Đêm Nồng Tình Ý - Chương 33
Cập nhật lúc: 2025-03-17 13:17:39
Lượt xem: 153
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vưu Tình nằm trở lại giường nhưng vẫn không hề buồn ngủ.
Cô dứt khoát ngồi dậy, tựa vào mép giường.
Nhớ đến điều gì đó, cô kéo chăn ra, cúi mắt nhìn xuống.
Có lần, cô ôm laptop ngồi trong phòng khách làm bài thi cấp sáu, cuối cùng lại ngủ quên. Khi Lương Tây Triều từ thư phòng bước ra, liền bắt gặp cảnh cô ngủ gục xiêu vẹo trên ghế sofa.
Lúc anh rút chiếc laptop khỏi tay, Vưu Tình đã tỉnh dậy, nhưng Lương Tây Triều không nhận ra. Anh quỳ một gối xuống thảm, nâng bàn chân trắng ngần của cô lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn nơi cổ chân.
Ngẩng đầu lên, anh bắt gặp ánh mắt cô vừa mở, rồi lập tức nhào tới, đè cô xuống sofa, quấn quýt không thôi.
Anh vùi mặt vào n.g.ự.c cô, cô có thể ngửi thấy hương tóc sạch sẽ của anh. Cơ thể hai người trong ánh hoàng hôn rực rỡ dần dần nóng lên, hòa hợp đến mức hoàn hảo.
—
Ngoài cửa sổ, đèn thỏ vẫn nhấp nháy, là điểm sáng duy nhất trong màn đêm tĩnh mịch, không tắt cũng chẳng dừng.
Hình bóng Lương Tây Triều vừa rời đi hiện lên trong tâm trí, Vưu Tình chậm rãi nắm chặt góc chăn, nhịp tim giữa đêm khuya bỗng trở nên mất kiểm soát.
—
Khi mở mắt, trời đã sáng rực.
Vưu Tình bị chuông báo thức đánh thức, đưa tay tắt đi, ngồi dậy. Mái tóc dài rối xù xõa trên vai, tạo cảm giác nửa tỉnh nửa mê.
Điện thoại báo có tin nhắn mới, là tài xế phụ trách đưa đón của Dật Phẩm thông báo hôm nay đổi xe khác, kèm theo biển số.
Vưu Tình không nghi ngờ gì, chỉ đáp lại một câu "Được rồi", sau đó xuống giường đi rửa mặt.
Bước ra khỏi cổng khu chung cư, cô lập tức nhìn thấy chiếc xe thương mại màu đen có biển số tương ứng.
Cô khẽ nâng quai túi trên vai, bước đến.
Kéo cửa xe phía sau ra, vừa nhìn rõ người ngồi bên trong, cô lập tức quay người muốn rời đi.
Nhưng vẫn chậm một bước.
Cánh tay vững chắc siết chặt eo cô, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát kéo cô vào trong xe.
Cửa xe đóng lại, tài xế tinh ý lập tức đánh lái, hòa vào dòng xe cộ.
Không thể xuống xe nữa.
Vưu Tình ép nhịp tim bình ổn lại, ngước mắt hỏi:
“Lương Tây Triều, anh muốn làm gì?”
“Tiện đường thôi, cô Tiểu Vưu không phiền chứ?”
Đây là xe thương mạicủa Dật Phẩm, cô còn có thể nói gì?
“Tùy anh. Xin hãy thả tôi ra.”
“Ồ.” Lương Tây Triều nhàn nhã giơ hai tay lên.
Vưu Tình lập tức rời khỏi đùi anh, ngồi dịch sang bên kia, dán sát vào cửa xe.
Lương Tây Triều nhếch môi cười, suốt dọc đường cứ chống cằm ngắm nhìn sau gáy cô.
Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng ấy, Vưu Tình thản nhiên rút tai nghe có dây từ trong túi ra, đeo lên, bày rõ thái độ không muốn giao tiếp.
—
Khi đến tòa hành chính của Dật Phẩm, Vưu Tình mở cửa xe bước xuống ngay.
Vừa định bước lên bậc thang thì Chu Tử Trừng cũng đến, bấm còi ra hiệu.
Chu Tử Trừng vội vã đỗ xe, chạy theo cô: "Chào buổi sáng, tôi mang bữa sáng cho cậu đây."
Dù biết rõ phía không xa có một ánh nhìn nóng rực dán chặt vào mình, Vưu Tình vẫn bình thản nhận lấy:
"Cảm ơn."
Chu Tử Trừng quay đầu nhìn chiếc xe thương mại mà Vưu Tình vừa bước xuống, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ nghi hoặc. Nhưng thấy cô đã đi vào, cậu ta cũng nhanh chóng theo sau.
Nam nữ trẻ tuổi, sóng vai mà đi, từ phía sau trông thật hòa hợp.
—
Hai phút sau.
Quan Minh đẩy một xe đẩy chứa đầy bữa sáng vào phòng họp. Nhân viên từ GSG và Dật Phẩm đều có mặt.
“Mọi người, đây là bữa sáng mà Lương tổng đặt riêng cho mọi người.”
Tần Lượng vui vẻ thốt lên: “Vừa hay hôm nay tôi quên mang theo bữa sáng!”
Nhân viên Dật Phẩm cũng hào hứng: “Lương tổng thật hào phóng! Nếu sau này anh ấy có thể đến Dật Phẩm ngồi thường xuyên thì tốt biết bao!”
“Cô Vưu, đây là phần của cô.”
Mọi người ùa tới lấy bữa sáng, Quan Minh thuận tay mang một phần đến cho Vưu Tình.
Rồi sau đó, lặng lẽ cầm đi phần bữa sáng mà Chu Tử Trừng vừa tặng cô.
—
Buổi sáng, lịch trình vẫn là khảo sát khu vực tại chỗ. Chu Tử Trừng và Vưu Tình được phân vào cùng một nhóm.
Hai người sánh vai bước qua từng nơi có camera giám sát, thỉnh thoảng trao đổi ý kiến.
Không biết Chu Tử Trừng đã nói gì, mà Vưu Tình hiếm khi nở một nụ cười nhàn nhạt.
Trước màn hình giám sát, sắc mặt Lương Tây Triều tối sầm, ánh mắt u ám như cơn giông sắp kéo đến.
Lục Bạc Niên đẩy cửa bước vào, cứ ngỡ mình vừa bước vào điện Diêm Vương.
Thấy hôm nay Lương Tây Triều mặc một bộ vest hoàn toàn mới, Lục Bạc Niên tò mò:
“Kiểu cà vạt này sao tôi chưa từng thấy qua? Hãng nào thế?”
Quả là câu nào không nên nói thì anh ta lại nói đúng câu đó.
Nhìn thấy người kia không buồn để ý đến mình, Lục Bạc Niên lập tức hiểu ra— tám, chín phần mười là quà của bạn gái cũ rồi.
Anh bật cười, ngậm điếu thuốc, chậc một tiếng:
“Có câu chim công xòe đuôi cho kẻ mù xem ~”
Dù chỉ đoán mò, anh cũng có thể đoán trúng.
Sáng nay trong xe, cô gái nhỏ ấy thậm chí không thèm liếc Lương Tây Triều lấy một cái.
—
Chiều tan làm, Quan Minh gác máy rồi bước đến báo cáo:
“Lương tổng… Cô Vưu hôm nay rời đi sớm nửa tiếng, nói là phải về trụ sở GSG xử lý công việc. Cô ấy bắt taxi đi từ cổng Bắc.”
Trong giai đoạn thẩm định doanh nghiệp này thì lấy đâu ra việc khác để xử lý chứ?
Rõ ràng là cô đang cố tình tránh mặt anh.
Lương Tây Triều im lặng, mím môi không nói gì.
—
Sáng hôm sau.
Vưu Tình bước ra cổng khu chung cư, lại thấy chiếc xe hôm qua đậu ngay đó.
Cô lập tức quay người, đi thẳng về phía trạm xe buýt.
Khoảnh khắc cô xoay người, Lương Tây Triều đẩy cửa xe bước xuống, sải bước tới bế ngang cô lên.
“Anh bỏ tôi ra!”
Vưu Tình giận dữ, phản xạ đầu tiên là giơ tay đẩy anh.
Tiếc rằng, lồng n.g.ự.c anh rắn chắc như tảng đá, cô đẩy thế nào cũng không nhúc nhích.
Anh bế cô lên xe, Quan Minh lập tức đóng cửa lại, rồi nhanh chóng đi vòng lên trước lái xe.
“Anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Vưu Tình trừng mắt nhìn anh, lồng n.g.ự.c phập phồng vì tức giận.
“Đưa em đi làm.”
Lương Tây Triều giữ chặt cô trên đùi mình, mũi nhẹ nhàng cọ vào tóc cô, hơi thở cố tình lướt qua làn da bên cổ cô khi nói chuyện.
Vưu Tình cứng cổ tránh đi: “Tôi không cần.”
Anh chậm rãi đáp: “Vậy cứ coi như tôi đi nhờ xe.”
Vưu Tình nhìn anh như nhìn người ngoài hành tinh: “Lương Tây Triều, anh đang giở trò vô lại đấy à?”
“Ừ.”
Không những không tém lại hành động, Lương Tây Triều còn ôm cô chặt hơn, cúi đầu cọ nhẹ vào vai cô, giọng nói trầm thấp:
“Dù sao em cũng ghét anh rồi, thêm một chuyện cũng chẳng sao.”
Vưu Tình: “?”
Cái giọng này sao còn nghe có vẻ tủi thân nữa vậy?
Lương Tây Triều cầm lấy cà vạt, giơ lên trước mặt cô:
“Thấy quen không?”
“Không.”
“Em tặng đấy.”
Vưu Tình lạnh lùng phủ nhận: “Tôi chưa từng tặng.”
“Chính em tặng. Hôm đó em ngồi trong lòng anh, giúp anh thắt cà vạt, rồi chúng ta…”
Chiếc xe thương mại này không có vách ngăn, lúc này Quan Minh đang lái xe phía trước chỉ hận không thể điếc luôn cho rồi.
…Sau đó bọn họ làm ngay trên ghế sofa.
Vưu Tình tức giận, vội vàng cắt ngang: “Anh không được nói!”
“Nhớ ra rồi?” Lương Tây Triều nở nụ cười nhìn cô.
“Không.” Hai người đúng là xem ai cứng đầu hơn ai.
DPT
đừng mang đi nơi khác T^T
Page fb : Mê Ngôn Tình Với Đảo Phim Trung
“Không sao, nhìn thêm vài lần sẽ nhớ ra.”
“Không nhìn! Thả tôi xuống!”
Cô đá chân, đẩy anh ra nhưng Lương Tây Triều vẫn không nhúc nhích.
Cô dần nhận ra hôm nay anh có vẻ không giống mọi ngày.
Ánh mắt anh nhìn cô mang theo một sự áp chế mạnh mẽ nhưng cũng có gì đó đè nén ẩn sâu.
“Lương Tây Triều, anh còn thế này tôi sẽ giận đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dem-nong-tinh-y/chuong-33.html.]
Vưu Tình đổi chiến thuật, giọng mềm lại.
“Ai bảo hôm qua em cũng chọc giận anh.”
“Tôi làm gì?”
“Em cười với người họ Chu đó.”
“……”
“Tránh xa hắn ra.”
Lương Tây Triều giơ tay bóp nhẹ má cô:
“Không được cười với người đàn ông khác.”
Vưu Tình thầm thở dài, đối với kiểu hành vi này của Lương Tây Triều, cô đã quá quen thuộc.
Trong mắt anh, cô chính là vật sở hữu đã bị anh đánh dấu, nên tuyệt đối không cho phép bất cứ người đàn ông nào khác dòm ngó.
Cô càng chống đối, anh càng hăng máu.
Trước đây, ở quê nhà tại Khánh Châu, hàng xóm nuôi một con ch.ó sói đen. Chỉ cần ai bước vào lãnh thổ của nó, nó liền điên cuồng nhe nanh, lao đến với ánh mắt hung dữ.
Sau này, hàng xóm bảo cô rằng, đối với những con ch.ó có ý thức lãnh thổ mạnh mẽ như thế, chỉ có cách thuận theo nó mới có thể chế ngự được.
Vưu Tình suy nghĩ một chút, rồi nhìn thẳng vào Lương Tây Triều:
“Anh nghĩ gì là chuyện của anh nhưng tôi chỉ nói một lần, Chu Tử Trừng hiện tại là đồng nghiệp của tôi.”
“Tôi và cậu ta chỉ là quan hệ công việc.”
Dù thế nào đi nữa, nếu cô thực sự muốn tìm người mới, cô cũng sẽ tìm người tốt hơn, chứ không phải chấp nhận một lựa chọn kém hơn.
Ít nhất là về ngoại hình, theo gu thẩm mỹ của cô.
Cho đến giờ, vẫn chưa có ai hơn được Lương Tây Triều.
“Vậy, có thể thả tôi xuống rồi chứ?”
Sắc mặt Lương Tây Triều lập tức thay đổi, vẻ u ám trước đó tan biến, ánh mắt sáng rực nhìn cô:
“Ngồi trên đùi anh không thoải mái hơn ghế xe à?”
Vưu Tình lặng im, không đáp.
“Được thôi.”
Lương Tây Triều nhếch môi, cười một cách lưu manh, rồi thả tay ra.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy con đường lướt qua, Vưu Tình xác nhận xe đúng là đang chạy về phía tòa hành chính của Dật Phẩm.
Cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời trong lòng lại dâng lên một nghi ngờ sâu sắc.
Tối chủ nhật đó, Lương Tây Triều chắc chắn không hề xuất hiện trước cửa nhà cô, cái bóng dáng cô đơn đó chắc chắn là ảo giác do cô tưởng tượng ra!
—
Khi đến trước tòa nhà hành chính của Dật Phẩm, xe của Chu Tử Trừng cũng vừa tới.
Lương Tây Triều nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, cảnh cáo: “Không được nhận bữa sáng của hắn nữa.”
Vưu Tình rút tay lại, không để ý đến anh.
Lương Tây Triều: “Anh xuống xe cùng em.”
“Không được!”
Hai người đối đầu ba giây, Vưu Tình nhượng bộ:
“Tôi ăn sáng ở nhà rồi.”
Rồi hạ giọng cảnh cáo:
“Anh không được xuống xe!”
Lương Tây Triều khẽ nuốt nước bọt, vẻ mặt như thể bị cô mắng mà lại thấy khoái chí:
“Được rồi, cục cưng, anh nghe lời em.”
“……”
Chu Tử Trừng đứng đợi một lúc, thấy Vưu Tình quả nhiên bước xuống từ chiếc xe kia, anh ta nhíu mày, liếc nhìn vài lần, rồi nhanh chóng bước tới bên cô, hỏi:
“Đó có phải xe của Lương tổng không?”
“Không phải.”
“Nhưng trước đây tôi cũng thấy anh ấy đi ra từ chiếc xe đó mà? Anh ấy không có ở trong xe à?”
“Nếu muốn biết, cậu có thể tự qua đó xem.”
“Tôi không có ý đó, chỉ là cảm thấy…” Chu Tử Trừng quan sát khuôn mặt cô từ góc nghiêng, “Lương tổng hình như rất quan tâm đến cậu?”
Vưu Tình không đáp, bản thân cô vốn ít nói, nên chọn cách im lặng, để mặc anh ta tự đoán.
—
Hôm nay, công việc của họ là thẩm định Khu số Hai của Dật Phẩm.
Nơi này cách tổng khu hiện tại ba con phố, cần phải đi xe tham quan mới tới được.
Nhóm đi vẫn là Tần Lượng, Chu Tử Trừng và Vưu Tình, chuẩn bị xuất phát thì trợ lý của Lục Bạc Niên bất ngờ đẩy cửa vào, nói với Chu Tử Trừng:
“Thầy Tiểu Chu, Lục tổng có một số vấn đề cần hỏi anh.”
Chương Lê thấy vậy liền đứng dậy:
“Vậy Tiểu Chu, cậu đến chỗ Lục tổng đi. Tôi với Tần Lượng và Tiểu Vưu tới khu sản xuất. Ngồi trong phòng họp lâu lưng mỏi quá, đúng lúc ra ngoài vận động một chút.”
Chu Tử Trừng đành phải đồng ý.
—
Khu số hai chủ yếu là khu vực lưu trữ nguyên liệu thô của Dật Phẩm, diện tích rất lớn.
Chương Lê, Tần Lượng và Vưu Tình chia nhau phụ trách từng khu vực riêng.
Tần Lượng hỏi: “Tiểu Vưu có thể tự xử lý không? Hay là để chúng ta dẫn theo em ấy?”
Chương Lê mỉm cười, không nói gì mà trực tiếp hỏi Vưu Tình vài điểm mấu chốt trong quá trình kiểm tra.
Vưu Tình đáp ngay lập tức, rành mạch rõ ràng, không chút do dự.
Chương Lê: “Còn thắc mắc gì không?”
Tần Lượng: “Đây chính là kiểu thiên tài học bá trong truyền thuyết đây mà! Tiểu Vưu giỏi thật! Quả nhiên mắt nhìn người của cô rất chuẩn.”
Tần Lượng là người thẳng thắn, có sao nói vậy.
May mà Chu Tử Trừng không có mặt ở đây, nếu không chắc chắn sẽ suy nghĩ nhiều về câu nói cuối cùng của anh ta.
“Đi thôi, chú ý quan sát cẩn thận.”
Chương Lê vỗ nhẹ vai Vưu Tình.
“Vâng.”
Vưu Tình đi về phía kho khu Tây, nơi cô được phân công kiểm tra.
Người đi cùng cô nhận một cuộc điện thoại, một lúc sau, đột nhiên ôm bụng nói: "Cô Tiểu Vưu, tôi phải đi vệ sinh một lát."
"Hay là cô cứ nghỉ ngơi một chút, đợi tôi quay lại?"
"Không sao, cô cứ đi đi, tôi tự xem thêm một chút."
"Vậy được."
Người đó lập tức bước nhanh rời đi.
Vưu Tình bật nắp bút, một tay cầm bảng ghi chép, vừa đi vừa đánh dấu.
Một bóng người lặng lẽ đi theo cô. Vưu Tình hơi khựng lại nhưng giả vờ như không có chuyện gì, tiếp tục bước tới.
Đáng tiếc, có những người sinh ra đã mang khí thế mạnh mẽ, rất khó để coi như họ không tồn tại.
“Lương tổng rảnh rỗi thế sao?”
“Không rảnh, đi cùng em.”
“Không cần.”
Bước vào sâu trong kho hàng, xung quanh tối om, đèn chưa được bật. rút kinh nghiệm từ trước, Vưu Tình không dám liều lĩnh tiến vào mà tìm công tắc đèn trước.
Lương Tây Triều bước tới, giơ tay gạt công tắc tổng.
Trong nháy mắt, ánh sáng bừng lên, cả khu vực sáng như ban ngày. Mặt đất là nền xi măng chắc chắn.
“Em chắc là không cần anh giúp chứ?”
Lương Tây Triều hất cằm, ra hiệu về phía công tắc đèn vừa rồi.
Vị trí đó cao hơn cả đầu anh, Vưu Tình có giơ tay cũng chưa chắc với tới.
Cô ngừng lại một chút, mặt không biểu cảm, cúi xuống sổ ghi chép:
"Cần chỉnh sửa: Công tắc đèn trong kho đặt ở vị trí không hợp lý."
Lương Tây Triều: “……”
Vưu Tình tiếp tục kiểm tra xung quanh, không bỏ sót bất kỳ góc nào, thậm chí còn tỉ mỉ kiểm tra hạn sử dụng của từng bình chữa cháy.
Tần Lượng từng nhận xét cô có phong thái của một "học bá", quả thật, Vưu Tình luôn làm việc theo một bộ quy tắc nghiêm túc và tỉ mỉ của riêng mình.
Cô cũng không ngại môi trường nhiều bụi và ngột ngạt trong kho hàng.
Vẫn cúi đầu cẩn thận ghi chép, ánh mắt chăm chú, chuyên tâm.
Hôm nay, cô mặc một bộ váy vest cắt may ôm dáng, tóc dài dùng kẹp cá mập cố định, nhưng có một lọn tóc nghịch ngợm rơi xuống, khẽ đung đưa bên tai mỗi khi cô cúi đầu hay ngẩng lên.
Dáng vẻ ngây thơ của thời sinh viên đang dần phai nhạt, thay vào đó là sự thông tuệ và chín chắn mang dấu ấn riêng của cô.
Chỉ có một điều không thay đổi—đôi mắt ấy vẫn tràn đầy nhiệt huyết và khát vọng vươn lên.
Lương Tây Triều đột nhiên im lặng rất lâu, chỉ đứng đó, chăm chú nhìn cô.
Vưu Tình mím môi, bị nhìn đến bối rối. Sự im lặng này quá bất thường, khiến cô không quen.
"Anh sao—"
Lương Tây Triều nhìn chằm chằm vào cô, giọng trầm thấp:
"Hôm nay em rất đẹp."
“……”