Đến từ hiện đại, mẫu thân ta danh chấn tứ phương - Chương 58
Cập nhật lúc: 2024-11-11 00:57:00
Lượt xem: 296
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đêm cuối đông trăng thưa thớt, dân chúng huyện Kiều Định hôm nay lòng bồn chồn lo lắng.
Vào giờ Tuất kỵ binh phóng nhanh qua phố, là tiếng lùng sục khắp nhà trọ và nhà dân, cuối cùng còn tiếng trống kêu vang dội, hô hoán cháy, hỗn loạn vô cùng.
khi họ theo âm thanh mà chạy xem, đầy nghi hoặc, chẳng thấy dấu vết nào của lửa.
Đêm vẫn là đêm tối sâu thẳm đó, chỉ chút ánh trăng nhàn nhạt, căn bản chẳng thấy ngọn lửa nào bốc lên.
Bá tánh ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì.
Thôi thì, chuyện gì là .
Mọi ngáp một cái, lục tục về nhà tranh thủ chút ấm còn sót của đêm đông mà nghỉ ngơi.
Còn ở trong gian phòng lớn nhất của khách điếm quân U Châu chiếm đóng, Bùi Oanh là tài nào ngủ . Người đàn ông từ đêm đen trở về bận rộn với việc của , đầu vùi cổ nàng, ngừng hôn lên.
Bùi Oanh thấy thế liền hỏi : “Đại ca trở về? Người đang ở ? Có thương ?”
Nàng định dậy, nhưng bên quá nặng, như một ngọn núi đè nặng lên nàng. Nàng dùng tay chống giường dậy, nhưng thành công.
Trước câu hỏi của Bùi Oanh về Bùi Hồi Chu, Hoắc Đình Sơn chỉ “ừ” một tiếng đơn giản, cũng chẳng gì thêm.
Hắn tiếp tục công việc của .
Chăn gấm vẫn phủ lên thể mềm mại của mỹ nhân, nhưng bên cạnh mở một khe hở, qua ánh trăng lẻ loi soi , thấp thoáng thấy cánh tay cường tráng của nam nhân luồn trong.
Đêm khuya gió rét mới trở về, bàn tay mà vẫn nóng rực. Nơi tay chạm da thịt, mềm mịn bóng loáng, khiến nàng khỏi run rẩy.
“Hoắc Đình Sơn, ngươi đang gì?” Bùi Oanh tức giận .
Người thật là kỳ cục, về rằng, cứ thế mà áp lên nàng.
Nàng vội vàng giữ tay , chân cũng ngừng giãy dụa, đá trúng đầu gối . với Hoắc Đình Sơn, lực của nàng chẳng khác nào gãi ngứa, chỉ đủ khiến tạm dừng .
chỉ là tạm dừng, ý định xuống khỏi nàng. Hắn nắm lấy cổ tay nàng, ghìm c.h.ặ.t cả hai tay nàng lên đỉnh đầu.
“Phu nhân quên lời ?” Hoắc Đình Sơn nàng.
Bùi Oanh , chỉ run nhẹ. Trong lòng nàng vốn chỉ là chút lo âu, nhưng khi , nàng thấy yên tâm hơn một chút.
Thế nhưng, cảm giác yên bình đó chẳng kéo dài lâu, bởi sự im lặng của Hoắc Đình Sơn khiến trái tim nàng như nhấn chìm sâu hơn.
Hắn vẫn cứ nàng, đôi mắt đen như đáy biển sâu dường như dậy sóng lớn, cơn sóng dữ dội trào lên, hệt như nhấn chìm nàng xuống tận đáy sâu đáy .
Trong bóng tối, mắt vẫn thấy rõ ràng hơn khác, thấy đôi mắt nàng mở to, trong sáng Mạnh lung, như một con thỏ nhỏ lạc đường tìm về hang.
Hay lắm, nàng quên sạch . Rõ ràng vì nàng mà vất vả suốt đêm, mà nàng dùng xong thì bỏ, trở mặt chẳng nhận .
Thật là ho.
Bùi Oanh quả thực quên.
Vừa tỉnh dậy đầu óc vẫn còn lờ mờ, bộ tâm tư dồn hết Bùi Hồi Chu, thêm đó lời rõ ràng, khiến nàng nhất thời hiểu: “Cái gì... Ta gì?”
Hoắc Đình Sơn lạnh: “Người nam nhân giường lời đường mật, nhưng thấy phu nhân cũng kém cạnh chút nào. Nếu nhớ, thì cứ từ từ mà nghĩ, dù cứu về , chúng dư dả thời gian.”
Nói xong, cúi xuống.
Bàn tay như đang đo lường, lướt nhẹ làn da nàng. Tay đầy vết chai sần, thô ráp, khiến Bùi Oanh rùng . Dây thắt áo của nàng từ khi nào lỏng , chênh vênh như sắp rơi khỏi thể.
Nàng giam cầm trong gian chật hẹp, chăn gấm tuy còn đó, nhưng tựa như mất. Ngọn lửa cháy âm ỉ trong lòng nàng dần dần bùng lên dữ dội.
Hàm râu cứng cáp của cọ lên da nàng, cảm giác đau rát và ngứa ngáy như đợt sóng liên tục vỗ về.
Bùi Oanh khóe mắt phiếm hồng, hàng mi rủ xuống, trong mắt dâng lên một tầng nước mờ mịt, đọng mi như phủ thêm một lớp sương mỏng.
Nàng hôn đến nghẹt thở, ngọn lửa trong lòng càng lúc càng bùng cháy mãnh liệt hơn.
Quên cái gì?
Nàng cảm thấy chẳng quên điều gì cả. Nếu quên, thể chuyện ôn hòa một chút?
Thỏ giận sẽ cắn , Bùi Oanh cắn Hoắc Đình Sơn, cắn ngay đầu lưỡi .
Người đàn ông khẽ hít một lạnh, tay vốn đang lướt xuống, ba ngón tay phối hợp, kẹp lấy cằm Bùi Oanh: "Ai dạy nàng cắn ?"
Bùi Oanh trừng mắt : "Là ngài lý lẽ , thể trách ."
Không cần lễ phép nữa, chỉ thôi cũng lửa trong lời.
Hoắc Đình Sơn cũng giận mà , nàng còn dám trừng mắt đáp , "Ta khi nào lý lẽ? Rõ ràng là phu nhân thất hẹn . Khi rằng Bùi Hồi Châu bắt cóc, là ai tình hình gấp gáp, xem , khi về tiếp tục, còn đêm khuya sương nặng, bảo mau chóng trở về. Nay về, phu nhân lý lẽ?"
Bùi Oanh ngẩn , trong đầu nàng, những màn tối tăm mờ mịt cứ thế một bàn tay vô hình vén mở.
Hình ảnh khi ngủ hiện lên rõ rệt, Bùi Oanh biến sắc, tiên là tái nhợt, ngượng ngùng đỏ mặt, sắc đỏ lan rộng, từ má đến cổ.
Hoắc Đình Sơn nàng, lúc nãy còn như con cá heo nhỏ giận dỗi, giờ như chọc thủng, vội vã xẹp xuống.
Ngọn lửa nhỏ trong lòng Bùi Oanh cơn mưa dập tắt, chẳng còn chút lửa tàn.
Chuyện đúng là nàng sai.
Bùi Oanh cúi mắt, khi đối diện với đôi mắt đen của Hoắc Đình Sơn, môi khẽ nhếch lên một nụ nhu mì: "Tướng quân, ngài vất vả cả đêm ngoài ."
Nàng miệng lưỡi giữ mồm giữ miệng, thật sự sợ buông câu "Không mệt, khổ cực gì", may mắn là gì, chỉ lặng lẽ nàng, đầy vẻ giễu cợt.
Bùi Oanh khẽ ho một tiếng, liền khéo léo tâng bốc : "Ngài ngoài dẹp loạn, màng nguy hiểm, khí thế bất phàm, thật là hảo hán. Tướng quân ngài chắc chắn khát, để rót nước cho ngài nhé?"
Bùi Oanh thử giật giật cổ tay.
Hắn vẫn gì, nhưng nàng giật , Bùi Oanh thử đẩy đang đè lên .
Hoắc Đình Sơn nàng, thấy nàng còn khí thế như lúc nãy, đổi thái độ, bắt đầu hòa với , trong lòng thầm nghĩ nàng vẫn chút tài mưu lược.
Cũng tạm , ít nhất cãi cho đến cùng.
Hoắc Đình Sơn từ từ dậy, còn đè lên Bùi Oanh nữa.
Bùi Oanh hiểu ý, ngờ thích cách , lập tức kéo c.h.ặ.t tấm khăn choàng, nhanh chóng rời giường rót nước cho .
Không dám chậm, sợ nổi giận.
Chẳng bao lâu, Bùi Oanh với tách : "Tướng quân, xin mời dùng."
Hoắc Đình Sơn nhận lấy, uống thì khựng .
Lạnh ngắt, qua đêm.
Không thể là ngon, chỉ thể là những ai sắp c.h.ế.t khát mà uống chắc hẳn sẽ vui.
Ánh mắt liếc qua Bùi Oanh, thấy trong mắt nàng chút do dự, Hoắc Đình Sơn một uống cạn tách .
Thôi , hiếm khi nàng rót nước cho một .
Bùi Oanh thấy uống xong, thử hỏi: "Ngài còn giận ?"
Hoắc Đình Sơn vô cớ cảm nhận câu "lời ăn t.hịt ", cuối cùng vẫn : "Tính tình đến nỗi nhỏ nhen như ."
Bùi Oanh trong lòng yên, quên tâng bốc thêm : "Ta cũng thấy ."
Bùi Oanh đưa tay định lấy tách . Nàng chạm tách, nhưng tay lớn của trượt về phía cổ tay nàng.
Nắm c.h.ặ.t cổ tay mảnh khảnh, Hoắc Đình Sơn kéo mạnh về phía , trong tiếng kêu ngạc nhiên của Bùi Oanh, liền ôm lấy nàng.
Tách rơi xuống giường lăn lóc xuống đất.
Không ai để ý.
Chỉ một động tác, Bùi Oanh đẩy ngã trở giường, phía như sói hổ, khí thế hùng hổ, dường như nàng đoán sai, còn mãnh liệt hơn nhiều.
Ngọn lửa dường như bùng lên, những tia lửa lượt rơi lên nàng, cuối cùng như sự trả thù, cuồng loạn đầu lưỡi nàng.
Bùi Oanh đưa tay chắn mặt, từ bên cạnh tìm chút gian để thở, nhưng ngay lúc , nàng cảm thấy đau nơi cánh tay.
Bùi Oanh ngẩn , trong mắt thoáng qua một tia sáng.
Sau khi ép nàng hôn một trận mãnh liệt, Hoắc Đình Sơn chuyển mục tiêu, thì , mỹ phụ yếu ớt cất tiếng: "Tướng quân, ngài tắm ?"
Hoắc Đình Sơn căng thẳng, cánh tay nổi gân xanh: "Lại ghét ?"
Bùi Oanh với lý luận, giọng điệu vô cùng nghiêm túc: "Không , sạch sẽ đối với cơ thể lợi. Nếu sạch sẽ, dễ bệnh."
Hoắc Đình Sơn ánh mắt u ám: "Ngày hôm qua tắm ."
Bùi Oanh tối qua ngửi thấy mùi xà phòng , đương nhiên tắm.
tối qua với bây giờ giống ? Hắn ở ngoài cả đêm, cho dù mồ hôi, thì ngoài trời cũng bụi bặm.
Bùi Oanh nhẹ nhàng : " Đã qua nửa đêm, hôm nay là một ngày mới, chuyện ngày hôm qua tính."
Hoắc Đình Sơn ánh mắt như đầm sâu, Bùi Oanh hồi lâu, bỗng nhiên khóe môi nhếch lên: "Phu nhân cố tình gây khó dễ ?"
Bùi Oanh đương nhiên thừa nhận: "Không , chúng từ , việc đó tắm rửa."
Hoắc Đình Sơn khẽ hừ một tiếng: "Sau khi tắm xong, phu nhân cạo râu sạch sẽ, bảo cạo râu ?"
Bùi Oanh ngẩn , cố gắng mím c.h.ặ.t môi, để mỉm .
Hoắc Đình Sơn chằm chằm nàng, thu hết từng biểu cảm nhỏ của nàng mắt, bực đến mức như phát điên.
Nàng thật sự nghĩ ? Sau khi tắm xong, cạo râu xong, chẳng mấy chốc trời sáng, nàng tính toán thời gian để cho xong.
Tất cả tâm tư của nàng đều dùng hết .
Im lặng giây lâu, Bùi Oanh và , cuối cùng nàng , nữa.
Bùi Oanh cảm thấy câu chuyện đến đây, Hoắc Đình Sơn hẳn sẽ tức giận mà rời , những đàn ông quyền cao chức trọng ghét nhất là khác tính toán, dù chỉ là chuyện nhỏ.
trái với sự mong đợi của Bùi Oanh, một lúc , bỗng nhiên bật nhẹ.
Hoắc Đình Sơn như , : "Phu nhân thích sạch sẽ , hôm nay nữa. Chỉ là cả đêm ngoài vất vả, cứu đại ca của phu nhân, ít công sức, phu nhân nên đáp chút gì cho , an ủi một chút ?"
Bùi Oanh thấy câu "Hôm nay nữa", trong lòng vui mừng khôn xiết, vội : "Đa tạ tướng quân, ngài khát , để rót cho ngài uống."
Hoắc Đình Sơn khẽ giật giật khoé môi, nghĩ đến uống của nàng đây, cái giá trả hề nhỏ, bèn đáp: "Không cần , phu nhân chỉ cần cho mượn tay là ."
Ban đầu, Bùi Oanh hiểu ý tứ của câu , cho đến khi tay nàng dẫn dắt, những việc từng khi ở phủ Châu mục, gương mặt nàng đỏ bừng như hoa phù dung.
"Tướng quân, như hợp lễ nghi!"
"Nàng thử xem, đưa trưởng của nàng về đây ?"
"...Ta thấy ."
"Ồ, thấy ? Được thôi, sẽ c.h.é.m , coi như từng cứu."
Hoắc Đình Sơn giả bộ dậy, Bùi Oanh vội kéo .
Người đàn ông đầu, cố ý hỏi: "Phu nhân giữ là vì cớ gì?"
Bùi Oanh khẽ đáp: "Tướng quân đừng , trưởng của do ngài cứu, mang ơn hết."
Hoắc Đình Sơn hài lòng, liền vòng tay ôm lấy nàng: "Vậy thì, phu nhân cảm tạ ."
Chiếc giường mềm trong khách điếm chắc chắn bằng giường trong phủ Châu mục, chỉ là gỗ thường, gỗ quý. Bùi Oanh tiếng gỗ kêu lách cách.
Mỗi giường phát tiếng kêu, nàng càng thêm khó chịu, mặt đỏ rực, tay cũng nóng ran. Một lúc , cảm giác chỉ còn ở tay, mà lan tỏa đến đôi chân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/chuong-58.html.]
Thời gian chầm chậm trôi qua, cuối cùng chiếc giường còn lay động nữa.
Tấm màn vén lên, một cánh tay rắn chắc vươn , ném chiếc chăn lụa xuống đất.
Bùi Oanh nhẹ nhàng xoay , nhưng xoay nửa vòng chạm lồng n.g.ự.c ấm áp của . Nàng ngước Hoắc Đình Sơn, ngạc nhiên: "Ngài về ?"
Thao Dang
Hai đầu khi xong việc, nàng mệt mỏi , rời . thứ ba, xong việc về.
"Ở khách điếm cũng là nơi nghỉ ngơi, chỗ nào chẳng như . Tối nay vất vả vì khác, giờ tạm mượn giường của phu nhân." Hoắc Đình Sơn nhẹ nhàng.
Nếu cả hai là hình bình thường, chiếc giường đủ rộng, nhưng Hoắc Đình Sơn to lớn, khiến Bùi Oanh cảm thấy chật chội, gần như ép tường.
Nàng cố đẩy : "Ngài nhích sang bên chút."
Hắn nhúc nhích, còn ôm nàng lòng: "Ngủ ."
Nói nhắm mắt, vùi đầu cổ nàng, hương thơm ngọt ngào thoang thoảng thật dễ chịu. Ôm lấy nàng trong vòng tay mềm mại ấm áp, Hoắc Đình Sơn dần chìm giấc ngủ.
Hắn ngủ say, còn Bùi Oanh tường, khó chịu vì râu cọ cổ . một lúc lâu, tiếng thở đều đều bên tai, nàng dần quen với sự cọ xát .
Không từ lúc nào, nàng cũng .
Khi tỉnh dậy, trời bên ngoài sáng rõ, bên cạnh giường trống . Bùi Oanh chậm rãi dậy.
Nhìn tay chân , nàng thấy vẫn , hơn hai đầu tiên.
Sau khi chỉnh trang xong xuôi, nàng bước khỏi phòng, gặp ngay Tân Cẩm đang tới, bèn hỏi: "Tân Cẩm, trưởng ở phòng nào?"
Tân Cẩm lắc đầu: "Tiểu thư, nô tỳ , nô tỳ từng gặp Bùi công tử."
Bùi Oanh ngạc nhiên.
Huynh trưởng ở đây, ở ? Lẽ nào khi cứu , Hoắc Đình Sơn đưa trở về chỗ ở đây?
Không thể nào kỳ quặc đến .
Nàng quyết định tìm Sa Anh để hỏi.
Sa Anh đang ở tầng một, dễ tìm thấy. Quả nhiên, Sa Anh chuyện .
Sa Anh : " Bùi công tử ở phòng tầng một, phu nhân xin theo ."
Trên đường , Bùi Oanh hỏi Sa Anh xem Bùi Hồi Chu thương .
Sa Anh đáp: "Nhìn qua thì ."
Từ lúc nhận tin báo trưởng bắt đến lúc giải cứu, việc đều tiến hành kịp thời, dấu hiệu cho thấy thương.
Bùi Oanh thấy nhẹ nhõm.
Sa Anh gõ cửa.
"Vào ." Bên trong vang lên tiếng Hoắc Đình Sơn.
Sa Anh đẩy cửa bước : "Đại tướng quân, phu nhân đến."
Phòng là căn lớn nhất ở tầng một, Bùi Oanh thấy hai bên cửa sổ, cạnh đó một bình còn bốc nóng.
"Đại ca, rốt cuộc chuyện gì xảy tối qua? Mấy kẻ đó là kẻ thù của ?" Bùi Oanh lo lắng hỏi Bùi Hồi Chu.
Bùi Hồi Chu khẽ , nhưng trong lòng đầy kinh ngạc, khi Oanh Oanh bước chào hỏi Hoắc đại nhân.
Bùi Hồi Chu liếc nhanh về phía Hoắc Đình Sơn, thấy cầm chén lên uống, khuôn mặt hề tỏ khó chịu, như thể quen với điều .
"Sau khi rời quán hôm qua, cùng Trình trở về chỗ ở, công việc ăn bàn xong. Ta rửa mặt chuẩn nghỉ ngơi thì bất chợt tiếng gõ cửa. Kẻ đó xưng là tiểu nhị." Bùi Hồi Chu từ tốn kể : "Lúc đó nghi ngờ gì, liền mở cửa. Bốn ngoài, kịp hỏi lý do, tên cầm đầu tay tấn công, khiến ngất ."
Bùi Hồi Chu từng học chút võ công để tự vệ, nên ban đầu còn tránh đòn. Trình Vân Tranh ở phòng bên tiếng động, cũng vì mà xuất hiện. bốn tên côn đồ khi lơ là sử dụng hết sức lực, dễ dàng chế ngự Bùi Hồi Chu.
Bùi Oanh sốc khi những điều : "Đại ca, chúng vì bắt ?"
Bùi Hồi Chu gật đầu, nhưng tỏ vẻ khó hiểu, "Chúng giao phương thuốc. Ta vô cùng bối rối, hỏi chúng phương thuốc gì, nhưng bọn chúng bảo giả ngu, đánh…"
Đang giữa chừng thấy hợp, vội đổi giọng.
Bùi Oanh thấy, hoa dung thất sắc: "Chúng đánh ?"
"Không , chỉ một quyền thôi. Oanh Oanh, thấy hiện giờ vẫn bình thường, tức là vấn đề gì." Bùi Hồi Chu an ủi nàng, đồng thời đổi chủ đề: "Chỉ là thật hiểu phương thuốc mà chúng nhắc tới là gì. Có lẽ bọn côn đồ nhận nhầm , tưởng là ai đó khác. Nếu phương thuốc giúp kiếm tiền dễ dàng như , nhọc nhằn ngược xuôi bên ngoài."
Bùi Oanh lời mà sững .
Phương thuốc.
Tài phú như nước chảy .
Phương thuốc đó, chẳng lẽ là công thức xà phòng?
Bùi Oanh đầu về phía Hoắc Đình Sơn, vẫn im lặng từ đầu đến giờ, đôi môi đỏ khẽ nhếch, “Tướng quân, đoán thứ họ đang tìm lẽ chính là công thức xà phòng.”
Hoắc Đình Sơn hừ một tiếng: “ , là vì xà phòng mà đến, chỉ là tìm nhầm thôi.”
Xà phòng Bùi gia nổi tiếng khắp Trường An, quả thực là ngày thu bạc vạn, đỏ mắt cũng lạ. “Xà phòng Bùi gia”, cái tên dễ khiến nghĩ đến ai đó mang họ Bùi.
Trong quân đội, cũng gọi nàng là “Bùi phu nhân,” hơn nữa đây là họ của nàng chứ của vị phu quân đoản mệnh của nàng. Nếu lòng dò xét, cũng khó mà ngóng chút thông tin về nàng.
Phần lớn đời, kể cả lúc , đều tin rằng một nữ nhân nhỏ bé thể sở hữu một bảo vật kỳ diệu, nên cho rằng “xà phòng Bùi gia” ắt hẳn thuộc về một nam nhân Bùi gia.
Sau đó, qua nhiều tình cờ, họ tìm thấy Bùi Hồi Chu qua Bùi Oanh, hai là , chút do dự bắt cóc Bùi Hồi Chu .
Bùi Hồi Chu bên cạnh thấy, trong lòng dậy sóng.
Xà phòng Bùi gia, đương nhiên y . Đây là vật quý hiếm, ngoài Trường An , nơi khác dù tiền cũng khó mua .
Nghe xà phòng đến từ U Châu, nhưng ngờ chữ “Bùi” dường như liên quan đến của y.
Biết đại ca vì mà gặp tai họa vô lý , Bùi Oanh áy náy thôi: “Đại ca, thật với , đều do liên lụy .”
Bùi Hồi Chu ngạc nhiên: “Oanh Oanh, ?”
Bùi Oanh thành thật đáp: “Xà phòng Bùi gia đó là do .”
Dù trong lòng chút suy đoán, nhưng ý nghĩ lóe lên tắt ngay. Bùi Hồi Chu tự điều đó là thể.
Muội của y từng khỏi khuê phòng, ngoài nữ công gia chánh và việc nội trợ thì học qua thứ gì khác, thể vật thần kỳ ?
Hay là xà phòng do phu truyền ?
Nếu như , mang danh Bùi gia thật thích hợp.
Bùi Hồi Chu đang định hỏi, thì lúc Hoắc Đình Sơn liếc y, nhàn nhạt : “Người trong nhà ngoài việc. Chẳng lẽ mỗi việc của trưởng đều báo cáo rõ ràng với nàng?”
Hai Bùi gia sửng sốt, bên cạnh, Sa Anh cũng ngẩn .
Lời của đại tướng quân như ý trọng dụng Bùi công tử?
Bùi gia chỉ là một thương gia tầm thường, dạng thương gia như ở U Châu đến vạn thì cũng tám nghìn, cũng . thương gia châu mục đích nâng đỡ, chỉ đếm đầu ngón tay.
Bùi Hồi Chu thiếu sự nhạy bén của thương gia. Câu của Hoắc Đình Sơn khiến tim y đập thình thịch.
Y dường như thấy mắt dòng tiền tài cuồn cuộn và cảnh tượng những tiểu quan mỉm , thậm chí vỗ vai gọi y là .
“Không .” Bùi Oanh nhanh chóng lấy tinh thần: “Bùi gia dời cả gia đình đến Tịnh Châu.”
Nếu để Tịnh Châu Bùi gia liên hệ với Hoắc Đình Sơn, Bùi gia chừng sẽ gặp tai họa.
Hoắc Đình Sơn thản nhiên : “Vậy dời về là .”
Trong lúc hai trò chuyện, Bùi Hồi Chu cũng bình tĩnh .
Hoắc Đình Sơn mà nâng đỡ Bùi gia, thì sự thăng tiến của Bùi gia là điều bàn cãi, nhưng nếu cái giá trả là để Oanh Oanh cho Hoắc Đình Sơn, Bùi Hồi Chu cảm thấy cơ hội cần thiết.
Hiện tại Bùi gia cũng đủ sung túc, thiếu thốn gì.
Vì , Bùi Hồi Chu vờ nhức đầu than thở: “Oanh Oanh, rời nhà lâu nên , bây giờ công việc ăn của gia tộc nặng nề hơn nhiều, và nhị ca của thường bận đến tối tăm mặt mày, rõ ngày đêm.”
Huynh trưởng bằng lòng, Bùi Oanh cũng cưỡng ép, thuận theo ý của y : “Đại ca hãy bảo trọng, bình thường bớt lao lực một chút, tiền tài kiếm hết, sức khỏe mới là quan trọng nhất.”
Bùi Hồi Chu cảm thấy ấm lòng: “Oanh Oanh đúng.”
Ly rượu nặng nề đặt xuống bàn, phát tiếng “cạch”, Bùi Hồi Chu lập tức cứng .
Hoắc Đình Sơn mặt lạnh dậy, lời nào mà ngoài, đó Sa Anh cũng theo, để căn phòng cho hai Bùi gia.
“Oanh Oanh, vẻ như khiến Hoắc đại nhân vui.” Bùi Hồi Chu lo lắng .
Bùi Oanh an ủi trưởng: “Đại ca yên tâm, ngài chỉ tạo sấm sét mà tạo mưa (*) mà thôi, sẽ gì .”
(*) tạo sấm sét mà tạo mưa: tương tự thành ngữ “thùng rỗng kêu to” của Việt Nam .
Bùi Hồi Chu nhớ cảnh đêm qua một gã thám báo Tư Châu đ.â.m xuyên cổ, bất giác trầm mặc.
Sao y cảm thấy chỉ là tạo sấm sét mà tạo mưa, mà còn là một trận mưa gió cuồng bạo?
---
Hoắc Đình Sơn đến nhà củi phía . Đêm qua, nhà củi trưng dụng, giam giữ hai gã thám báo của Tư Châu.
Khi Hoắc Đình Sơn bước , hai đang treo xà nhà, chân cách mặt đất hai tấc, khắp đầy m.á.u me, đầu cúi gằm, thở thoi thóp.
“Đại tướng quân.” Hùng Mậu cất cây roi sắt, báo cáo: “Chúng khai, là vì xà phòng mà đến, rằng bắt Bùi gia về Tư Châu, nếu bắt thì cũng moi công thức.”
Hoắc Đình Sơn hỏi: “Thượng cấp của chúng là ai?”
Hùng Mậu đáp: “Lý Khiếu Thiên, Lý tư châu.”
Khóe miệng Hoắc Đình Sơn nở nụ lạnh: “Chặt đầu bọn chúng, ném phủ Châu mục của Lý Khiếu Thiên, còn xác thì băm , một nửa rải trong phủ Châu mục, một nửa tìm hộp đựng gửi cho con trai .”
Hùng Mậu cúi đầu đáp lời.
Hoắc Đình Sơn rời , đến cửa nhà củi thì dừng : “Tiện thể nhắn Lý Khiếu Thiên, nếu còn dám phái động đến Bùi gia, đừng trách học theo , bắt con trai về tế cờ cho quân U Châu.”
---
“Oanh Oanh, hôm qua rõ, rốt cuộc và Hoắc đại nhân là như thế nào?” Bùi Hồi Chu duy nhất của .
Bùi Oanh cúi đầu đáp: “Không gì.”
“Muội đang dối, chẳng qua vài năm gặp, Oanh Oanh nay ở mặt đại ca cũng thật lòng nữa .” Bùi Hồi Chu hạ giọng nghiêm nghị.
Bùi Oanh cũng một trai. Anh trai nàng lớn hơn nàng mười tuổi, khi cha bận rộn ăn khắp nơi, chính là trông nom nàng.
Giọng điệu lạnh lùng của Bùi Hồi Chu lúc năm phần giống trai nàng, khiến Bùi Oanh cảm thấy chút e dè: “Không , chỉ là phức tạp, .”
Bùi Hồi Chu day trán, với vẻ khó chịu: “Có những chuyện vốn nên để trưởng tỷ hỏi han thì hợp hơn, nhưng Oanh Oanh cũng nữ tử sự đời. Họ Bùi chúng đời chỉ một cô nương là , xin thứ cho mạo hỏi một câu, và Hoắc đại nhân, chẳng lẽ từng chung chăn gối?”
Điều quan trọng, Bùi Hồi Chu bản là một vị công tử, thấu rõ trong bản chất nam nhân chút tệ hại thế nào.
Có đôi khi ăn miệng, nghĩa là hết thèm, mà ngược còn khả năng nếm qua càng khiến thêm say mê.
Bùi Oanh ngờ Bùi Hồi Chu hỏi điều , nàng siết c.h.ặ.t chiếc khăn tay, cuối cùng đáp khẽ một tiếng.
Tiếng nàng nhỏ, nhưng trong tai Bùi Hồi Chu như sấm rền, đầu cuồng: "Oanh Oanh, theo về Tịnh Châu , ở Tịnh Châu nhiều công tử , …”
“Cộc, cộc.” Bên ngoài đột ngột vang lên tiếng gõ cửa.
Bùi Oanh nín thở.
Không từ khi nào, nàng quá quen thuộc với tiếng bước chân khi kiềm chế và cả… tiếng gõ cửa .