Đêm Nồng Tình Ý - Chương 34

Cập nhật lúc: 2025-03-17 13:18:13
Lượt xem: 295

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sáng thứ Tư, chiếc xe dừng cổng khu chung cư vẫn là chiếc hôm .

Vưu Tình thẳng tới. Dù gì thì cô lên xe , Lương Tây Triều cũng cách khiến cô lên.

Mở cửa xe, cô sững .

Hàng ghế trống trơn, tài xế cũng Quan Minh, mà là tài xế đây vẫn đưa đón cô.

Người đó chào: "Chào buổi sáng, cô Vưu."

"Chào buổi sáng..."

Cả ngày hôm đó, Lương Tây Triều xuất hiện ở Dật Phẩm.

Người cùng cô cũng còn đột nhiên đau bụng giữa chừng. Mọi thứ dường như trạng thái việc ban đầu.

"Cô Tiểu Vưu!"

"...Hửm?"

"Chỗ đó cô qua , chúng hướng nhé?"

"...Được."

Lấy tinh thần, Vưu Tình đầu theo.

 

Sáng thứ Sáu, Chương Lê đang tổng hợp báo cáo, cầm xấp tài liệu mặt Vưu Tình lên:

"Sổ ghi chép môi trường đạt chuẩn, đánh giá tổng hợp môi trường... ?"

Mi tâm Vưu Tình khẽ giật: "Xin , em nhầm."

Cô lập tức lấy bản ghi chép, hạ mắt, xoay bút gạch .

Chiều hôm đó, buổi họp tổng kết sự tham dự của Lục Bạc Niên.

Cuối cùng, hai bên bắt tay, quy trình kiểm duyệt chính thức kết thúc.

"Mấy ngày nay vất vả ." Lục Bạc Niên khách sáo vài câu khi tiễn Vưu Tình xe.

"Lục tổng khách sáo quá, đây." Cô cúi lên xe.

Lục Bạc Niên bên ngoài một lúc, cuối cùng nhịn , gõ nhẹ lên cửa kính xe.

Vưu Tình đành hạ kính xuống, ngước lên với vẻ khó hiểu.

"Sao em hỏi thằng Năm ?"

"..."

"Cậu công tác ."

Lục Bạc Niên tự hỏi tự trả lời: "Tám mươi phần trăm sản nghiệp tên chị hai đều do tiếp quản, còn công ty riêng, vô việc đang chờ xử lý khi hồi phục. Chỉ riêng việc ở chỗ hai ngày là hết sức thể ."

Anh dừng một chút, cô: "Người đầu tiên gặp khi khỏi chính là em."

Vưu Tình mím môi, im lặng.

Xe khởi động, dần rời xa tòa nhà hành chính của Dật Phẩm.

 

Sau khi cuộc kiểm toán kết thúc, ngoài dự đoán, khoản tiền thưởng trong bảng lương của Vưu Tình cao hơn cả lương cứng.

Cô chỉ là nhân viên hỗ trợ mà còn mức đãi ngộ thế , thể đoán ba kiểm toán viên chính như Chương Lê sẽ nhận bao nhiêu. Chả trách GSG đều nhận các dự án kiểm toán doanh nghiệp.

Trong văn phòng, đồng nghiệp nhao nhao đòi cô mời sữa. Vưu Tình đồng ý, để họ tự chọn, cô trả tiền.

Người bàn bên cạnh hỏi cô định mua túi trang sức để tự thưởng .

Vưu Tình nghĩ một chút, hình như chẳng món nào hấp dẫn cô cả.

"Cô còn trẻ thế mà tiết kiệm , kiếm tiền chẳng để tiêu ?"

"Phải tiêu chứ." Vưu Tình gật đầu đồng ý.

cô cần dùng tiền chỗ khác, mà tiền hiện tại vẫn đủ.

Trước đây, Hạ Uyên từng đề cập với cô về một dự án đầu tư của tập đoàn Hạ Thị, hỏi cô thử :

"Lời thì tính cho em, lỗ thì chịu."

Lúc đó, cô chỉ cho qua. bây giờ nghĩ , chỉ dựa lương của , đúng là mất quá nhiều thời gian.

Muốn vững ở thành phố , tiên một căn nhà. Nếu thể mua căn hộ tầng trệt với sân nhỏ mà cô đang ở thì bao.

"Mua nhà áp lực lắm, chỉ dựa bản thì mà đủ, nhờ gia đình giúp một chút , để bố hỗ trợ tiền đặt cọc !"

Nụ mặt Vưu Tình thoáng cứng , nhưng cuối cùng cô chỉ im lặng.

Vưu Tình ngoại hình xinh , lúc mới , đồng nghiệp vẫn giữ cách, ngưỡng mộ dám gần.

Về quen dần, mới phát hiện cô dễ chuyện, chỉ là ít lời mà thôi.

"Nghe tuần bộ phận phúc lợi tổ chức một buổi giao lưu nội bộ, cô ?"

"Giao lưu?"

" , trắng là ghép đôi cho độc . GSG cấm yêu đương nơi công sở, thậm chí còn khuyến khích người trong công ty yêu nữa ."

"Không bắt buộc chứ?" Vưu Tình hỏi trọng điểm.

"Đương nhiên là ! Chỉ là... Mọi tò mò , nhờ hỏi hộ."

" ."

Vưu Tình cầm mẫu vật dậy: " phòng thí nghiệm."

"Được thôi."

Đồng nghiệp theo bóng lưng thon thả của cô. Dáng đầy đặn vặn, chỗ cần gầy thì gầy, chỗ cần đường cong thì đường cong, đặc biệt là đôi chân— thon dài, đúng chuẩn mẫu. Phải thật, đến cô còn rung động!

Thực , ngoài Chu Tử Trừng, trong tòa nhà GSG cũng ít theo đuổi Vưu Tình. bản cô quá lạnh nhạt, bình thường nào cũng thể chạm đến trái tim .

Đồng nghiệp cầm điện thoại lên nhắn tin:

[Hỏi , đại mỹ nhân buổi giao lưu.]

[Khuyên mấy từ bỏ , chỉ thiếu nước 'Không yêu đương' lên trán thôi!]

Vưu Tình chẳng quan tâm đến những chuyện bên ngoài, cô chỉ vùi đầu trong phòng thí nghiệm, tập trung thí nghiệm của .

Khi bước , trời tối đen.

Cô duỗi cổ, rót một cốc nước ấm, cửa sổ sát đất xuống khung cảnh Bắc Thành về đêm.

Cô chẳng qua chỉ là một bình thường giữa hàng vạn con ngoài . Mỗi ngày đều giống , đúng giờ, tan về nhà, tắm rửa ngủ.

Đặt một mục tiêu cố gắng vì nó, dùng nó để duy trì động lực nhưng khi bình tâm , sự mệt mỏi ập đến, cô vẫn cảm thấy con đường phía xa xăm mờ mịt.

Cô cụp mắt xuống, chợt cảm thấy cuộc sống của chẳng khác gì ly nước ấm .

Không nóng, lạnh, lặng lẽ, vô vị.

Trên mặt nước phản chiếu logo xanh trắng của Thương Cung từ ánh đèn ngoài cửa sổ. Cô sững , khẽ lắc cốc nước, bóng phản chiếu tan nhanh chóng tụ .

"Tiểu Vưu, vẫn tan ?"

"Ừ, giờ mới về."

Cô uống cạn phần nước còn .

Bước khỏi thang máy, mặt là cổng chính của tòa nhà. Đêm đầu đông, gió lạnh buốt.

Quan Minh bắt gặp bóng dáng quen thuộc, lập tức tiến lên: "Cô Vưu."

Vưu Tình ngẩng lên, liếc chiếc xe đậu ven đường phía lưng . Đêm nay, bắt đầu từ giây phút , sẽ giống như những đêm bình thường đó nữa.

"Có chuyện gì ?"

"Lương tổng tiện đường, đưa cô về."

Vưu Tình điện thoại, chuyến xe buýt qua, chuyến tiếp theo đợi ít nhất hai mươi phút.

Tiện đường ? Cũng thể.

Ít nhất, còn hơn đợi xe buýt trong gió lạnh.

Quan Minh mở cửa xe, luồng ấm từ trong xe lập tức tỏa .

Người đàn ông mặc áo sơ mi đen ngả lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Một nửa gương mặt ẩn trong bóng tối, vài sợi tóc rủ lười biếng trán.

"Lương tổng xuống máy bay, việc suốt hai mươi tư giờ nghỉ ngơi." Quan Minh thấp giọng giải thích.

Vưu Tình cửa xe, một lúc.

Cô khẽ "ừ" một tiếng, cúi lên xe.

Chiếc xe hòa dòng xe cộ.

Bất chợt, đùi cô thêm một sức nặng.

Vưu Tình rời mắt khỏi cửa sổ xe, cúi xuống.

Lương Tây Triều gối đầu lên chân cô, vẫn nhắm mắt.

Hàng mi cô khẽ động.

Hình như, cô từng từ góc độ bao giờ.

gặp cha , nhưng từng gặp bà Đường.

Bà Đường phong thái sắc sảo, mạnh mẽ chẳng kém đàn ông. Lương Tây Triều thừa hưởng một phần khí chất đó.

Đôi mắt sắc nét như vẽ, sống mũi cao thẳng. Hóa , lông mi cũng dài và dày, tạo thành một bóng mờ mắt.

Làm mẫu thời trang, Vưu Tình từng thấy nhiều nam mẫu ngoại hình điển trai, nhưng vẻ của họ chỉ đơn thuần là bề ngoài.

Còn Lương Tây Triều, nét của hòa quyện với khí chất ngạo nghễ bẩm sinh.

Giữa hai hàng lông mày của vương chút mỏi mệt, nhưng gương mặt vẫn đan xen giữa sự phong trần và khí thế hào hùng.

Xe bỗng lao qua một đoạn đường dốc, Vưu Tình theo phản xạ đưa tay lên che đầu .

Bàn tay cô dừng giữa trung, chạm .

Lương Tây Triều vẫn cảm giác, cổ tay cô lập tức nắm lấy.

Vưu Tình giãy , mặc cho nắm lấy bàn tay , áp mặt .

nhanh, cô nhận điều đúng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dem-nong-tinh-y/chuong-34.html.]

Bàn tay cô cầm cốc nước ấm, luôn để trong túi áo, nên lòng bàn tay vẫn còn ấm.

Thế nhưng, lúc , khuôn mặt Lương Tây Triều còn nóng hơn cả tay cô.

Cô đưa tay lên trán , quả nhiên còn nóng hơn.

Vưu Tình lập tức hạ tấm ngăn trong xe xuống, với phía : "Trợ lý Quan, lát nữa ngang qua tiệm thuốc thì dừng nhé."

"Sao ?"

"Anh sốt."

"Hả? Thật ? Lương tổng lúc máy bay đau đầu, còn tưởng do bận quá nghỉ ngơi đủ."

Vưu Tình nhíu mày: "Hai từ về?"

Quan Minh kể một loạt địa danh: "Suốt một tuần nay chạy liên tục mấy thành phố, Lương tổng nhất quyết về kịp trong hôm nay, nên cứ liên tục cắt giảm thời gian nghỉ ngơi."

Quan Minh dừng xe, xuống mua thuốc .

Tuy khu Thủy Quận Loan hộp thuốc, nhưng chắc thuốc bên trong còn hạn , Vưu Tình : "Cứ đưa về nhà ."

"Được."

DPT
đừng mang đi nơi khác T^T
Page fb : Mê Ngôn Tình Với Đảo Phim Trung

Quan Minh khởi động xe, nhưng điểm đến cuối cùng là một căn biệt thự ven hồ, chứ Thủy Quận Loan.

Vưu Tình chần chừ: "Anh ở đây ?"

" ."

Từ khi theo Lương Tây Triều việc, Quan Minh chỉ sống trong căn biệt thự song lập lớn nhất của khu , phía bãi cỏ và bể bơi, phía là khu vườn riêng tư hơn.

Vưu Tình hiểu , cụp mắt xuống, khẽ gọi: "Lương Tây Triều, dậy ."

Lương Tây Triều nghiêng , ôm lấy cô, chịu dậy.

suốt cả quãng đường chẳng ngủ bao nhiêu.

Quan Minh mở cửa xe, vòng sang bên chờ đợi.

Vưu Tình vỗ nhẹ lên mặt : "Dậy ."

Lương Tây Triều mở mắt, ánh hai chạm .

"Anh sốt , đầu đau ?"

Lương Tây Triều nắm lấy tay cô, đặt lên môi hôn một cái, đó áp mặt :

"Em chạm thêm chút nữa, sẽ hết đau."

“……”

Thái độ chẳng mấy quan tâm đến sống chếc của bản của Lương Tây Triều chạm đúng điểm mà Vưu Tình thể chịu nhất.

Làm thể quý trọng mạng sống của đến thế chứ?

“Lương Tây Triều, về nhà uống thuốc .”

“Em với .”

“Anh dậy .”

: “Đè chân tê hết .”

Lương Tây Triều sốt thật, lên liền choáng váng.

Thấy lảo đảo, Vưu Tình theo phản xạ đỡ lấy, Lương Tây Triều liền nhân cơ hội dựa hẳn cô, cả nửa cố tình dính chặt cô.

“Chóng mặt quá, cục cưng.”

Hơi thở nóng rực phả vành tai nhạy cảm, Vưu Tình cau mày, vội vàng đỡ xuống xe.

Lương Tây Triều cao tận 1m89, thể dồn hết trọng lượng lên cô , nhưng chân cũng giữ sức.

Quan Minh phía cảnh , đưa tay gãi gãi mũi, thật ngờ ban ngày vị tổng giám đốc Lương mạnh mẽ trấn áp tàn dư nhà họ Ngụy, đến tối biến thành bộ dạng .

Tổng giám đốc Lương mặt Vưu tiểu thư và tổng giám đốc Lương mặt khác, đúng là hai con khác .

Quan Minh chỉ mở cửa biệt thự cho hai .

Vưu Tình đỡ Lương Tây Triều xuống sofa, cô quen thuộc nơi , đưa mắt quan sát một vòng, nhận cách bài trí đồ nội thất khác biệt mấy so với ở Thủy Quận Loan.

Cô tìm thấy máy pha đồ uống nóng ở đảo bếp, rót nửa cốc nước ấm, bóc một viên thuốc hạ sốt từ vỉ , đặt cả hai mặt Lương Tây Triều.

“Uống .”

“Không uống.”

Ánh mắt Lương Tây Triều trầm xuống, siết chặt eo cô: “Uống em sẽ mất.”

“Anh uống cũng .”

Vưu Tình nâng cốc nước lên mặt : “Uống thuốc , Lương Tây Triều.”

Lương Tây Triều hé môi, nuốt cả viên thuốc lẫn đầu ngón tay cô miệng.

Một cảm giác quen thuộc từ lâu ùa đến, nhưng Vưu Tình chút biểu cảm, rút tay , đưa cốc nước đến bên môi .

Lương Tây Triều nắm lấy cổ tay cô, cứ thế uống hai ngụm, cau mày, quên phàn nàn: “Đắng quá, Quan Minh mua cái gì chứ.”

“Thuốc hạ sốt thể ngọt .”

Vưu Tình lấy nhiệt kế đo trán , 39.5 độ, khi thuốc tác dụng chắc sẽ hạ sốt.

Cô đặt cốc nước xuống xoay .

Tưởng cô sắp rời , Lương Tây Triều vươn tay kéo cô lên đùi , cằm tựa lên hõm vai cô.

“Không cho .”

Anh áp sát, ôm chặt.

Cảm nhận lực siết nơi bụng càng lúc càng rõ ràng, Vưu Tình khẽ thở dài:

“Lương Tây Triều, đưa nhà, để đối xử với thế .”

“… Vậy ôm thêm chút nữa.”

Giọng điệu thỏa hiệp nhưng cam lòng, dùng trán nóng hổi cọ nhẹ lên cổ cô, tham lam hít lấy hương thơm cô.

Với , cô còn hiệu quả gấp vạn thuốc hạ sốt, chỉ cần ôm cô một cái là bệnh gì cũng khỏi. Nếu cô chịu cho hôn một cái nữa thì càng .

Vưu Tình mặc ôm, cúi đầu xuống hai cánh tay áo xắn lên của , thấy dấu vết nào của vết thương. Kỳ lạ, chẳng lẽ thương ở tay ?

Lương Tây Triều thấy biểu cảm của Vưu Tình, nhưng nhớ, đây, mỗi khi cô chuyện gì, phần lớn đều im lặng .

Anh chậm rãi buông cô .

Giọng trầm khàn do sốt cao, "Em với ?"

Hơi nóng lưu khi cọ tai, Vưu Tình mím môi, chỉ nhắc nhở: "Nếu còn thấy khó chịu, thuốc hạ sốt uống liều tiếp theo 4 đến 6 tiếng."

"…"

Lương Tây Triều ngả , nhắm mắt sofa.

Vưu Tình: "?"

 

Quan Minh đưa Vưu Tình về nhà.

Lên xe , cô ngoài cửa sổ, căn biệt thự rộng lớn như nhưng chỉ phòng khách tầng một sáng đèn, còn đều tối om.

Lương Tây Triều sống một ở đó ?

Thế còn căn hộ ở Thủy Quận Loan thì ? Sao ở đó nữa, bán ?

Vưu Tình thu ánh mắt, dựa ghế, thả lỏng suy nghĩ.

 

Về nhà muộn hơn bình thường, bà ngoại ngủ, Vưu Tình trở về phòng .

Tắm xong, cô bàn học.

Vừa lau tóc, cô nhớ câu của Lương Tây Triều khi rời "Em với ?"

Anh gì?

Cô nghĩ mãi , cho đến khi ánh mắt rơi xuống cuốn lịch bàn.

 

Bên , Lương Tây Triều vẫn giữ nguyên tư thế sofa.

Có lẽ thuốc bắt đầu tác dụng, đầu còn choáng nữa, nhưng cả chẳng nhúc nhích, uể oải vô cùng.

Lục Bạc Niên gọi đến ba cuộc mới bắt máy.

"Tiệc sinh nhật đều chuẩn xong , em ? Không sẽ về Bắc Thành ?"

"Không ." Lương Tây Triều uể oải đáp lập tức cúp máy, chán ghét tiếng nhạc ồn ào bên .

Lúc cả bực chán.

Điện thoại còn nhiều tin nhắn chúc mừng .

Lương Tây Triều chẳng buồn mở xem lấy một tin, chẳng tâm trạng.

Căn nhà rộng lớn trống trải đến mức thể thấy cả tiếng kim rơi.

Thời gian từng chút một trôi qua, ánh mắt Lương Tây Triều trở nên âm trầm, chút hối hận vì để cô mất.

Cô gái đó đúng là chẳng tim chẳng phổi, còn bận tâm gì. Đáng lẽ nên vác cô phòng, quăng lên giường, lột sạch bộ váy vest đẽ từ đầu đến chân.

cô càng , càng sướng. Dù cô cũng ghét , thêm một chuyện khốn nạn nữa cũng chẳng .

Đột nhiên, khung chat ghim cùng nhảy lên một dấu chấm đỏ—

【Chúc mừng sinh nhật.】

Thời gian hiển thị lúc 23:59.

Tất cả sự bực bội và chán nản Lương Tây Triều lập tức tan biến.

Anh cầm chặt điện thoại, cứ thế chằm chằm thật lâu.

Được.

Chỉ vì một câu của cô gái yêu, thì thức trắng đêm, vội vã bay về, tất cả đều đáng giá!

 

 

Loading...