“Thật đấy, nếu là khác thì em cũng chẳng tin ,” Chu Thanh Nhi tiếp lời, “ Hàn thiếu thì khác. Anh ôn hòa, lịch thiệp, đối xử với ai cũng lễ phép nhưng luôn giữ một cách chừng mực, khiến cảm thấy quá mật. Em còn ít khi nổi giận, ở trong quân đội biệt danh là “Diêm La mặt ngọc”.”
“Nghe , “mặt ngọc” thì thể hiểu, nhưng “Diêm La” thì thật khó mà hình dung.” Lâm Tô Anh giả vờ .
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
“Có gì khó hiểu . Nhà họ Hàn cũng là gia đình quân nhân, chỉ tiếc là con cháu trong nhà ít ỏi. Người đầu nhà họ Hàn bây giờ chính là Hàn thiếu. Anh tuy trông vẻ ôn hòa, nhưng trong quân đội, sự ôn hòa tuyệt đối chẳng giải quyết vấn đề gì, chắc chắn những thủ đoạn riêng,” Mã Hướng Nam giải thích, “Dù thì ông nhà cũng khâm phục , còn trong thế hệ chúng , chỉ và cả nhà họ Lâm là tiền đồ nhất. vì cảnh hai khác , nên Hàn thiếu vẻ vượt trội hơn, quả hổ danh Đệ nhất thiếu gia của Kinh Đô.”
Lâm Tô Anh khẽ nhướng mày, cô ngờ họ cả của đặt lên bàn cân so sánh với Hàn Quân Diệp.
Vệ Mật Mật hừ lạnh một tiếng, liếc Lâm Tô Anh với ánh mắt khinh miệt: “Một con nhỏ nhà quê mà cũng đòi bước chân giới thượng lưu của Kinh Đô ? Mơ mộng hão huyền! Cô tự xem xứng ?”
Lâm Tô Chính cũng ưa nổi thái độ của Vệ Mật Mật, lạnh lùng : “ chỉ một đứa em gái, là Tiểu Anh. Xin cô đừng gọi là Hai, dám nhận .”
“ , ngoài cứ gọi là Tư nhà họ Lâm. Cô xứng gọi thẳng tên .” Lâm Tô Quang cũng lạnh nhạt lên tiếng.
“Cô xứng, thì ai xứng? Cậu ?” Một giọng trầm thấp lạnh lùng vang lên, khí thế áp đảo lập tức bao trùm cả gian. Chẳng từ lúc nào, Hàn Quân Diệp và Lãnh Kiêu ngay cửa, gương mặt lạnh như băng. Người chính là Hàn Quân Diệp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/di-nang-than-y-tai-sinh-thoi-hien-dai/chuong-220.html.]
Lâm Tô Anh nhướng mày, ngờ .
“Hàn đại ca.” Vệ Mật Mật rụt rè gọi một tiếng. Cô cúi đầu chào hỏi những còn : “Chị Linh Nhi, chị Thanh Nhi, Tần, Mã, Hai Lâm, Tiểu Quang.” Riêng ba em nhà họ Lâm, cô thèm đếm xỉa tới.
“Sao hai ?” Lâm Tô Chính nhấc chén lên, nhấp một ngụm, vẻ thản nhiên.
Hàn Quân Diệp để tâm đến ai, ánh mắt sắc bén khóa chặt lên tiếng: “Cậu xứng.”
Câu lạnh lùng của khiến thể tin nổi, bởi trong mắt họ, luôn là một ôn hòa, lịch sự.
Hàn Quân Diệp sải bước đến bên cạnh Lâm Tô Anh, nắm lấy tay cô kéo thẳng.
“Chờ , đưa em gái ?” Lâm Tô Triết chắn mặt, trong mắt ánh lên một tia nguy hiểm khó lường.
Lâm Tô Anh thầm thở dài, hôm nay đường quên xem ngày mà gặp những chẳng ưa nổi.
Cửa nữa mở , Vệ Tây Minh bước , theo là Vệ Mật Mật, vẻ như dỗ dành cô em gái của xong. Anh hỏi: “Mọi đang gì thế?”