Mái tóc ướt lau khô một nửa, vẫn là chiếc áo sơ mi nhăn nhúm.
Từ vầng trán nhíu chặt của thể thấy, sự nhẫn nại của đạt đến giới hạn.
Cũng thật khó cho , một sạch sẽ đến mức ám ảnh như , mặc chiếc áo sơ mi… dính dịch tiết của cô.
Có lẽ vì lý do , bây giờ trông vô cùng nóng nảy, như thể thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Anh đen mặt về phòng.
Cô bạn tiếng đóng cửa mới cẩn thận hỏi cô: “Bình thường đối với cũng như ?”
Khương Nguyệt Trì hồn: “Như thế nào?”
“Thái độ lạnh nhạt, xa cách.”
Lạnh nhạt, xa cách?
Khương Nguyệt Trì nhớ nhiệt độ cơ thể gần như thiêu đốt của tối qua, và sự vội vàng nhét bộ bản trong cô.
Ừm… chắc là tính nhỉ.
Lạnh nhạt? Anh nóng bỏng lắm.
Xa cách? Cũng hẳn… Khoảng cách giữa họ dường như… ừm… là gần gũi.
“Anh thật nhiệt tình và lương thiện, chỉ là giỏi thể hiện thôi.” Khương Nguyệt Trì cố gắng vớt vát chút ấn tượng cho .
Cô bạn cô đầy nghi ngờ.
Chứ chỉ giỏi thể hiện, lẽ ngay cả bản cũng còn một mặt nhiệt tình và lương thiện như .
Công việc của cô bạn giữ , cũng coi như trong họa phúc.
Gần đây thấy cô trạng thái hơn, Khương Nguyệt Trì mới thở phào nhẹ nhõm.
Về phần Felix, kể từ đêm đó cô một thời gian liên lạc với .
Giữa chừng gọi điện cho cô, nhưng Khương Nguyệt Trì lấy lý do quá bận để từ chối .
Lúc đó cô đang dùng máy tính nghiên cứu cách tránh cho những con zombie ăn mất cây đậu b.ắ.n của .
Cô cũng cố ý lừa , mà là hiểu sâu sắc đạo lý cách tạo nên vẻ .
Tình cảm , gặp nhiều sẽ giảm bớt.
Cô cắn từng miếng nhỏ cây kem, ngón tay ấn chuột để thu thập những mặt trời mới mọc.
Thôi , cũng là .
Gần đây cô thực sự bận. Ngoài bận học , cô còn bận dọn dẹp phòng, và chuẩn một món bà thích ăn và chiếc ghế tựa lưng phù hợp cho già. Chỉ một tuần nữa là bà và dì đến .
Bây giờ là lúc hiếm hoi thảnh thơi một chút.
Ở bên Felix thì còn thể gì nữa? Chẳng là chuyện đó ngừng nghỉ ngày đêm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/den-pha-le/chuong-116.html.]
Cô thấy mỗi đều quá lâu, còn mệt nữa. Kết thúc xong xương cốt cứ như rời từng mảnh.
Nói thì vẫn là nhờ Felix, những đạo lý đều là học khi ở bên .
Anh bao giờ sắc chậm trễ, chính sự vĩnh viễn đặt lên hàng đầu.
Khi mới đến tìm cô, chỉ coi cô là phụ nữ giải quyết nhu cầu sinh lý.
Thậm chí chuyện đó cũng chậm trễ xử lý công vụ.
Dù một khi bắt đầu thì khó kết thúc, để chậm trễ chính sự, đó còn điện thoại giữa chừng, Khương Nguyệt Trì căng thẳng, suýt chút nữa khiến “vô hiệu hóa”.
Như một hình phạt, m.ô.n.g cô đánh đỏ ửng: “Cái m.ô.n.g dâm đãng đừng vặn vẹo lung tung!”
Cô tủi , nước mắt lưng tròng đầu : “Là đột nhiên điện thoại.”
Anh vỗ về qua loa: “Yên tâm, thấy .”
Khương Nguyệt Trì dám chắc, bên điện thoại nhất định thấy .
Anh cầm điện thoại đối phương trình bày phương án mới, giao dịch khá gấp nên thể chậm trễ.
Felix gật đầu, bảo tự liệu, giá cả thể giảm thêm, nếu thì bảo họ tìm khác.
Lời hề chỗ trống để xoay chuyển. Anh loại sẽ lùi bước, thái độ cứng rắn đến c.h.ế.t , dù thành công cũng .
Khương Nguyệt Trì lẩm bẩm trong lòng, đồng thời cảm thấy một bàn tay rộng lớn ấm áp đặt lên lưng cô, vuốt ve dọc sống lưng xuống .
“Gầy quá, ăn uống tử tế ?” Anh kề sát , giọng ôn hòa, thật sự giống như đang quan tâm nhỏ tuổi hơn.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Khương Nguyệt Trì khó mà thắc mắc, thể việc tán tỉnh cô.
Vừa định mở miệng, giọng chấn động mà rời rạc.
“Sẽ… sẽ thấy đấy.” Cô vòng tay ôm cổ nũng, “Đừng như mà, Felix.”
Anh cúi xuống l.i.ế.m hôn môi cô, tiếng thở khò khè khàn khàn: “Gọi là gì?”
“Feli… x.”
Lại một cái tát mạnh, đánh m.ô.n.g cô: “ , gọi .”
Lực tác động đến đột ngột, cô bắt đầu thét lên thất thanh: “Da… daddy!”
Có lẽ điện thoại vẫn cúp, lẽ bên thấy rõ mồn một. lúc đó, Alice nghĩ gì khác, cô tâm ý đắm chìm trò chơi giống như ‘nhập vai’ .
Nghĩ đến đây, Khương Nguyệt Trì lúc cảm thấy đỏ mặt tía tai.
Felix c.h.ế.t tiệt, Thịnh Ngạo c.h.ế.t tiệt, tên Tây c.h.ế.t tiệt!
Rốt cuộc cái sở thích quái quỷ gì mà thích bắt khác gọi là ‘bố’ giường.
Tổng giám đốc Lưu bước , quét mắt quanh văn phòng, đưa hợp đồng cho Khương Nguyệt Trì trông vẻ rảnh rỗi nhất.
“Đem cái đến văn phòng Giáo sư Felix.”
Khương Nguyệt Trì rõ cái tên xong, trong lòng thót một cái, lộ vẻ khó xử: “Sao là ?”