Đến từ hiện đại, mẫu thân ta danh chấn tứ phương - Chương 49
Cập nhật lúc: 2024-11-06 07:09:12
Lượt xem: 265
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bùi Oanh giá sách, thấy dường như ý rời , dậy bước tới.
Nàng bóng dáng cao lớn đang đến gần, trong đầu ngừng hiện lên những lời khen ngợi của Ngô Thông Hải về .
Ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ chiếu xuống , khoác lên một lớp hào quang, chậm rãi tiến tới, y phục sáng rực, quả thực vài phần phong thái của chiến thần cao quý mà vẫn đến.
Cho đến khi…
Khoảng cách rút ngắn đủ gần, tiến đến mặt nàng, đôi mắt dài hẹp hờ hững, trong ánh mắt thấp thoáng vài phần đùa cợt: "Phu nhân hài lòng chăng?"
Mọi thứ lập tức kéo nàng trở về thực tại.
Người mặt vẫn là kẻ mà nàng quen thuộc, bá đạo, ngang ngược, thường xuyên lý lẽ. Bóng hình xa lạ những lời hoa mỹ tạo nên nhanh chóng tan biến.
"Đại tướng quân, liệu việc thể giao phó cho Ngô Thường thị xử lý ?" Bùi Oanh phần nghi ngờ về khả năng của một kẻ lắm mồm.
Hoắc Đình Sơn đáp: "Không thể."
Bùi Oanh mở lớn đôi mắt.
Người chắc chắn như thế, vì còn để Ngô Thường thị lo liệu?
"Ngô Thông Hải chỉ giỏi miệng…" Hoắc Đình Sơn xong, bỗng thấy mỹ nhân mặt gật đầu đồng ý, vẻ mặt nàng nghiêm túc như thể tâm phục khẩu phục lời .
Bùi Oanh thấy đột nhiên dừng , nhịn hỏi: "Rồi nữa?"
Hoắc Đình Sơn nàng một lúc lâu, ánh mắt lãnh đạm đến nỗi khiến cổ nàng rợn da gà, mới chậm rãi tiếp tục: "Người ở quận Viễn Sơn mối quan hệ, cũng quyền binh, thêm tính cách nhút nhát sợ phiền, nhất định thể nào việc đến nơi đến chốn. Theo thấy, khi sẽ chỉ loay hoay, cố tình cho chuyện lớn hóa nhỏ mà thôi."
Một chiếc kỷ án đặt bên cạnh, tuy Bùi Oanh thấy mặt chính diện của Ngô Thông Hải, nhưng giọng điệu ít nhiều đoán đôi chút, khẽ lẩm bẩm: "Vị Ngô Thường thị còn lựa chọn."
Ngô Thông Hải là quan của triều đình, giờ đây ở quận Viễn Sơn chỉ thể dựa Hoắc Đình Sơn.
Trong lòng hiểu rõ rằng đây là một củ khoai nóng bỏng tay, chẳng khác nào một thanh sắt nung đỏ, nhưng Hoắc Đình Sơn đưa cho , thể nhận.
Đắc tội với Hoắc Đình Sơn, lập tức sẽ biến mất, đắc tội với đám cường hào địa phương, thì lẽ còn thể tồn tại lâu thêm chút ít.
Cân nhắc đôi bên, Ngô Thông Hải chỉ còn cách đắc tội với phe .
Để giữ lấy mạng , nhất định sẽ thỏa hiệp, đối với việc mặt xử lý, chắc chắn sẽ bôi nhòa chuyện, chính là "chuyện lớn hóa nhỏ" trong lời của Hoắc Đình Sơn.
Trong đầu Bùi Oanh bỗng lóe lên một suy nghĩ: "Có ngài cảm thấy việc còn đủ lớn, cho nó lan rộng thêm, nhất là trở thành chuyện lớn khắp thành, ai ai cũng ?"
Nàng thấy mỉm đáp, đôi môi khẽ nhếch, giống như chế giễu, nàng lập tức hiểu rằng đoán đúng.
Hiện tại đang đẩy gia tộc Tiêu gia lò lửa, những dân thường quỳ cổng phủ Châu mục cầu cứu là ngọn lửa đầu tiên, Ngô Thường thị bôi nhòa việc là ngọn lửa thứ hai, ngọn lửa thứ ba…
Ngọn lửa thứ ba lẽ sẽ là danh tiếng chính trực mà từ công báo.
Dân chúng tài đức, khi Ngô Thông Hải xử lý , họ sẽ sang cầu xin vị Tiêu Đại gia thanh thiên , đến lúc đó Hoắc Đình Sơn sẽ thuận lý thành chương mà tiếp nhận vụ việc.
Trong mắt đám cường hào địa phương ở quận Viễn Sơn, Hoắc Đình Sơn như ép buộc , là hành động bất đắc dĩ.
Hơn nữa, chỉ xử lý chuyện của gia tộc Tiêu gia, mặc dù các cường hào đều quan hệ hôn nhân với gia tộc Tiêu gia, nhưng trong tình cảnh quan mới nhận chức, đa phần họ sẽ hành động.
Dù thì việc cũng đến mức tổn hại đến gốc rễ của gia tộc Tiêu gia, chi bằng cứ để họ chịu đựng chút ít.
Hoắc Đình Sơn thấy sắc mặt nàng dần tươi sáng: "Xem phu nhân hiểu rõ."
Bùi Oanh nở nụ , đôi mắt cong cong: "Ta chúc ngài tâm tưởng sự thành, cầu gì nấy."
"Cảm ơn lời chúc của phu nhân."
--
Từ khi nhận nhiệm vụ , Ngô Thông Hải việc dễ dàng, nhưng ngờ khó khăn đến .
Khi phát hiện quan viên tiếp nhận, những dân quỳ lạy đó rơi nước mắt, xung quanh dân chúng ai ai cũng khen ngợi.
Nụ mặt Ngô Thông Hải trở nên cứng nhắc, nhất là khi phát hiện trong đám đông vài đặc biệt, cứ ngó ngang ngó dọc như dò xét tin tức, suýt nữa thể giữ nụ .
Cuối cùng vẫn đưa đến đòi công đạo công đường, xử lý tại nơi cách phủ Châu mục một cách. Khi lên công đường, Ngô Thông Hải những lời thưa gửi từng chuyện một của dân quỳ lạy phía , suýt nữa thở nổi.
Chuyện , chuyện nào cũng chuyện nhỏ…
---
Tại Tiêu gia.
Đám gia nhân liên tục báo tin, từng tin tức phiên bay Tiêu gia ngớt khiến Tiêu gia nhíu mày.
"Chuyện của Tam lang yên , ngờ xảy việc , kẻ khởi đầu là ai, thật lớn mật. Hắn Tiêu gia chúng ô nhục thiếu nữ, thật chuyện đó? Chớ là đặt điều bịa đặt." Tiêu Tam gia trong đại sảnh.
Trên cao lạnh.
Những trong sảnh đều im lặng.
Tiêu Hùng lạnh lùng tam nhi tử của : "Đặt điều bịa đặt? Ngươi chẳng lẽ thật cho rằng tiểu chất tử đáng yêu của ngươi là kẻ ngoan ngoãn khiêm nhường?"
Tiêu Tam gia đương nhiên hiểu rõ con của Tiêu Thượng, lập tức dám trả lời.
Tiêu Nhi gia khẽ với phụ : "Phụ , xương tay và xương n.g.ự.c của Thượng nhi đều gãy, giam lỏng nó cho ngoài ."
Tiêu Hùng lười nhị nhi tử bất tài một cái, sang đại nhi tử luôn trầm mặc, "Đại gia, ngươi thấy thế nào?"
Tiêu Đại gia là đích trưởng tử, Tiêu Hùng từ đến nay coi là kế nghiệp, những năm gần đây dần giao việc gia đình cho xử lý.
Tiêu Đại gia nhắc tên, ngừng xoay trục vòng ngọc tay: "Phụ , con thấy việc chút kỳ quặc."
Tiêu Hùng im lặng, đợi tiếp tục .
Hai của Tiêu Đại gia đều ngạc nhiên.
"Việc điều gì lạ?"
"Đại ca là ?"
Tiêu Đại gia đáp: "Việc quá trùng hợp, lúc chuyện của Tam lang mới lắng xuống, xảy chuyện khác cũng liên quan đến Tam lang, như thể ai đó nhắm Tam lang, hơn nữa cả hai đều liên quan đến phủ Châu mục."
Tiêu Nhi gia kinh hãi: "Chẳng lẽ là do Hoắc Đình Sơn sắp đặt?"
Tiêu Tam gia nhịn đáp: " Tam lang thực sự những chuyện đó, và do chuyện công báo gần đây, dân chúng trong thành đều kính nể vị đó, khi họ còn nghĩ rằng vị đó giống như tiền nhiệm. Huống hồ, vị đó tự xử lý việc khởi tố ? Ngài phái Ngô Thường thị xử lý, mà Ngô Thường thị …"
Tiêu Tam gia , nhưng đầy khinh miệt, "Kẻ giỏi thì nổi danh , chứ chẳng thấy bản lĩnh gì. Hoắc Đình Sơn phái , hẳn chỉ để đối phó với đám dân đen thôi."
Tiêu Đại gia mặt đổi sắc: "Tam , chuyện tính đến tình huống nhất. Nếu Ngô Thường thị xử lý , khó tránh việc vị đó sẽ tự mặt, đến lúc đó việc xử trí là chắc chắn, nhẹ thì chỉ lấy mạng Tam lang, nặng thì từ chuyện cướp đất lương dân mà tra xét."
Tiêu Nhi gia mà trong lòng run sợ: “Không thể nào, chỉ một đứa con trai là Thượng nhi, nếu lấy mạng nó, chẳng khác gì cắt đứt hương hỏa của ?”
Thế nhưng, ai mặt tại đó đáp lời .
Tiêu Đại gia tiếp tục : “Tra xét nguồn gốc đất đai, nhất định sẽ liên quan đến nông nô cùng nhiều chuyện khác. Phụ , chỉ cần Hoắc Đình Sơn xuất hiện để tiếp quản việc , đây sẽ trở thành một mưu đồ công khai.”
Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của Tiêu Hùng thoáng qua nét suy tư: “Đại gia, ngươi cho theo dõi sát phía quan nha, nếu Hoắc U Châu thật sự tiếp nhận, lập tức gửi thư cho hai nhà Hoa, Tề.”
---
Từ khi trong thành lập các điểm công bố tin tức ở nhiều nơi, cuộc sống của dân chúng đổi.
Họ còn chỉ chú ý đến cuộc sống của riêng , mỗi ngày đến giờ đông đảo tụ tập tại điểm công bố tin tức, ngóng chờ công báo ngày hôm nay.
Họ về tiến độ phát triển của ruộng lua mì ở Ký Châu, hộ gia đình ở quận Viễn Sơn mua giống lúa từ quan phủ, cũng tin về quá trình phục hồi thiên tai ở quận Trường Bình lân cận.
Quán , tiệm ăn và chợ búa cũng vì thế mà đông đúc hơn, vô hình chung thúc đẩy kinh tế.
Thế nhưng từ lúc nào, mối quan tâm của một dân chúng dần dần lệch , bắt đầu bàn luận về việc xảy cửa phủ Châu mục vài ngày .
“Này, ngươi , Lý Nhị Trụ giao nhiều vật chứng lắm, còn chứng thì cần , đến mười mấy lận, đều là nhân của các cô nương Tiêu tam lang bức hại trong mấy năm qua. Nghe đây chỉ là một phần thôi. Hừ, Tiêu tam lang những năm qua quen thói ức h.i.ế.p nam nữ, ngờ ngang ngược đến , hại bao nhiêu mà vẫn thể bình yên vô sự.”
“Chuyện ai mà ! Giờ cả thành đều truyền hết , Tiêu tam lang cuối cùng cũng đụng cục sắt, thật đáng mừng.”
“Ta thấy chắc . Giờ xử lý vụ án Đại tướng quân, mà là một quan từ Trường An tới. Vụ án xử mấy ngày, vật chứng nhân chứng đều rõ ràng, mà tên quan họ Ngô vẫn phán kết quả.”
“Người từ Trường An tới, lẽ như vị Quận thủ , nhận lễ của Tiêu gia ?”
“Vậy chẳng vụ án lớn lên nhẹ nhàng bỏ qua ?”
“Cớ gì Đại tướng quân đến mà vẫn ? Thật đáng thất vọng, còn tưởng quận Viễn Sơn sẽ một tia hy vọng mới.”
Trong đám đông, tiếng thất vọng càng lúc càng lớn. Đột nhiên, một giọng vang lên.
“Vụ án là do quan họ Ngô xử lý, nếu Đại tướng quân tự xét xử, chắc chắn sẽ như hiện nay. Hay chúng cùng cầu xin Đại tướng quân , đây đến xin công lý, nay vụ án mở. Biết cũng thành?”
Nhiều bừng tỉnh. Có đầu, xem ai là đề xuất ý kiến , nhưng khi thì thấy đó .
Sự việc về Tiêu tam lang càng ngày càng chú ý, khiến Tiêu gia sợ hãi, khiếp đảm, vì ngày càng nhiều dân chúng tụ tập phủ Châu mục.
Những dân chúng cố định, dường như ai thời gian đều ghé qua phủ Châu mục một .
Dù , đám lính canh cửa cũng hề xua đuổi, thậm chí hề lớn tiếng quát tháo, lẽ là phép chăng.
Cứ thế qua hai ngày nữa, một tin tức chấn động truyền .
Hoắc Đình Sơn, dân chúng tha thiết cầu xin tiếp nhận vụ án của Tiêu tam lang, thuận ý dân nguyện, tự tiếp nhận vụ .
---
Tiêu gia.
“Choang.”
Lại một chiếc bình hoa tinh xảo rơi xuống đất, Tiêu Hùng đập liền ba chiếc bình mới nguôi giận đôi chút
“Hoắc Đình Sơn thật là quá đáng, dám đùa bỡn chúng lâu như . Trước , khi tặng lễ hẹn gặp vị đồn trưởng , ban đầu chỉ nhận lễ mà gì, y như con quỷ đói, chắc chắn cũng là xúi giục.” Tiêu Tam gia giận dữ , “Nhìn chúng hạ , mấy dâng mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh, lưng chúng nhạo chúng thế nào, thật đáng hận!”
“Phụ , mau liên hệ vài vị thúc bá , nếu bọn họ sẽ bắt Thượng nhi mất.” Tiêu Nhi gia nóng lòng .
lời dứt, bên ngoài gia nô vội vã báo: “Ân chủ, bên ngoài một đội binh sĩ đến, đưa Tam công tử .”
Trước đó, Tiêu Thượng cũng từng đưa , nhưng đưa lâu trả về.
Ngô Thông Hải dám căng, những ngày vụ án xét xử, Tiêu Thượng chỉ đưa hai .
Tiêu Nhi gia mắt tối sầm: “Không thể để bọn họ đưa Thượng nhi !”
Tần Dương dẫn theo một đội vệ binh ung dung tiến từ bên ngoài, vệ binh giẫm lên nền gạch bạch ngọc sân Tiêu gia, như mũi kiếm đ.â.m thẳng .
Gia nô Tiêu gia dám cản.
Khi Tần Dương bước đại sảnh, bên trong bước , là Tiêu Đại gia.
Xét về ngoại hình, so với sự hung dữ của Hùng Mậu và vẻ lạnh lùng của Trần Nguyên, Tần Dương trông hòa nhã hơn đôi chút, đôi mắt đào hoa, như lúc nào cũng mỉm .
Hai bên đối diện như bạn cũ, một lúc hàn huyên, Tần Dương : “Sự việc nguyên nhân, Đại tướng quân cũng cách nào, mong các hạ nhường bước.”
Tiêu Đại gia Tần Dương trong chốc lát, cuối cùng gọi một gia nô: “Đưa Đồn trưởng Tần đến chỗ của tam lang.”
“Đại ca!” Tiêu Nhi gia đến, hai mắt đỏ ngầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/chuong-49.html.]
Tần Dương chắp tay với Tiêu Đại gia: “Các hạ thật đại nghĩa.”
Nói dẫn binh sĩ theo gia nô rời .
“Đại ca, thể để Thượng nhi , chuyến nó mạng sống mà về.” Trong mắt Tiêu Nhi gia hiện rõ oán hận.
Tiêu Đại gia mặt cảm xúc: “Thay vì hận , bằng hận chính . Nuôi mà dạy là của cha. Nó nông nỗi hôm nay, tất cả là vì ngươi dạy dỗ . Nếu là , giờ sẽ xem trong viện của nó thất nào đang mang thai , còn về đứa con trai đó, nhị cứ coi như từng .”
Tiêu Nhi gia sụp đổ.
Tiêu Đại gia đầu căn dặn gia nô tín: “Ngươi đến thư phòng của , lấy hai phong thư bên trái án thư, lượt đưa đến Hoa gia và Tề gia”
“Vâng.”
Khi Tần Dương đưa Tiêu Thượng khỏi phủ Tiêu gia, đội ngũ long trọng.
Binh lính cầm kích dài chia thành hai hàng hai bên Tiêu Thượng, cùng Tần Dương tiến về quan nha. Nếu cổ và tay của Tiêu Thượng đeo gông tam mộc, thì trông cũng khá oai vệ.
Người dân âm thầm tụ tập xung quanh, bàn tán xôn xao.
“Thật sự bắt ?”
“Kích động gì chứ, cũng bắt đấy, nhưng chỉ giam trong nha môn đầy một canh giờ, đó Tiêu Tam gia đưa về.”
“Không giống , cũng xem, nhưng Tiêu tam lang lúc đeo gông tam mộc.”
“Đi, xem thử.”
Đám càng lúc càng đông, khi đến nha môn, thành một đám đen kịt.
Tiêu Thượng vốn tửu sắc bào mòn thể, thêm cánh tay và xương n.g.ự.c đánh gãy cách đây lâu, nay còn gông tam mộc áp giải suốt đường, đến khi nha môn, mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh ướt đẫm, lảo đảo vững.
Khi Tiêu Thượng ngẩng đầu lên, thấy đàn ông mặc áo đen cao đại điện, ánh mắt sâu thấy đáy đối diện với , tựa như ánh đao ánh kiếm lướt qua, đầu óc lập tức trống rỗng, hai mắt nhắm chặt, ngã ngửa .
Hắn ngất .
Trong đại điện, một nữa vang lên tiếng xôn xao.
Hoắc Đình Sơn lộ vẻ chán ghét, “Loại mềm xương , thật khiến Tiêu gia hao phí bao nhiêu cơm gạo, nếu con mà thành như thế, cần khác động tay, sẽ tự bóp c.h.ế.t nó, khỏi uổng phí cơm gạo.”
Bùi Oanh cũng đến, nàng một bộ nam trang, ở vị trí của thư .
Lúc thấy Tiêu Thượng đảo mắt ngất xỉu, nàng khỏi cảm thán đúng là kẻ khiếp nhược sợ mạnh.
Hoắc Đình Sơn đưa mắt hiệu cho Hùng Mậu, hiểu ý, bước tới, nắm lấy cổ áo Tiêu Thượng nhấc bổng lên, bàn tay to như chiếc quạt đột ngột vung xuống.
“Chát!” Một tiếng vang dội.
Dân chúng bên ngoài cùng rụt cổ .
Tiêu Thượng đánh mạnh đến tỉnh từ cơn hôn mê.
Việc thẩm vấn ngày nay chia bốn phần, gồm: cáo trạng, xét hỏi, tra xét, nghị án.
Nói đơn giản, đó là tập hợp tất cả những liên quan để tiến hành điều tra công khai. Trong quá trình , chủ tọa sẽ quan sát biểu hiện của các bên, tìm kiếm vật chứng và đối chiếu lời khai, mới đưa phán quyết cuối cùng.
Đáng chú ý, thời , giống như triều đại Hán, “tự thú” thể sử dụng hình phạt.
Tiêu Thượng, mặt sưng một bên, tỉnh , ép quỳ điện, Hoắc Đình Sơn ở bắt đầu thủ tục mở điện.
Triệu tập tất cả liên quan và các nhân chứng.
Thực tế, đó triệu tập ít , Ngô Thông Hải xét xử mấy , nào cũng triệu tập, đến nỗi nhiều nhân chứng cảm thấy mệt mỏi.
hôm nay, một một tinh thần phấn chấn.
Người khởi tố phía , các nhân chứng phía . Sau khi tề tựu, bắt đầu trình bày vụ án.
Bùi Oanh bên cạnh mà cau mày ngớt.
Tiêu Thượng thực sự là , chỉ gian dâm cướp đoạt, mà đối tượng của đôi khi còn là những bé gái, khi xong việc g.i.ế.t diệt khẩu.
Bên nguyên đơn và các nhân chứng lượt cung khai xong, theo trình tự, đến lượt Tiêu Thượng – kẻ tình nghi lên tiếng.
Lúc nãy Tiêu Thượng chủ tọa dọa sợ, giờ lòng còn e ngại, dám thẳng Hoắc Đình Sơn, bèn liếc mắt chỗ khác. Vừa , thấy ở bàn đối diện một mỹ nhân .
Tiêu Thượng lăn lộn chốn hoa lâu lâu, dễ dàng nhận Bùi Oanh giả trang nam tử, mắt trợn tròn, đến nỗi ngây .
“Bốp!”
Một tiếng đập mạnh vang lên từ bàn công án, khiến ai nấy đều giật .
Không chỉ Tiêu Thượng, đám dân chúng xem cũng hoảng sợ. Đám đông tụ tập thường ồn ào, thế nhưng lúc , đại điện, tất cả im lặng, một tiếng động, ai nấy đều co rúm .
Hoắc Đình Sơn thong thả thu tay : “Nghi phạm Tiêu Thượng chịu phối hợp, , đánh mười trượng.”
Sắc mặt Tiêu Thượng biến đổi lớn: “Đại tướng quân, tiểu nhân phối hợp…”
Chưa kịp hết câu, Hùng Mậu đè xuống ghế hành hình, Hùng Mậu chẳng thèm giữ , lấy cây trượng gỗ.
Tiêu Thượng hoảng sợ, nhớ cái tát của võ tướng khiến nửa bên mặt sưng lên cao, tai còn ù , mạnh như , nếu dùng trượng, đánh mười trượng xuống e rằng nửa sẽ tê liệt.
Trong lúc hoảng loạn, Tiêu Thượng lật … ngã xuống.
Hắn từ ghế hành hình chật hẹp té xuống đất, ngã xuống thấy giọng vọng xuống từ cao.
“Nghi phạm ý trốn tránh hành hình, thêm mười trượng nữa.”
Ngoài điện, im lặng một lúc, ai khởi đầu, tiếng hoan hô vang dậy, hòa thành một tràng dài.
Bùi Oanh khỏi đầu , thấy Hoắc Đình Sơn mặt mày lạnh lùng, vẻ nghiêm túc, đúng là bộ dạng công chính nghiêm minh.
Thế nhưng ai nấy đều , mười trượng chẳng công bằng chút nào, chỉ là tùy tiện tìm cớ để đánh .
“Bốp, bốp—”
Từng trượng từng trượng, Hùng Mậu lúc đầu nương tay, đánh như bình thường. Ai ngờ mới hai trượng xuống, Tiêu Thượng nôn một búng máu, nếu đánh tiếp mười tám trượng còn như bình thường, e rằng đánh hết c.h.ế.t ngay ghế.
Hùng Mậu đành nới lỏng tay.
Đánh đủ hai mươi trượng, phần của Tiêu Thượng gần như thành bầy nhầy, m.á.u từ ống quần chảy , nhuộm đỏ một mảng đất.
Bùi Oanh lặng lẽ mặt .
Hoắc Đình Sơn cau mày: “Lấy một miếng vải bố phủ lên, đừng bẩn công đường.”
Hùng Mậu nghĩ, phủ lên thì khác gì chứ? Máu dính cả xuống nền gạch .
cuối cùng vẫn lấy vải phủ lên Tiêu Thượng, đó là phần biện hộ. Thực cũng chẳng gì để biện hộ, nhân chứng và vật chứng đều , chứng cứ rành rành.
“Nghi phạm Tiêu Thượng, tụ tập gây rối, hành hạ thiếu nữ, g.i.ế.t phi tang tổng cộng mười bảy vụ, trưa mai mang chợ hành quyết.” Hoắc Đình Sơn cất cao giọng.
Vừa dứt lời, trong điện lặng một chút, đó tiếng hò reo từ bên ngoài rộ lên.
Hành quyết ở chợ, tức là đem phạm nhân nơi náo nhiệt để xử tử.
Vụ án của Tiêu Thượng kết thúc, từ lúc đưa lên công đường cho đến khi tuyên án cuối cùng, chỉ mất một canh giờ. Lần Ngô Thông Hải cũng mất ngần thời gian, nhưng kết quả khác xa trời vực.
Việc Tiểu tam lang Tiêu gia sẽ hành quyết nơi chợ ngày mai nhanh chóng truyền , khắp quán , quán ăn, phố xá đều rộn ràng bàn tán.
Dân gian bàn tán xôn xao, Tiêu gia như lặng chỉ một đêm, cửa đóng , đám gia nô từng ngang ngược cậy thế cũng đều rụt đầu chui rúc.
Tiêu gia thế nào, Bùi Oanh mấy bận tâm, vì việc liên quan đến kế sách đó, nàng tin rằng Hoắc Đình Sơn nhất định sẽ xử lý thỏa.
Bùi Oanh liền chuyển sự chú ý sang nữ nhi của .
Mạnh Linh Nhi một ngày nghỉ, những ngày nghỉ đây nàng thường ngủ đến khi trời đất lẫn lộn, nhưng ngày nghỉ , nàng ngoài.
Bùi Oanh chỉ chuyện giờ Ngọ.
Nàng nghĩ rằng hôm nay tiểu cô nương của chắc hẳn sẽ ngủ nướng một giấc, ngủ cho đến khi tỉnh giấc tự nhiên, nên gần trưa mới sai Tân Cẩm qua gọi nàng dậy.
Kết quả là Tân Cẩm tìm thấy nàng, hỏi thì mới Mạnh Linh Nhi rời phủ từ sớm.
"Con lớn lời , phu nhân lo lắng." Hoắc Đình Sơn dựa chiếc ghế dài mà Bùi Oanh , lười biếng phơi ánh nắng.
Bùi Oanh xong báo cáo của Tân Cẩm, trong lòng đoán lý do nữ nhi ngoài sớm, khỏi cảm thấy bực bội. Lúc thấy lời chẳng mấy an ủi của Hoắc Đình Sơn, trong mắt nàng liền lóe lên chút lửa giận.
Nàng xoay đầu sang, thấy vẫn chiếm chiếc ghế dài của , ung dung tự tại, chút lo lắng, ngọn lửa giận bùng lên mạnh hơn.
Bùi Oanh mím môi bước tới, từ cao xuống Hoắc Đình Sơn, đang dựa ghế dài, mỉm đối diện với ánh mắt của nàng. Dù ở vị trí thấp hơn, nhưng với khí thế oai hùng như hổ lang.
"Phu nhân thế gì?" Hoắc Đình Sơn hỏi.
Bùi Oanh chăm chú: "Tướng quân ngài chuyện mà ngài hứa với ?"
"Chưa." Hoắc Đình Sơn dứt lời, liền thấy lửa giận trong mắt bùng lên.
Thế là từ ngọn lửa nhỏ biến thành ngọn lửa lớn.
"Tại , ngài định khi nào mới ?" Bùi Oanh cau mày.
Hoắc Đình Sơn đáp: "Hiện giờ lúc, chờ thời cơ chín muồi mới thể ."
"Bao giờ mới coi là thời cơ chín muồi?" Bùi Oanh nghi ngờ hỏi: "Hoắc Đình Sơn, ngài đang qua loa với chứ?"
Hoắc Đình Sơn hiệu: "Phu nhân gần đây."
Bùi Oanh im động đậy.
Người như , nàng thể gần.
"Tướng quân cứ thẳng , Tân Cẩm luôn ở bên cạnh , nàng thể tin tưởng." Bùi Oanh .
Tân Cẩm vốn đang đợi ở cửa, thấy , lập tức rút lui ngoài sân.
Hoắc Đình Sơn nghiêm túc: "Không , tường tai."
Bùi Oanh nghĩ rằng từ nhỏ đánh c.h.ế.t vì cái miệng , thật là may mắn, nhịn : "Phủ châu mục đều là của ngài, đời ma quỷ, chuyện tường tai?"
Nói xong, Bùi Oanh chợt nhận đúng.
Trước đây nàng mấy với về chuyện tiên nhân báo mộng, giờ ma quỷ, mâu thuẫn ?
tiên nhân và ma quỷ… lẽ… thể coi là một .
Ban đầu Bùi Oanh chỉ lo lắng, nhưng thấy Hoắc Đình Sơn cứ nàng mà gì. Trong đôi mắt hẹp dài dường như một xoáy nước đen tối thể nuốt chửng , khiến lòng nàng càng bất an.
Bùi Oanh khó thở.
Thao Dang
Hoắc Đình Sơn đột nhiên , thứ trong mắt bình yên trở , mang vẻ lơ đễnh như : "Phu nhân đúng, đời ma quỷ."
Bùi Oanh lập tức : "Vậy tướng quân cứ thẳng ."
Hoắc Đình Sơn bất ngờ đưa tay, nắm lấy cổ tay nàng chỉ cách một bước, khẽ kéo, khiến nàng kinh ngạc ngã .
Một tay ôm lấy eo nàng, tay vòng qua gáy nàng khẽ đặt lên, cảm nhận mạch đập lòng bàn tay: "Lúc rằng thời cơ chín muồi, là qua loa với phu nhân. Lệnh ái giờ chỉ mới rung động sơ khởi, đến mức lún sâu tình cảm, cho dù hôm nay trừ Hoa Nhị Lang thì ngày mai cũng thể xuất hiện kẻ khác, trị ngọn trị gốc. Chi bằng chờ thời cơ, để nàng hiểu rằng phận của nàng nay khác xưa."