“Cửu phu nhân!”
Một đàn ông trẻ tuổi vội vàng về phía , thấy Diệp Ninh Uyển ở cửa bệnh viện, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Cuối cùng cô cũng đến, tiểu thư bảo tới đón cô.”
Người Diệp Ninh Uyển giới thiệu, chính là trợ lý riêng của Bùi Minh Châu, hôm đó luôn ở bên cạnh Bùi Minh Châu khi phẫu thuật cho Phương Nguyệt Tường.
Diệp Ninh Uyển gì, chỉ về phía La Duệ đang bên cạnh.
Người đàn ông trẻ tuổi lúc mới nhận ở cửa bệnh viện gì đó đúng, dường như nhiều mặc đồng phục đây.
“Đây là...?”
Có chuyện gì ?
Diệp Ninh Uyển lúc mới mỉm hỏi La Duệ.
“Đội trưởng La, bây giờ thể ?”
La Duệ trừng mắt Diệp Ninh Uyển.
Anh thật sự đưa Diệp Ninh Uyển trở , nhưng hiện tại chỉ thể thả Diệp Ninh Uyển về.
“Cô , nếu còn chuyện gì chúng sẽ tìm cô, hy vọng cô sẽ phối hợp.”
Diệp Ninh Uyển .
“Được, nhé.”
......
Ngoài phòng ICU.
Bức tường kính lớn ngăn cách bên trong và bên ngoài.
Phương Nguyệt Tường giường bệnh, đeo máy thở, cơ thể gắn đầy ống dẫn đủ loại, hai mắt nhắm chặt, gương mặt tái nhợt mang cảm giác c.h.ế.t chóc tĩnh lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/chuong-230-2.html.]
Còn bên ngoài bức tường kính, Bùi Minh Châu đặt hai tay bức kính dày, ánh mắt cấp bách và lo âu giường bệnh, mắt đầy nước mắt.
Giọng của trợ lý riêng vang lên từ phía Bùi Minh Châu.
“Tiểu thư, phu nhân đến.”
Diệu Diệu Thần Kỳ
Bùi Minh Châu ngay lập tức , ánh mắt tràn ngập nước mắt Diệp Ninh Uyển, chút phục và oán trách.
“Sao bây giờ cô mới đến?! Cô đợi cô bao lâu ? Cô chạy ?”
Diệp Ninh Uyển đối diện ánh mắt thiếu tin tưởng của Bùi Minh Châu, cũng khá bất lực.
Cô đáp Bùi Minh Châu, mà bên bức tường kính bên trong ICU một cái, đó với Bùi Minh Châu.
“Yên tâm , nhất định sẽ cho tỉnh , dù cũng nhận tiền của chị, những gì bỏ nhất định sẽ tương xứng với giá trị, đây là giao dịch công bằng.”
Nói xong, Diệp Ninh Uyển lệnh cho trợ lý riêng của Bùi Minh Châu.
“Anh dẫn tiểu thư của các xuống nghỉ ngơi , để Phương Nguyệt Tường tỉnh nhanh như , để cô ngủ một lát , nếu thì khi Phương Nguyệt Tường tỉnh , cô sẽ chịu nổi.”
Trợ lý riêng đương nhiên cũng hiểu ý .
Anh cẩn thận khuyên nhủ Bùi Minh Châu.
“Tiểu thư, phu nhân đúng, cô nên xuống nghỉ ngơi , nếu thì cô bé còn tỉnh dậy, mà cô ngã xuống, thì ai sẽ chăm sóc cô ?”
dù trợ lý riêng , Bùi Minh Châu vẫn đồng ý, kiên quyết ở cửa ICU chờ đợi.
“Làm thể? Tường Tường còn ở trong đó chịu khổ, cô bảo ngủ? thể ngủ? Nếu Tường Tường…”
Câu của Bùi Minh Châu dứt, đột nhiên hai mắt cô tối sầm và ngã xuống.
Trợ lý thấy lập tức đỡ lấy Bùi Minh Châu ngất xỉu.
Anh lên, đôi mắt dữ tợn, đỏ ngầu gắt lên với Diệp Ninh Uyển.
“Phu nhân, cô gì ?!”