Từ  hôm nàng cùng   dạo  sông, khi phát hiện  say sóng, mỗi ngày  đều dành chút thời gian  ngoài. Hắn chẳng   cả, chỉ lên thuyền mà thôi.
Cái tính cố chấp  khiến Bùi Oanh khâm phục, nhưng nàng cũng giữ  cách nhất định.
“Hoắc Đình Sơn, ngài như   .” Bùi Oanh nghĩ một lát,  : “Ta   quả táo chua hoặc mơ chua  thể trị chứng say sóng  hiệu quả, ngài  thể thử xem.”
Người nam nhân vốn định  dậy   thì khựng . Hắn bất chợt vươn cánh tay dài, kéo nàng  gần.
Hai  vốn  song song, nhưng giờ đây, Bùi Oanh  chống đỡ nổi sức lực của , cả  đổ  lòng . Hoắc Đình Sơn hai tay ôm lấy eo nàng, nhẹ nhàng nhấc nàng lên, để nàng  nghiêng  đùi . Tay  vòng qua lưng nàng, đặt  bụng nàng.
Cảm giác     khác hẳn với đệm mềm,  ấm nóng   rắn chắc. Bùi Oanh    cho đỏ bừng cả mặt, lúng túng : “Ngài  gì ?”
“Phu nhân gần đây vất vả quá,   tiên  tặng phu nhân chút phần thưởng, chờ tối nay về sẽ tiếp tục đền đáp nàng.” Hắn mỉm , khóe môi  nhếch lên.
Bùi Oanh   đùi , vô tình cao hơn  một chút. Từ   xuống, vốn dĩ nàng nên  chút uy thế, nhưng lúc  đôi gò má nàng ửng đỏ,     chút khí thế nào.
Nghe  , nàng nhíu mày, giọng ngập ngừng: “Hoắc Đình Sơn, ngài chờ…”
Chưa  xong,    chờ nữa. Cánh tay siết chặt, khiến nàng   dựa  lòng , cuối đầu để  hôn.
Hơi thở nóng bỏng áp đến, đôi môi đỏ mọng   cắn mút  chút thương tiếc, khiến nàng  kịp trở tay. Dù ở tư thế ngước lên,  vẫn giữ thái độ bá đạo vốn .
Lưỡi nàng   hôn đến tê dại, tay bám  vai ,  như dựa   như  đẩy .  mỗi khi nàng đẩy  một chút,   càng siết c.h.ặ.t hơn, hệt như lang sói  xé nát con mồi của .
Nụ hôn kết thúc, Bùi Oanh dựa  vai , thở hổn hển.
Hoắc Đình Sơn nâng cằm nàng lên,  hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng, sưng tấy của nàng: “Tối nay đừng ngủ sớm quá, phu nhân đợi  về.”
Bùi Oanh tránh ánh mắt : “Ta  quan tâm,  sẽ nghỉ ngơi như bình thường.”
Hắn bật  khẽ: “Vậy  sẽ về sớm.”
---
Sau khi bước  mùa thu, trời nhanh tối hơn, đêm cũng dài hơn.
Rửa mặt xong, Bùi Oanh sớm  lên giường. Hôm nay nàng dùng đầu óc quá nhiều, cảm thấy mệt, nên  nghỉ ngơi sớm.
Về phần ai đó bảo sẽ về sớm, nàng  , nhưng   để tâm. Người  mỗi khi bận rộn thật sự  bận,  đây nửa đêm mới về cũng    từng .
Thu về se lạnh, chậu đá đặt cạnh giường   dọn . Bùi Oanh quấn chăn,   đầu giường, cẩn thận bỏ từng viên  minh châu  túi vải đen.
Ánh sáng dần lụi tắt, bóng tối bao phủ như sóng triều dâng.
Nằm xuống, đắp kín chăn,  thở của   giường nhanh chóng trở nên đều đều.
Thời gian lặng lẽ trôi qua. Không   qua bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng chào hỏi khe khẽ,  ai  gì thêm, chỉ  tiếng bước chân ngày một gần.
Tiếng bước chân dừng   cửa phòng, nhưng  , mà rẽ hướng  nơi khác.
Khoảng chừng một khắc , một nam nhân mang theo  nước,   vương mùi hương xà phòng nhè nhẹ,   phòng chính. Cánh cửa gỗ lim đỏ  đẩy , bóng tối bên trong như cơn sóng lặng lẽ khuấy động.
Nam nhân bật  khẽ,  hề bất ngờ.
Bước , đóng cửa.
Bùi Oanh vốn  giấc ngủ sâu,  hiếm khi mộng mị, nhưng đêm nay nàng  mơ  hóa thành Đại Thánh, là Tôn Đại Thánh  khi  thỉnh kinh, vẫn còn  giam  Ngũ Hành Sơn.
Ngọn núi trĩu nặng, đè ép khiến nàng khó thở. Ngọn núi  dường như còn chứa đựng nguồn năng lượng dồi dào, bên trong ẩn giấu dòng dung nham  thể luyện hóa kim thạch. Dung nham tràn , dần dần bao phủ lấy mũi và miệng nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/chuong-207.html.]
Bùi Oanh giật  mở to mắt.
Trong bóng tối, dường như  một bóng  cao lớn phủ  nàng.
Hơi thở giao , từng luồng nhiệt nóng bỏng như xuyên qua linh hồn, khiến   run rẩy. Người nam nhân khi nãy rời , dường như  dấu vết của    một bàn tay vô hình xóa sạch, thời gian tựa hồ cũng  kéo dài, nối liền thành một đường.
Đêm thu mát mẻ, sắp  giấc ngủ, Bùi Oanh chỉ mặc một chiếc yếm đơn giản, bên  là chiếc quần nàng tự cắt ngắn.
Điều   thuận tiện cho Hoắc Đình Sơn. Hắn  thẳng lưng, bàn tay rộng lớn giữ lấy cổ chân trắng nõn, mịn màng, nhấc lên đặt  vai .
Bùi Oanh dùng chân còn  đạp lên đùi , thấy  ngăn , liền đạp  bụng rắn chắc của :
"Hoắc Đình Sơn, ngài  tắm ?"
"Chưa." Hắn cố tình đáp.
Bùi Oanh  nhận  ý  trong giọng  của , chỉ cảm thấy tai họa sắp đến.
Chưa tắm?
Hắn    ngoài bụi bặm,  tắm rửa mà  dám leo lên giường!
"Giờ  thiếu điều kiện, thói quen lười nhác  của ngài  đổi  ?" Bùi Oanh dùng sức ở chân, cố gắng đẩy  , nhưng  vẫn vững như núi.
"Đã tắm ." Hắn đổi lời.
Bùi Oanh nghi ngờ, chân vẫn giữ lực,  để  tới gần:
"Thật ?"
Hoắc Đình Sơn  khẽ:
Thao Dang
"Nếu phu nhân  tin, cứ tự  kiểm tra."
Hắn giữ lấy cổ chân còn  của nàng, bàn tay to lớn, ngón tay thon dài dễ dàng nắm trọn, kéo sang một bên.
Màn trướng buông xuống, lớp vải lụa mỏng manh nhẹ nhàng phất động tựa như gợn sóng. Đôi lúc, tấm màn  lay động, hé  một mảng trắng mịn thấp thoáng.
Đêm thu yên ắng, nhưng trong phòng   hề tĩnh lặng.
Khi  thứ tạm ngưng,  tiếng  khẽ hỏi:
"Phu nhân kiểm tra rõ ràng ?"
Bùi Oanh đỏ bừng mặt, trán lấm tấm mồ hôi,   rõ  cố ý trêu đùa nàng, nhưng lúc  cũng   thuận ý :
"Kiểm tra rõ , là  tắm. Hoắc Đình Sơn, ngài thật bẩn."
Trong bóng tối, đôi mày dài của nam nhân nhướng lên:
"Được, phu nhân  chê  bẩn,  thì  thể để dơ bẩn đôi mắt của nàng."
Hắn xoay  nàng , để nàng  sấp xuống.
Bùi Oanh chống tay lên giường, định  dậy, nhưng cảm giác  gáy  cắn nhẹ,  nóng từ đó theo sống lưng mà lan xuống.
Cảm giác như  luồng điện b.ắ.n khắp cơ thể, khiến nàng căng cứng , một tiếng rên khẽ thoát . Nàng siết c.h.ặ.t tấm chăn lụa trong tay, nhàu nát thành một nhúm.
Bóng đêm cuộn trào như sóng nước,  mắt nàng, ánh trắng mờ nhạt run rẩy, hòa quyện  bóng tối tựa như ẩn như hiện.
Hoắc Đình Sơn khẽ thở  một tiếng thỏa mãn, tiếp tục tiến tới.