Cụ Đỗ vốn tính tình bênh vực nhà, tuy Lâm Tô Anh cháu ruột nhưng ông quý mến cô, nên sớm coi cô như cháu gái . Vì , ông liền lạnh giọng : “Ta nhớ là mời nhà họ Lưu các đến.”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Lưu Đạt vội vàng giải thích: “Thưa cụ, cùng Trần đến ạ.”
Cụ Đỗ sang con rể , Trần Tân: “Trần Tân, khách của con ?”
“Dạ... Bố, Lưu là đối tác ăn của con ạ.” Trần Tân lúng túng, đành cứng ngắc trả lời.
“Trần Tân , con là con rể của , gì con. con , tiệc sinh nhật của là buổi xã giao thương mại, những con nên tùy tiện dẫn đến.” Cụ Đỗ giờ chẳng nể mặt bất cứ ai, dù cho đó là con rể , một khi ông vui thì chẳng ai gì .
Cụ Đỗ liếc Lưu Đạt: “Đã đến thì thôi, cũng đuổi khách. Ta đây dù cũng là lớn tuổi, đến nỗi nóng nảy như . Chỉ hy vọng mấy kẻ vớ vẩn đừng tùy tiện lên tiếng.” Nói , ông cầm hộp quà của Lâm Tô Anh lên, ánh mắt cô trìu mến: “Cô nhóc, cháu tặng cái gì đây?”
Trần Tân trong lòng ruột gan rối bời. Vốn dĩ hợp tác với nhà họ Lưu là để kiếm tiền, cũng mượn danh tiếng của bố vợ. Tuy bố vợ tham gia giới kinh doanh, nhưng với tư cách là một bác sĩ danh tiếng, ông giới doanh nhân vô cùng kính trọng. Ai mà chẳng thêm một tầng bảo hiểm cho sức khỏe của chứ? Nhà họ Lưu cũng ngoại lệ. Nghe Trần Tân là con rể cụ Đỗ, chuyện hợp tác đương nhiên vô cùng thuận lợi. Để đáp lễ, khi nhà họ Lưu ngỏ ý quen với cụ Đỗ, liền nhân dịp sinh nhật bố vợ mà dẫn họ tới, vốn chỉ định giới thiệu cho ông quen, ai ngờ gây một trận thị phi thế .
Lâm Tô Anh thản nhiên đáp: “Cũng gì đặc biệt ạ. Chỉ là cháu may mắn khối ngọc phỉ thúy tam sắc Phúc Lộc Thọ, lúc rảnh rỗi học chút điêu khắc nên tạc thành tượng ba ông Phúc Lộc Thọ. Hôm nay hợp dịp nên mang đến tặng cụ ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/di-nang-than-y-tai-sinh-thoi-hien-dai/chuong-184.html.]
Trần Tân dám hó hé thêm lời nào, chỉ đành cúi đầu nhận : “Vâng, ạ, bố , tất cả là của con.”
Cụ Đỗ sững . Ông đương nhiên chuyện Lâm Tô Anh cắt khối phỉ thúy Phúc Lộc Thọ loại Thủy tinh cực phẩm, liền vội vàng mở hộp . Bên trong là một bức tượng lớn bằng bàn tay, tạc hình ba ông Phúc, Lộc, Thọ sống động như thật, đặc biệt là trái đào tiên tay ông Thọ, căng mọng đến mức khiến mà thèm, chỉ c.ắ.n thử một miếng. Chẳng cần bàn đến tay nghề, chỉ cần qua cũng tạc nó điêu luyện đến mức nào. Những xung quanh thấy bất giác hít một ngụm khí lạnh, bức tượng phỉ thúy tam sắc , giá trị cũng lên đến hàng chục triệu. Cụ Đỗ : “Món quà quý giá quá.”
Lâm Tô Anh xua tay: “Cụ Đỗ, cụ khách sáo với cháu gì ạ?”
Cụ Đỗ bật ha hả: “Được, , khách sáo với cháu nữa. Món quà nhận.”
“Cụ ơi, khách đến ạ.” Đỗ Dũng, vốn sắp xếp đón khách, dẫn hai nữa ."
"Hai đó, một là đàn ông trung niên, một là trai trẻ. Lâm Tô Anh thấy trai trẻ sững sờ thốt lên: “Anh cả.”
, trai trẻ đó chính là Lâm Tô Triết. Cô thể tin cả xuất hiện ở đây. Dù hôm qua nhận điện thoại báo rằng Lâm Tô Triết sẽ về một chuyến, nhưng cô bao giờ nghĩ sẽ gặp tại nhà họ Đỗ.
Lại đàn ông trung niên, giữa hai hàng lông mày toát lên vẻ nho nhã của trí thức, nhưng ẩn đó là khí thế uy nghiêm của một ở địa vị cao. Điều quan trọng nhất là gương mặt ông giống ba của Lâm Tô Anh đến sáu, bảy phần.