Một giây , khi tất cả kịp phản ứng, Vương Chí Hiên bỗng hét lên một tiếng thảm thiết như heo chọc tiết.
"A a a a a a a ---"
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, một tay Diệp Ninh Uyển vẫn nắm chặt cổ tay Diệp Nhược Hâm, tay bẻ ngược cánh tay Vương Chí Hiên, ghì xuống ghế sô pha, nhấc chân lên, đầu gối ghì chặt lưng Vương Chí Hiên, đè xuống ghế.
Vương Chí Hiên ép quỳ xuống đất, hai chân ngừng giãy giụa, nhưng thoát khỏi sự kiềm chế của Diệp Ninh Uyển.
"Cô buông ! Diệp Ninh Uyển, cô là ai ? Cô dám đối xử với như , cô tin Bùi Phượng Chi, tên phế vật tuyệt đối bảo vệ cô !"
Diệp Ninh Uyển nheo mắt , tát một cái đầu Vương Chí Hiên, lạnh một tiếng.
"Câm miệng! Nhìn cho kỹ , nếu đảm bảo khi đến cứu tới, rạch bụng !"
Xung quanh mấy tên chân chó của Vương Chí Hiên định xông lên, nhưng ánh mắt cảnh cáo của Diệp Ninh Uyển dọa lui, sợ cô thực sự gì Vương Chí Hiên.
Diệp Ninh Uyển cưỡng ép tháo băng gạc tay Diệp Nhược Hâm .
Băng gạc màu trắng rơi lả tả ghế sô pha, đó ngoài một ít thuốc bột màu vàng chẳng chút vết m.á.u nào.
Diệp Ninh Uyển ném băng gạc lên mặt Vương Chí Hiên, đó nắm lấy tay Diệp Nhược Hâm, ép cô xòe tay , lạnh hỏi:
"Vết thương nào? Mở to con mắt chó của mà cho kỹ! Còn gặp qua bao nhiêu phụ nữ, đến trò đơn giản như cũng lừa!"
Vương Chí Hiên trợn mắt, kinh ngạc lòng bàn tay trắng nõn của Diệp Nhược Hâm chỉ dính thuốc bột màu vàng.
Vương Chí Hiên chằm chằm Diệp Nhược Hâm, sắc mặt khó coi, cắn răng hỏi:
"Diệp Nhược Hâm, cô lừa !"
Diệp Nhược Hâm cuối cùng cũng rút tay khỏi tay Diệp Ninh Uyển, siết chặt lòng bàn tay, mặt , căn bản Vương Chí Hiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/chuong-116-diep-ninh-uyen-di-chet-di-1.html.]
Diệp Nhược Hâm còn kịp lên tiếng, xung quanh vang lên những giọng lạnh nhạt.
"Tuy Diệp Ninh Uyển hung dữ, nhưng lời cô sai, thấy rõ ràng, Diệp Nhược Hâm chẳng cả, ngược còn thảm thiết kêu la nửa ngày, là cô thực sự đau, là cố tình gọi để quyến rũ ai đấy?"
"Chính xác! Hơn nữa là do chính cô bóp nát cái ly, cho dù thực sự thương, chẳng là do cô ?"
"Biết là cố tình quyến rũ Vương thiếu gia thì ? Chắc là Bùi Minh Hàm bỏ rơi , nên cô mới định bám lấy khác đấy!"
"Nhà họ Diệp bao giờ thì trở nên như thế ? Thật mất mặt, nếu là ba cô , nhất định tát cô mấy cái, đuổi đứa con gái mất mặt khỏi nhà!"
"Hừ, là ý của ba cô thì ? Có thể các , năm đó Bùi Minh Hàm và Diệp Ninh Uyển học cùng trường, hai tự do yêu đương đính hôn, kết quả Diệp Nhược Hâm, Diệp đại tiểu thư thực sự của nhà họ Diệp tìm thấy, Bùi Minh Hàm liền hủy hôn với Diệp Ninh Uyển để cưới cô ..."
Những lời bàn tán xì xào như những nhát d.a.o găm tim Diệp Nhược Hâm, khiến trái tim cô đau đớn chảy máu.
Diệp Nhược Hâm siết chặt hai tay, cơ thể run rẩy nhẹ, ngẩng đầu lên, mắt đỏ ngầu tất cả mặt, gào lên:
"Đủ , các chỉ giỏi lưng khác thôi ? Có gì thì dám thẳng , thật là lũ chuột cống, ở thêm một giây ở đây cũng khiến ghê tởm!"
Diệp Nhược Hâm chộp lấy túi xách ghế sô pha, khi xoay rời , liếc Diệp Ninh Uyển với vẻ lạnh lùng, với vẻ cay nghiệt:
"Diệp Ninh Uyển, đừng tưởng cô như là thắng , Vương Chí Hiên lành gì , cô ở đây dây dưa với đàn ông khác, chẳng lẽ sợ chồng cô ?"
Diệp Ninh Uyển nhướng mày, buông tay Vương Chí Hiên đang cô đè , khóe môi nhếch lên một nụ lạnh nhạt.
"Ồ, hóa Bùi Minh Hàm để ý đến cô là vì lý do ?"
Diệu Diệu Thần Kỳ
Diệp Nhược Hâm tức giận quát:
"Cô gì! Diệp Ninh Uyển, cô bậy bạ gì đấy, xé nát miệng cô!"
Diệp Nhược Hâm nổi trận lôi đình, nhịn nữa mà xông về phía Diệp Ninh Uyển với vẻ hung dữ.
"Diệp Ninh Uyển, liều mạng với cô!"