Lệ Mặc Xuyên cũng cảm thấy bất lực.
"Không điều tra , của đứa bé bản tường trình với cảnh sát, hơn nữa một đứa trẻ bốn năm tuổi, lời của nó hiệu lực pháp lý."
"Về phần những thứ khác, camera giám sát ở bãi đậu xe câu lạc bộ du thuyền và biệt thự Bán Sơn đều cho thấy, đúng là Bùi Phượng Chi tự đưa đứa trẻ đó về, thể chối cãi ."
Diệp Ninh Uyển gần như đợi Lệ Mặc Xuyên xong nhịn ngắt lời:
"Ông vua nhạc pop nổi tiếng Mỹ Michael Jackson, năm đó chính là vì cưu mang một bé, còn mang bé đó về biệt thự của , đó vu oan xâm hại, chuyện ầm ĩ lớn, cho dù đó minh oan, nhưng vẫn mang tiếng đó cho đến khi chết!"
"Bây giờ Bùi Phượng Chi chính là Michael Jackson năm đó!"
Lệ Mặc Xuyên an ủi cô:
"Chuyện tạm thời ém xuống, truyền ngoài, hơn nữa bây giờ chuyện của Diệp Nhược Hâm và cô đang ầm ĩ, lúc thu hút sự chú ý của ."
"Cô cứ yên tâm, Bùi Phượng Chi sẽ sớm thả , chỉ là bây giờ cần thêm chút thời gian."
Vừa , Lệ Mặc Xuyên vỗ nhẹ vai Diệp Ninh Uyển, nhưng tay vẫn đặt vai cô rời .
Anh Diệp Ninh Uyển đang tức giận như mèo nhỏ, thấy cô vì một đàn ông mà tức giận, quan tâm như , trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc khác lạ.
Sự quan tâm, sự tin tưởng vô điều kiện, sự ỷ như , cũng !
Chưa bao giờ ai quan tâm và tin tưởng cô như , cũng từng ai lo lắng cho cô như thế.
Anh sâu gương mặt xinh của Diệp Ninh Uyển, trái tim vô thức đập nhanh hơn.
Anh từ từ tiến gần Diệp Ninh Uyển, trán gần như chạm trán cô.
Diệp Ninh Uyển nhíu mày, theo bản năng ngửa đầu , tránh xa cái đầu đang áp sát của Lệ Mặc Xuyên.
"Anh gì !"
Lệ Mặc Xuyên thấy dáng vẻ căng thẳng của Diệp Ninh Uyển, nhịn , một tay đặt lên bàn chân đang gác lên ghế của cô, đầu ngón tay đầy vết chai mỏng nhẹ nhàng xoa nắn mắt cá chân Diệp Ninh Uyển, bàn tay chậm rãi di chuyển lên , vuốt ve mắt cá chân... bắp chân... đầu gối... tiếp tục lên ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/chuong-158-theo-anh-di-1.html.]
Lệ Mặc Xuyên nheo mắt, ánh mắt dừng Diệp Ninh Uyển, như đang chằm chằm con mồi của .
"Diệp Ninh Uyển, Bùi Phượng Chi quá nhàm chán, dỗ dành phụ nữ cũng chẳng lấy lòng khác, những phụ nữ ở bên từng ai chịu đựng quá một năm, hơn nữa trong lòng còn một khác, đàn ông như , em ở bên quá thiệt thòi."
Diệu Diệu Thần Kỳ
Giọng của Lệ Mặc Xuyên trầm ấm và đầy mê hoặc, càng lúc càng nhỏ, đôi môi mỏng cũng càng lúc càng gần tai Diệp Ninh Uyển.
"Chi bằng..."
"Em theo thử xem, những gì Bùi Phượng Chi thể cho em, đều thể cho em, những gì thể cho em..."
Giọng của Lệ Mặc Xuyên dừng .
ngay đó, Diệp Ninh Uyển giơ chân còn lên, chiếc giày cao gót chân đạp mạnh giữa hai chân Lệ Mặc Xuyên.
Thế nhưng Lệ Mặc Xuyên như sớm đoán , nắm lấy mắt cá chân của Diệp Ninh Uyển, khẽ .
" rút lời lúc , khi em nổi giận, thật cũng đáng yêu, khác biệt, cuốn hút."
Vừa , Lệ Mặc Xuyên định áp sát Diệp Ninh Uyển, ánh mắt chằm chằm đôi môi đỏ mọng của cô, khiến nghi ngờ rằng thể hôn lên đôi môi luôn thốt những lời sắc bén đó bất cứ lúc nào.
Bầu khí trong xe lập tức trở nên mập mờ.
Diệp Ninh Uyển ngừng vùng vẫy, cụp mắt xuống, yên lặng Lệ Mặc Xuyên đang gần như dính sát .
Cô hít sâu một , giọng mềm mại đến mức thể tưởng tượng nổi, ngữ khí chắc chắn:
"Lệ Mặc Xuyên, thích !"
Lệ Mặc Xuyên là thích che giấu, đáp:
"Phải, thích em, nên hãy cân nhắc đến ..."
Diệp Ninh Uyển chằm chằm mắt Lệ Mặc Xuyên, đột nhiên :
"Anh và Bùi Phượng Chi là em đúng ? Nói như ... thật sự giới hạn."