.

"Công ty chị mới một nhà thiết kế mới đến, khá trai đấy, chị giới thiệu ?"

"Thôi."

"Vẫn quên ?"

Ngải Mễ hỏi thẳng thắn, Vưu Tình hiểu rõ tính cách của Ngải Mễ luôn như , nên cô thấy mạo phạm. Dù thì quan trọng nhất là, cô buông bỏ, thể bình thản đối diện.

Vưu Tình : "Bây giờ em chỉ nhận chính thức."

Ngải Mễ ôm trán: "Không rồi, thêm một con nghiện công việc."

Vưu Tình cùng Ngải Mễ dạo phố, mua một bộ quần áo sơ sinh tặng cho đứa con chào đời của cô . Lúc rời , chồng của Ngải Mễ đến đón, tiện đường nên Vưu Tình tự xe về.

Còn hai ngày nữa là đến Thất Tịch, đường là những cặp đôi tay trong tay. Trước cửa ga tàu điện ngầm, ít đứa trẻ xách giỏ hoa bán.

"Chị ơi, mua một bó hoa tặng bạn trai ạ!"

Vưu Tình những bông hoa trong giỏ, trông khá , cô chọn một bó hoa mà bà ngoại thích trả tiền.

Về đến nhà, bà ngoại đang xới đất trong sân tầng một, ghế một túi hạt giống dưa mà bà mua.

Trước đó căn hộ hai phòng ngủ tầng bốn họ thuê nửa năm, chủ nhà đột nhiên báo rao bán. Hợp đồng vẫn hết hạn nên bồi thường nhưng việc tìm một căn hộ mới chuyện dễ dàng.

Trùng hợp , cách khu cũ đến một cây một căn hộ hai phòng ngủ cho thuê, ở tầng một, cần leo cầu thang, quan trọng nhất là một sân nhỏ để trồng rau. Vừa thấy, Nhạc Bình thích ngay.

Môi giới cũng dễ tính, đợi Vưu Tình mặc cả chủ động giảm 20% tiền thuê.

Sau một tuần dọn ở, Nhạc Bình dần quen với hàng xóm xung quanh, lúc mới giá thuê nhà thấp hơn nhiều so với mặt bằng chung của khu.

"Căn nhà khi nào vấn đề gì nhỉ..."

Trước đó bà xem một vụ án nhà ma chương trình "Pháp Luật Hôm Nay", thấy lo. Bà sờ tường, ngửi thử mùi trong nhà, còn hỏi thăm hàng xóm xung quanh, cuối cùng mới yên tâm.

Nghe chủ cũ là bản địa ở Bắc Thành, nhiều nhà nên chẳng thiếu tiền, còn bụng. Nhạc Bình lúc đó mới thở phào, rằng khi thoát khỏi kiếp nạn lớn, bà gặp .

Dù tuổi quá lớn, Nhạc Bình vẫn tìm một công việc nấu ăn ở trường mẫu giáo gần đó. Công việc quá nặng nhọc, lương cũng đủ sống.

mong gì giàu sang, chỉ cần thể nấu một bữa cơm nóng cho cô cháu gái tan muộn về ăn, hai bà cháu bầu bạn với , thế là đủ mãn nguyện .

 

Sau một tháng việc tại GSG, Vưu Tình nhận khoản lương đầu tiên. Trước đây cô cũng từng nhưng chỉ là công việc bán thời gian, còn khác.

Vào buổi sáng tháng thứ ba, ở góc bên màn hình máy tính của cô hiện lên một email thông báo nội bộ từ GSG, chúc mừng cô chính thức nhận .

Cấp bậc đánh giá là V11. Thông thường khi qua kỳ thực tập, nhân viên chỉ thăng một bậc mà Vưu Tình thăng liền hai bậc.

Chương Lê đây là sự công nhận của riêng bà dành cho cô, khi bộ phận nhân sự tại trụ sở chính xét duyệt mới kết quả cuối cùng .

"Làm việc cho ."

Là người chỉ dạy cho cô, Chương Lê tặng cô một con dấu khắc hai chữ "Vưu Tình" quà chúc mừng chính thức nhận.

Con dấu mang tên cá nhân ý nghĩa đặc biệt với một kiểm định viên, khi đóng dấu tức là thể hiện sự công nhận và trách nhiệm.

"Làm việc thận trọng, trong sạch liêm khiết."

Đây là lời khuyên của Chương Lê dành cho cô trong chốn công sở.

Vưu Tình nghiêm túc gật đầu, khắc ghi trong lòng.

 

Không lâu nữa là đến sinh nhật Sở Tử Khâm, nghiên cứu sinh chuẩn năm nhất Ngôn Di rủ cô mua quà.

Hai đến trung tâm thương mại gần tòa nhà GSG. Lên thang máy đến tầng ba, Ngôn Di kéo tay Vưu Tình, hạ giọng nhỏ:

"Trời ơi, sợi dây chuyền kim cương cổ cô chói lóa quá mất!!"

Nửa năm , Hạ Phong đột ngột đột quỵ, rút khỏi tập đoàn Hạ thị, Hạ Uyên chính thức tiếp quản.

Chưa đến ba tháng , Trần Tuyết Vi lập tức đơn ly hôn.

Vưu Tình bóng lưng phụ nữ sải bước trong đôi giày cao gót, ưỡn n.g.ự.c ngẩng cao đầu rời .

Trần Tuyết Vi vẫn là Trần Tuyết Vi, mãi mãi đặt bản lên hàng đầu, mãi mãi xuất hiện một cách lộng lẫy nhất.

Có lẽ  bà đang sống , nhưng cũng chẳng liên quan gì đến Vưu Tình. Từ nay về , dù gặp cũng như từng quen , đó là thái độ mà cả hai đều ngầm thỏa thuận.

 

Chiều nay, email thông báo chuyển chính thức của Chu Tử Trừng cũng gửi xuống. Sau giờ , cố ý đợi ở sảnh thang máy tầng một.

"Vưu Tình, chúng đều nhận chính thức , tối nay cùng ăn mừng . một quán lẩu ngon."

"Không được rồi."

Từ khi nhận ý tứ của Chu Tử Trừng, Vưu Tình luôn giữ cách. Khi thăng lên V11 còn chỉ là V12, Chu Tử Trừng gượng buông một câu mặt khác:

"Vẫn là cô Chương rộng lượng nha."

Một câu nhẹ nhàng nhưng phủ nhận nỗ lực của cô trong suốt ba tháng qua—gần hai phần ba thời gian đều thêm giờ, vùi đầu trong phòng thí nghiệm, cặm cụi xử lý liệu để đạt độ chính xác cao nhất.

"Không chỉ bọn , Khanh Khanh cũng , hẹn cả !"

"Các cứ , hôm nay hẹn với khác ." Vưu Tình liếc điện thoại.

Tin nhắn mới: 【Tới .】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dem-nong-tinh-y/chuong-28.html.]

"Sao mà trùng hợp thế, nào rủ cũng bảo hẹn với khác." Chu Tử Trừng tin, cho đến khi tận mắt thấy một chiếc Porsche Cayenne đen đỗ ở làn chờ bên ngoài tòa nhà.

Chiếc xe bấm còi đúng lúc Vưu Tình bước .

" đây."

Cô xách túi bước đến.

Chu Tử Trừng ngay cửa, vẫn hồn, Từ Thanh Thanh bước tới, nheo mắt đường nét sang trọng và bóng bẩy của chiếc Cayenne, chậm rãi cất giọng:

"Hoa khôi vẫn là hoa khôi, vầng hào quang bao giờ thiếu."

"Hồi học thì McLaren đưa đón, giờ Cayenne rước, đúng , Chu Tử Trừng, chiếc Neta của mua bao nhiêu thế?"

"Cậu ý gì?"

"Chẳng ý gì cả, thấy gì nấy thôi. Không ăn chung ? Vưu Tình nữa thì còn ăn ?"

Chu Tử Trừng mặt mày khó coi, " việc, ."

"Chậc—"

Từ Khanh Khanh trợn mắt theo bóng lưng .

 

Hạ Uyên đưa Vưu Tình đến một nhà hàng Trung Hoa cao cấp.

Vừa bước sân thấy cả vườn tràn ngập hoa lá, cảnh vật quen thuộc mà lạ lẫm. Lần cuối cùng cô đến một nơi thế là chuyện lâu đây.

Phòng riêng biệt, bên cửa sổ lưới gỗ là một hồ cá chép Koi, ánh nắng chiếu xuống mặt nước lấp lánh sắc vàng.

Vưu Tình hứng thú ngắm một lát.

"Qua đây ăn cơm ."

Hạ Uyên tự tay múc súp cho cô, "Bồ câu hầm nấm bụng dê, nếm thử xem."

DPT
đừng mang đi nơi khác T^T
Page fb : Mê Ngôn Tình Với Đảo Phim Trung

"Cảm ơn."

Vưu Tình cầm thìa sứ, uống hai ngụm, quả thật hương vị thanh ngọt. cô vẫn đói lắm, liền thẳng vấn đề:

"Anh tìm chuyện gì ? Hay đơn thuần chỉ là một bữa cơm?"

Hạ Uyên là một đàn ông tao nhã và điềm đạm.

Khi ăn cơm, luôn giữ quy tắc "ăn ."

Trước mặt Vưu Tình, quy tắc đó tác dụng.

Hạ Uyên giọng trầm ấm mở lời: "Không chuyện gì cả, chỉ là ăn bữa cơm với em."

"Mấy ngày nay việc liên tục hơn ba mươi tiếng, ngủ đầy ba tiếng, cũng lâu xuống ăn một bữa tử tế."

Tập đoàn Hạ thị đang trong giai đoạn vực dậy, Hạ Uyên thể dốc sức gấp mười bình thường để cấp tâm phục khẩu phục.

Ngón tay Vưu Tình vô tình dính một chút dầu, định lấy khăn giấy lau thì Hạ Uyên rút khăn tay , tỉ mỉ giúp cô lau sạch.

góc nghiêng hảo của , ánh mắt cúi xuống khi chuyên chú.

Có chút gì đó quen thuộc xa lạ.

"Cảm ơn." Cô rút tay .

Hạ Uyên đẩy gọng kính, trong đôi mắt đen sâu thẳm sự nhạy bén của một thương nhân, quan sát sắc mặt khác.

"Vừa em đang nghĩ gì?"

Thật càng hỏi: "Khoảnh khắc đó, em , nhớ đến ai?"

"…Không gì."

Vưu Tình vẫn giữ vẻ mặt bình thản, cầm bát sứ lên, tiếp tục húp từng ngụm canh nhỏ.

Hạ Uyên cô: "Nhớ đầu tiên gặp , em gọi một tiếng trai ?"

Đó là một ký ức xa xôi.

Năm đó, cô bước chân nhà họ Hạ, sự thúc giục của Trần Tuyết Vi, gọi một tiếng " trai". Cũng là đầu tiên, và cũng là cuối cùng.

"Thật , —ngoài chuyện đến muộn một bước, thua Lương Tây Triều ở điểm nào?"

Giờ đây, khi tập đoàn Hạ thị ngày càng mở rộng thế lực, quyền lực trong tay chắc kém Lương Tây Triều. Anh cũng thể trở thành chỗ dựa cho cô.

"Không liên quan đến khác."

Vưu Tình thẳng thắn : " thích ."

Hạ Uyên sững một chút, đó bật : "Trực tiếp thật."

"Có ai từng với em , miệng lưỡi em sắc bén?" Lời quá thẳng thắn, lạnh lùng, như con d//ao sắc bén đ//âm thẳng tim khác, hề nể nang.

Vưu Tình: "..."

"Ở Bắc Thành, ai mà ghen tị với cậu năm nhà họ Lương—từ nhỏ nuông chiều hết mực, gia đình hòa thuận cha chị bảo vệ chở che."

Đó là những thứ mà Hạ Uyên bao giờ .

Cha ly hôn, cha ruột luôn đề phòng .

Hạ Uyên chống tay lên cằm, ánh mắt sâu thẳm cô: " mà, giờ thì cũng giống thôi, đều thất bại em, đều em. Đột nhiên thấy dễ chịu hơn một chút."

Vưu Tình: "..."

Hạ Uyên đẩy kính mắt, gương mặt trở vẻ nho nhã: "Cứ coi như hôm nay uống say ."

Vưu Tình cúi mắt , cạn lời: "Vừa nãy uống là Thiết Quan Âm."

Hạ Uyên bật , tiếp tục chủ đề nữa.

Thời gian gần đây, ít lời đề nghị hôn nhân liên kết gửi đến bàn của Hạ Uyên nhưng vẫn động đến.

Anh cũng ngày càng hiểu rõ hơn về Vưu Tình.

dễ kiềm chế. Cô cần ai chỗ dựa, bởi cô thể tự trở thành chỗ dựa cho chính .

"Ăn cơm , ăn xong đưa em về."

ngay lúc , trợ lý đẩy cửa bước , vẻ áy náy: "Cuộc họp đột xuất dời lên sớm, Hạ tổng về ngay lập tức."

Vưu Tình: "Anh cứ ."

Hạ Uyên: " bảo trợ lý đưa em về."

"Không cần, tự về ."

Hạ Uyên nhớ cảnh lúc tan , cứ quấn lấy cô, liền : "Nếu công việc gặp khó khăn, thể tìm ."

Vưu Tình nghiêng đầu : "Tìm ? Với tư cách gì?"

Trần Tuyết Vi và Hạ Phong ly hôn từ lâu, quan hệ giữa họ từ em kế cũ chuyển thành… đây từng là em kế, đúng là khá phức tạp.

Nói là xa lạ, nhưng cũng giúp đỡ cô ít .

Hạ Uyên: "Bạn bè, ?"

Vưu Tình khẽ , , cũng .

Hạ Uyên rời .

Vưu Tình quá đói, thấy canh ngon nên uống thêm hai bát, mới dậy chuẩn rời .

Nơi cách phố chính khá xa, cũng trạm xe buýt nào gần, cô đành gọi xe qua ứng dụng.

Hệ thống hiển thị tài xế chỉ cách 500 mét, gần.

chờ cửa nhà hàng.

Trời mùa hè tối muộn, lúc bầu trời vẫn còn vệt hoàng hôn nhàn nhạt. Không gian quá yên tĩnh, chỉ tiếng gió nhẹ lướt qua tai.

Không hiểu , Vưu Tình luôn cảm giác một ánh mắt nóng bỏng đang dõi theo từ phía .

đầu .

phía chỉ một khu tứ hợp viện tràn ngập cây cỏ, lặng lẽ và yên bình.

Chắc là ảo giác thôi.

để ý nữa.

Xe tới, cô lên xe rời .

 

Thứ Hai.

Chương Lê từ tầng 20 xuống, trong tay cầm tập tài liệu đánh giá khách hàng quan trọng mà bà nhận từ tổng giám đốc.

"Tiểu Vưu, đến đây, quen ."

Chương Ly điện thoại xong liền về văn phòng, lập tức cả phòng việc bên ngoài đều xúm .

"Tiểu Vưu giờ thể theo cô Chương kiểm định ? ngưỡng mộ quá!!"

"Nếu hồi đó cũng theo cô Chương thì mấy!"

"Cô chắc chứ? Đừng quên cô Chương nổi tiếng là 'cuồng dữ liệu nghiêm ngặt' một của GSG đấy, chênh lệch 0.5 cũng phép, cô theo nổi đến ngày mai ?"

"Thôi thôi, coi như gì!"

Mảng nghiệp vụ chính của GSG thực thể chia thành hai phần lớn: một là thử nghiệm mẫu, kiểm tra, thu thập dữ liệu và xuất báo cáo; phần còn , cũng là nguồn thu nhập chính, là dịch vụ kiểm định và cấp chứng nhận bên thứ ba cho các doanh nghiệp.

Nói một cách trực tiếp hơn, công việc thử nghiệm chỉ mang mức lương cố định hàng tháng, còn kiểm định chứng nhận thì thêm phần hoa hồng tương ứng.

Quy trình kiểm định bên thứ ba cần giám định viên đến tận doanh nghiệp để tiến hành đánh giá. Chương Lê là giám định viên chính, phó giám định là Điển Thanh Phong, thầy của Chu Tử Trừng. Ngoài còn Vưu Tình, Chu Tử Trừng và một đồng nghiệp khác là Tần Lượng, tổng cộng năm tạo thành nhóm kiểm định.

Mọi tản , Vưu Tình mở tài liệu xem.

Công ty TNHH Công nghiệp Thực phẩm Dật Phẩm.

Trang đầu tiên là sơ đồ chức vụ của công ty.

Phó tổng giám đốc: Lục Bạc Niên.

Vưu Tình: "..."

là trùng hợp đến mức khó tin. GSG là một trong những đơn vị chứng nhận hàng đầu trong ngành, việc Dịch Phẩm tìm đến họ để kiểm định cũng là chuyện bình thường.

Sơ đồ chức vụ cao nhất chỉ đến phó tổng giám đốc, các vị trí còn đều là trưởng bộ phận phụ trách đối ngoại.

Vì đây là doanh nghiệp trong nước nên cần sắp xếp chỗ ở, phía Dật Phẩm chỉ cần lo chi phí ăn uống và cho nhóm kiểm định.

Buổi sáng ngày đầu tiên sẽ thảo luận và thống nhất quy trình kiểm định với các bộ phận liên quan, buổi chiều tiến hành khảo sát thực tế tại nhà máy.

Tối đến, Lục Bạc Niên mới xuất hiện.

Bữa tiệc tiếp đón sắp xếp tại Thương Cung, cũng gì bất ngờ.

Vưu Tình rõ lúc Lương Tây Triều về Bắc Thành nhưng tránh mặt vẫn hơn là chạm mặt trực tiếp.

Cô định tìm lý do từ chối thì Chương Lê lên tiếng , bảo cô cùng.

"Chúng là bên kiểm định nhưng Dật Phẩm cũng là khách hàng lớn của GSG, hai bên mối quan hệ hỗ trợ lẫn ."

Chương Lê : "Em còn trẻ, quen thêm nhiều cũng cả."

Vưu Tình đành gật đầu.

Nhóm GSG và Dật Phẩm tổng cộng mười .

Trong phòng riêng, vị trí trung tâm vẫn còn trống.

Chưa đến năm phút, phục vụ mở cửa, Lục Bạc Niên sải bước .

"Cô Chương, thầy Điển, lâu gặp, năm nay vất vả ."

"Nên thôi, Lục tổng khách sáo quá."

Vưu Tình ở vị trí sát cửa, khá kín đáo.

Ánh mắt Lục Bạc Niên quét qua cô, vẻ gì ngạc nhiên, chỉ trong ánh mắt ẩn chứa ý nghĩa sâu xa.

Từ lúc bước , Vưu Tình căng thẳng, sợ vị đại thiếu gia sẽ buột miệng buông một câu "Lâu gặp" mặt .

bắt đầu kiểm định tin đồn về quan hệ thiết với bên A.

May mà Lục Bạc Niên . Cả bữa tiệc coi như hề quen cô.

Cho đến khi bữa tiệc kết thúc.

Vưu Tình bước từ nhà vệ sinh thì Lục Bạc Niên chặn ngay hành lang.

Anh , nửa như trêu chọc: "Sao em còn dám đến đây?"

"Thương Cung mở cửa kinh doanh, thể đến ?"

"Có thể." Lục Bạc Niên nhướn mày. " nếu với em rằng Tây Triều đang ở ngay lầu, em tính ?"

"Không tính cả."

"Được, gọi điện bảo ấy xuống nhé?"

"Lục Bạc Niên!" Vưu Tình nhíu mày, vô thức lùi một bước.

Lục Bạc Niên khẽ, xoay xoay điện thoại: "Không là ' tính cả' ?"

Vưu Tình lạnh mặt: "Không chuyện gì thì đây."

"Được, mai gặp nhé!"

Lục Bạc Niên vẫy tay về phía bóng lưng cô, nụ mang theo vẻ chọc tức.

chẳng bao lâu , còn nổi nữa.

Buổi kiểm định ngày hôm , Vưu Tình tuân thủ nghiêm ngặt các quy định của hệ thống quản lý an thực phẩm và các điều luật liên quan. Chỉ trong một buổi sáng, cô đưa mười bốn thông báo yêu cầu khắc phục.

Lục Bạc Niên tối sầm mặt.

Anh ném cả xấp giấy dày cộp xuống bàn: "Xem xem! Xem xem! Cô yêu cũ cậu thù dai thật!"

Một cánh tay vươn từ phía đối diện, nhặt lấy xấp giấy.

Nét chữ đó quá mức quen thuộc, giống hệt những dòng chữ báo cáo thí nghiệm năm nào.

Lúc còn học, chữ cô phần cứng nhắc theo khuôn mẫu, nhưng giờ đây nét bút thêm chút bay bổng.

Ông cụ nhà xưa nay thích những ai chữ , thấy nhất định sẽ khen ngợi. Không thư pháp , quen cô bao lâu nay cũng từng thấy cô .

Lục Bạc Niên thấy mãi lên tiếng, nhíu mày hỏi: "Cậu gì đấy?"

Lương Tây Triều đặt xấp giấy lên bàn, giọng ngắn gọn: "Sửa ."

Lục Bạc Niên: "?"

"Dù Dật Phẩm con ruột của , cũng cần bán nó thẳng thừng thế? Cậu cũng bỏ tiền thật đó đấy?"

Lục Bạc Niên châm điếu thuốc, giọng điệu lạnh nhạt: " thấy Lương tổng đây một lòng chỉ lấy lòng yêu cũ, chẳng màng sống ch//ết của em đúng ?"

Anh nhấn mạnh ba chữ " yêu cũ".

Lương Tây Triều nhàn nhạt liếc mắt, vô cùng nghiêm túc: "Tuân thủ pháp luật là trách nhiệm của công dân."

"Cậu mà chằm chằm cái xấp thông báo với ánh mắt y như thư tình thì nó còn tin đấy!"

Lương Tây Triều lạnh lùng quét ánh mắt qua.

"Được , , cũng sửa !"

"Tối nay mời GSG ăn cơm."

"Tối qua mới mời ."

"Mời nữa." Lương Tây Triều .

 

 

 

Loading...