Đến từ hiện đại, mẫu thân ta danh chấn tứ phương - Chương 273
Cập nhật lúc: 2025-01-06 18:28:37
Lượt xem: 177
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đó là chuyện của mùa thu năm ngoái, giờ đây qua hơn nửa năm, tình hình ở Giao Châu .
Tin tức về thất bại của đảng Kỷ truyền đến phương Nam, việc chiếm đóng Giao Châu hẳn sẽ thuận lợi hơn nhiều. Trước đó gửi tin về rằng Lập Hạ thể Trường An, hy vọng sự suôn sẻ...
Sau cơn mưa Cốc Vũ, mùa xuân đến hồi kết.
Đại điển ấn định ngày Lập Hạ. Năm ngày Lập Hạ, Thái Thường và Thái Sử Lệnh quan sát thiên tượng, nhiều xác nhận ngày Lập Hạ trời trong mây sạch, họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuyệt đối thể xảy sai sót, nếu đó sẽ lấy họ mục tiêu trừng phạt.
Thời gian trôi qua từng ngày, chớp mắt đến ngày Lập Hạ.
Ngày , Bùi Oanh dậy từ khi trời sáng. Nàng thức dậy, y phục, chải chuốt. Ngày đại điển, trang phục và kiểu tóc của nàng thật thể trang trọng. Tóc đen vấn cao, đỉnh đội mũ phượng nạm ngọc, hai đầu mũ phượng cài trâm vàng dài, đuôi trâm mỗi bên buông xuống một dải lụa đỏ thướt tha ngực.
Trăm năm qua đều chuộng hai màu đen và đỏ, hôm nay, y phục triều đình của Bùi Oanh và Hoắc Đình Sơn cũng theo đó. Trên khoác áo dài màu đen đỏ, tay áo rộng thùng thình, thắt lưng đen vàng thắt chặt, trang nghiêm uy nghiêm.
Áo lễ theo tiêu chuẩn hoàng hậu của Bùi Oanh vạt áo dài hơn, kéo dài hai trượng, Tân Cẩm và Vũ Nam Nhiên luôn theo sát phía , thỉnh thoảng chỉnh sửa vạt áo cho nàng.
Dùng xong điểm tâm, trời vẫn sáng, nhưng hai xuất phát từ phủ vì giờ lành của đại điển định giờ Thìn.
“Mệt ?” Hoắc Đình Sơn thấy Bùi Oanh lén ngáp.
Bùi Oanh thành thật thừa nhận: “Có chút mệt.”
Hoắc Đình Sơn : “Chỉ mệt thôi.”
Chẳng chỉ một , đăng cơ và phong hậu cùng một lúc, cho dù nhi tử nữ nhi thành , họ là bậc trưởng bối cũng cần dậy sớm như hôm nay.
Hoàng thành Trường An, tòa thành rộng lớn tiễn đưa chủ cũ, hôm nay đón chào chủ nhân mới.
Hắc Giáp Kỵ từ cửa chính của hoàng thành sắp hàng, một đường thẳng tắp trong, họ cầm trường kích, thể cường tráng, tựa như từng cây dương thẳng .
Ngoài những binh lính cầm trường kích trong Hắc Giáp Kỵ, còn ít vệ binh cầm cờ, họ vững vàng giữ cán cờ, từng lá cờ lớn thêu chữ “Ân” bay phấp phới trong gió.
Từ xưa, khai quốc, bước đầu tiên khi lên ngôi là cầu khấn trời đất, ý rằng mệnh trời định.
Đội nghi trượng theo Bùi Oanh và Hoắc Đình Sơn, căng lều che, lều tròn đỉnh dài tua rua lắc lư trong gió.
Bậc thềm lớn dẫn lên thiên đài như một thanh kiếm dài đ.â.m chéo đất, đầu bậc thềm nối liền với tấm thảm dài lộng lẫy, tựa như con đường hoa rực rỡ trong tương lai.
Lễ tế trời, thường chỉ tân đế một , nhưng hôm nay thiên đài thêm một bóng hình khác. Bùi Oanh và Hoắc Đình Sơn cùng bước lên đài cao, từng bước, từng bậc, cuối cùng lên đến đỉnh.
Đỉnh đồng xanh đặt sẵn, bàn dài đặt đầy đủ tam sinh thái lao gồm heo, bò, dê.
Dâng hương, quỳ bái, dâng rượu, để tấu lên trời đất.
Khi Bùi Oanh tất việc dâng rượu cuối cùng, những tiếng chuông đồng xung quanh vang lên, tuyên bố lễ thành, đồng thời đài cao, các cờ “Ân” hàng trăm cầm cờ đồng loạt giương cao.
Trong tiếng cờ phấp phới, những tiếng kèn đồng nặng nề vang lên, đài các võ tướng và mưu sĩ phân hai bên. Tần Dương, Trần Nguyên, Công Tôn Lương và những theo Hoắc Đình Sơn từ U Châu đánh thiên hạ hàng đầu.
Chư vị bách quan đều cúi đầu quỳ bái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/chuong-273.html.]
“Phu nhân, đây chính là thiên hạ của chúng .” Trong tiếng tù và, bên tai vang lên giọng nam trầm thấp.
Bùi Oanh tiếng đầu, thấy đang về phương xa.
Ánh sáng ban mai rơi xuống khuôn mặt góc cạnh và chiếc mũ miện của . Mười hai chuỗi ngọc mũ rủ xuống, để những bóng mờ nhè nhẹ đôi mắt sâu thẳm, khiến ánh càng thêm khó dò.
Hắn bước qua tuổi bốn mươi, tóc mai điểm bạc, nơi khóe mắt hằn vài đường nét thời gian, nhưng giờ phút , khí thế gì sánh .
Chư vị triều thần đều đang quỳ bái, tiếng chuông nhạc vang lên chúc mừng đăng cơ đế, lá cờ thêu chữ “Ân” tung bay trong gió như dâng lên lời chúc phúc.
“Dưới gầm trời, là đất của vua; bờ cõi, ai là thần dân.”
Có lẽ vì Bùi Oanh hồi lâu đáp, hoặc cũng thể là vì nhận ánh mắt nàng đang dõi theo, Hoắc Đình Sơn đầu nàng. Hắn thẳng mắt Bùi Oanh, mỉm , nữa: “Ta và phu nhân cùng chung thiên hạ .”
Sau , mỗi khi Bùi Oanh hồi tưởng ngày đăng cơ hôm , ngoài việc cảm thấy đầu nặng, thể mỏi mệt, ấn tượng sâu sắc nhất của nàng vẫn là đôi mắt mang ý của Hoắc Đình Sơn Thiên Thai.
Người nam nhân đăng cơ đế, trở thành Thái Tổ của một quốc gia, mỉm nàng, rằng cùng nàng chia sẻ thiên hạ .
Hắn dường như đổi, nhưng cũng dường như chẳng hề đổi.
---
Như Bùi Oanh dự đoán, tiết Lập Hạ, Hoắc Đình Sơn và nàng bước một giai đoạn bận rộn.
Làm hoàng đế thật chẳng dễ dàng, nhất là khi chính sách khoa cử công bố. Hoắc Đình Sơn mỗi ngày đều dậy sớm, về muộn. Không ngoài dự liệu, tân chính gặp một kháng cự.
Các thế gia đều , một khi khoa cử thực thi, con đường quan vốn các môn phiệt nắm giữ sẽ đối mặt với sự đả kích mang tính hủy diệt.
Tiếng phản đối từ giới quyền quý ở Trường An hề nhỏ, nhưng cuối cùng, đều vô ích.
Một vị đế vương khai quốc, tất trong tay nắm giữ quân quyền. Nhất là Hoắc Đình Sơn, từ đến nay luôn cứng rắn, trực tiếp chọn một thế gia phản kháng mạnh nhất để tay trừng trị.
Máu nhuộm đỏ đường phố Trường An, các thế gia sống trong nhung lụa còn đều thủ đoạn sấm sét của Hoắc Đình Sơn dọa cho kinh hãi.
Hoắc Đình Sơn bên dùng sức mạnh cứng rắn, còn Bùi Oanh bên lấy nhu hòa đối đãi.
Các buổi hội của giới quý phụ nàng tổ chức nữa.
Trong buổi , Bùi Oanh hướng đến một nhóm quý phụ, than thở: “Bệ hạ quen đánh trận, việc như sấm rền gió cuốn, tính tình phần nóng nảy. Thật , ngài chỉ thúc đẩy tân chính, với Vương gia chẳng ý kiến gì . Các vị cần lo lắng, phu quân của các vị là rường cột nước nhà, bệ hạ luôn coi trọng hiền tài, còn mong chờ các công tử của các vị dân thỉnh nguyện nữa đấy.”
Vương gia chính là thế gia nhảy cao nhất, Hoắc Đình Sơn lôi gương.
Những lời Bùi Oanh , nửa phần đầu, chẳng quý phụ nào tin nổi.
Với Vương gia chẳng ý kiến gì?
Nếu ý kiến, thể triệt hạ cả dòng chính của Vương gia?
Người thì chết, kẻ thì lưu đày. Dường như chỉ trong một đêm, Vương thị Trường An sụp đổ.
Thao Dang
đến phần , nhóm quý phụ liền hiểu rõ. Hôm nay buổi tiệc danh nghĩa là thưởng hoa, kỳ thực là gõ chuông cảnh tỉnh.