Á Lệ Sa bá đạo trong mắt tình, Ngộ-chan dù trong cuộc nhưng vẫn thưởng thức trọn vẹn.
Kiệt-chan: "Không, ý tớ là, cảm giác giống như đang đe dọa, uy h.i.ế.p học sinh trung học cơ sở thì đúng hơn..."
Tiêu Tử-chan gật đầu đồng ý, nhưng quan trọng, vì cô đang mãn nguyện ngắm hình nền mới của .
Hạ Du Kiệt liếc màn hình điện thoại của Gia Nhập Tiêu Tử. Cô đổi hình nền thành bức ảnh cô tựa vai cô lóc như trời giáng.
"Cậu chọn bức ."
Tiêu Tử-chan đưa điện thoại để rõ hơn, cô chút tiếc nuối : "Tiếc là hình nền thể là video nhỉ."
Nếu thì Á Lệ Sa thể mỗi ngày đều thấy lóc như trời giáng vai Tiêu Tử-chan qua màn hình điện thoại .
thực cũng , bởi vì—cô thực mỗi ngày đều trực tiếp cho Tiêu Tử-chan xem những giọt nước mắt tươi mới.
Tiêu Tử-chan cũng mãn nguyện thưởng thức.
Thiên Nội Lý Tử bất động, lời nào.
Không ngờ cô chỉ mời Lý Tử-chan ăn cua thôi mà cô bé cảm động đến mức nên lời.
Lý Tử-chan dễ thỏa mãn như , khiến cô thương yêu thêm vài phần.
Thế nên khi hai dịch chuyển tức thời đến Hokkaido và ăn cua ở nhà hàng ven biển, cô điên cuồng giúp cô bé bóc thịt cua, quả thực là quá mức chu đáo.
Thiên Nội Lý Tử cảm thấy cô dùng cua để cô bé c.h.ế.t nghẹn: "..."
Lý Tử-chan thành kiến với cô, nên trong mắt cô bé, cô là một chị gái trung học phổ thông thất thường, vì cô bé thể thấy sự bụng của cô dành cho .
Ngộ-chan, hề thành kiến với cô, bắt đầu ngấm ngầm phạm trọng tội ghen tị—
"Tại chỉ giúp cô lột vỏ, giúp tớ lột?"
Đôi mắt tròn của Ngộ-chan trợn càng thêm tròn, sắp loạn !
Cô dám tỏ vẻ ân cần quá mức với một cô bé mới quen đầy một ngày, thậm chí vì thế mà lạnh nhạt với bạn học yêu nhất của .
Cô chỉ thấy cô bé ăn rau, thấy Ngộ-chan ăn rau nào!
Ngộ-chan đang ăn kem, hơn nữa ăn đến viên kem thứ tư ! Cô để ý đến Ngộ-chan đang cô đơn giải sầu bằng kem, thật quá đáng!
Ngộ-chan lập tức lẩm bẩm: "Trò dỗ dành , bao giờ dùng với tớ..."
Việc cô giúp Ngộ-chan bóc cua thực nguyên nhân của nó.
"Bởi vì Ngộ-chan mạnh mà."
Cô với : "Cậu căn bản cần tớ giúp đỡ, vì vốn mạnh . Rất thông minh, còn chăm chỉ. Giáo viên từng , thông minh là món quà mà cha tặng cho chúng , nhưng siêng năng là thành quả chúng tự nỗ lực đạt . Cho nên, thiên tài, chỉ học tập."
Cô luôn xem lời của giáo viên là chân lý.
Kiệt-chan luôn , nâng đỡ yếu, kiềm chế mạnh mới là thái độ mà xã hội nên , cô cũng luôn , Kiệt-chan mạnh mẽ mau giúp đỡ Á Lệ Sa yếu ớt .
Mọi đều hiểu "nâng đỡ yếu, kiềm chế mạnh" chính là đạo lý xử thế mà Hạ Du Kiệt luôn tâm niệm và thực hiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/deu-la-do-gia-toc-thien-vien-hai-ban/chuong-125.html.]
đối với những lời cô , ai để trong lòng. Mọi chỉ coi cô đang những lời hài hước kỳ quái.
Thế nhưng, nếu thật sự , thì cô mới là trong bộ Chú thuật Cao chuyên công nhận nhất lý tưởng " mạnh giúp đỡ yếu" của Kiệt-chan, và cũng là thực hiện lý tưởng tương tự trong nhiều chuyện.
Cô luôn Kiệt-chan giống giáo viên, thực chỉ vì khí chất bên ngoài, mà còn vì tấm lòng nhân hậu thích giúp đỡ khác của .
Từ đến nay, Kiệt-chan vẫn luôn kiên nhẫn giúp đỡ cô, quan tâm cô, bao giờ cảm thấy cô là gánh nặng dù cô luôn gây phiền phức cho .
Cậu luôn bao dung cô, yêu thương cô.
Cô thực sự khó mà nhớ đến giáo viên vì điều đó.
Giáo viên cô cũng là một phụ nữ dịu dàng, tấm lòng bao dung, bao giờ cảm thấy cô phiền phức.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Trên thế giới , chỉ giáo viên mới vuốt ve đầu cô dịu dàng như , ôm cô và : "Á Lệ Sa luôn hạnh phúc nhé."
giáo viên ơi, thế nào mới thể hạnh phúc đây?
Giáo viên mỉm , khuôn mặt xinh , hiền hòa luôn treo một nụ khiến cô mê mẩn. Cô : "Giống như con bây giờ."
Cô đưa ngón tay thon dài , chạm nhẹ đầu mũi cô, đó vẽ một đường vòng cung bán nguyệt mắt cô—đường cong của nụ .
Cô : "Đừng quên nhé."
Khuôn mặt, giọng của cô , dường như vẫn còn ở ngay mắt cô.
Cô chợt nhớ nhiều điều hơn nữa.
"G.i.ế.c ?"
Năm bảy tuổi, đầu tiên cô thấy từ xa lạ từ miệng giáo viên.
Giáo viên ghế văn phòng, trong tay cô ôm một cuốn sách mà cô thậm chí còn hiểu cả bìa.
"Người g.i.ế.c, sẽ c.h.ế.t." Giọng giáo viên dịu dàng, "Á Lệ Sa 'c.h.ế.t' là gì ?"
Cô lắc đầu.
Giáo viên liền , chỉ sinh và c.h.ế.t mới bình đẳng giáng xuống mỗi .
"Sinh là điều thể kháng cự, nhưng sự giáng lâm của cái c.h.ế.t đầy rẫy sự bất định kỳ diệu."
Giáo viên , cái c.h.ế.t là một rào cản tự nhiên mà nhân loại thể vượt qua, là một mắt xích thể thiếu trong lẽ tự nhiên mang tên "sinh lão bệnh tử".
" thoát khỏi cái c.h.ế.t, cũng là cách." Giáo viên dịu dàng , đột nhiên hỏi cô, "Á Lệ Sa sợ c.h.ế.t ?"
Cô chỉ mới bảy tuổi, điều quá đỗi xa lạ với cô, cô từng thấy nó, cũng từng cảm nhận nó.
Cô lắc đầu.
Giáo viên , cô : "Cô từng một học trò tên là 'Á Lý'..."
Cô kể cho cô câu chuyện về Á Lý.
Á Lý cô sinh trí tuệ, sinh thể suy nghĩ, sinh hiểu rõ sứ mệnh của .