Vị Lạt ma dường như cảm nhận ánh của Lâm Tô Anh, khẽ mỉm về phía cô hiệu mời cô trong."
"Sau một hồi quan sát, Lâm Tô Anh thầm hiểu nơi hề đơn giản. Trí tò mò trỗi dậy, thôi thúc cô bước khu sân .
Trái ngược với khung cảnh bên ngoài, khu sân mang một vẻ cổ kính, yên bình, tựa như một chốn bồng lai tiên cảnh tách biệt với trần thế. Đập mắt cô đầu tiên là một cánh đồng rộng lớn, điểm xuyết giữa đó là một rừng trúc nhỏ xanh mướt. Men theo con đường mòn xuyên qua rừng trúc, một ngôi nhà nhỏ hai tầng bằng tre hiện mắt.
Khung cảnh khiến Lâm Tô Anh bất giác nhớ đến bài “Đào Hoa Nguyên Ký” của Đào Uyên Minh. Có lẽ đời thật sự tồn tại những chốn thần tiên như , chỉ là ai tìm thấy mà thôi. Nơi , chính là một vùng đất tiên cảnh ẩn , hoặc đơn giản chỉ là một nơi ở yên bình của bậc cao nhân nào đó. Nghĩ đến đây, sự tò mò ban đầu trong lòng cô dần lắng xuống, đó là một cảm giác bình yên đến lạ.
Vừa bước trong nhà, cô thấy một bé trạc mười một, mười hai tuổi, vận trang phục cổ trang, đang chờ sẵn. Cậu bé khẽ cúi đầu: “Thưa cô, mời theo .”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Lâm Tô Anh thầm đoán, bé rốt cuộc là ai, tại xuất hiện ở một nơi thế ?
Cậu bé dẫn Lâm Tô Anh qua mấy khúc quanh, dừng cửa một căn phòng. Cậu đưa tay hiệu mời: “Thưa cô, mời cô tự trong, đang đợi cô ở bên trong.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/di-nang-than-y-tai-sinh-thoi-hien-dai/chuong-109.html.]
Lâm Tô Anh sững . Tiên sinh? Cô trong thời hiện đại, từ thường chỉ là một cách xưng hô lịch sự với quen . ở nơi , trong ngữ cảnh , nó rõ ràng mang một ý nghĩa tôn kính đặc biệt. Một nơi thế một vị “”, lòng hiếu kỳ trong cô càng dâng cao. Cô chắc chắn xuyên nữa, thì vị “” rốt cuộc là nhân vật thế nào?
Không nghĩ ngợi nhiều, Lâm Tô Anh đẩy cửa bước . Cảnh tượng bên trong khiến cô ngạc nhiên: Vô Song, chú ch.ó nhỏ mà cô tìm mãi, đang ngoan ngoãn rạp chân một đàn ông trẻ tuổi lạ mặt.
Lúc cô mới dịp quan sát đàn ông lạ mặt. Anh mặc một bộ trường bào, khí chất thoát tục tựa thuộc về thời đại . Gương mặt tuấn như ngọc, toát lên vẻ hiền hòa, ấm áp. Đôi mắt sâu thẳm như mực, ánh lên sự thông tuệ và minh triết, khiến khác thể đoán tuổi thật.
Vừa thấy chủ, Vô Song lập tức ngẩng đầu, nhảy khỏi lòng đàn ông lao thẳng vòng tay Lâm Tô Anh, khẽ rên ư ử như đang nũng. Chú ch.ó nhỏ cứ dụi đầu lòng cô, trông vẻ hổ.
Lâm Tô Anh ôm lấy cục cưng nhỏ, lòng nhẹ nhõm hẳn. Suốt từ lúc phát hiện nó biến mất, cô lo lắng tìm kiếm khắp nơi. Bây giờ thấy nó bình an vô sự, tảng đá trong lòng cô cuối cùng cũng đặt xuống. Cô cưng chiều gõ nhẹ lên chiếc đầu nhỏ của nó: “Mới lơ là một chút mà mày chạy tới tận đây đấy.”
Người đàn ông mỉm dịu dàng, quan sát màn tương tác giữa cô và chú chó. Anh lên tiếng, giọng cũng ấm áp như vẻ ngoài: “Mời cô .”
Trong lúc , cũng lặng lẽ đ.á.n.h giá Lâm Tô Anh. Ánh mắt chút ngạc nhiên nào, dường như việc cô xuất hiện ở đây trong dự liệu của , chỉ là tìm hiểu thêm về cô mà thôi."