Mộ Huy kéo thẳng Lâm Tô Anh , dặn: “Em đừng để bộ dạng đó của ông lừa, ông cố tình diễn kịch đấy.”
Lâm Tô Anh mỉm gật đầu. Thật dù từng bước chân giới giải trí, cô cũng các đạo diễn đều là bậc thầy diễn xuất, nên cô vốn chẳng mảy may mềm lòng. Huống hồ, cô cũng ý định tham gia showbiz. Chuyện của bản cô vốn nhiều, cái vũng nước đục của giới giải trí , cô hứng thú lặn lội .
Lâm Tô Anh theo Mộ Huy đến nơi việc của . Hôm nay Mộ Huy chụp ảnh bìa cho một tạp chí thời trang nên công việc kết thúc nhanh.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
“Anh Mộ.” Khi Mộ Huy xong việc, một bé liền chạy tới. Cậu bé trông chỉ mười lăm, mười sáu tuổi.
“Tiểu Sở đến .” Mộ Huy chào, sang giới thiệu với Lâm Tô Anh: “Đây là Tiểu Sở, một trong những học sinh đỡ đầu. Cậu nhóc chăm chỉ, hứng thú phát triển trong giới giải trí nên để bé thỉnh thoảng đến đây thêm.”
“Chào em.” Lâm Tô Anh mỉm chào .
Thấy cô gái xinh mặt, mặt Tiểu Sở ửng đỏ, bẽn lẽn hỏi: “Chào chị... Anh Mộ, đây là bạn gái của ạ?”
“Không .” Mộ Huy bật , “Đây là em họ .”
“À...” Tiểu Sở ngước lên Lâm Tô Anh, lí nhí khen: “Em gái Mộ xinh thật.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/di-nang-than-y-tai-sinh-thoi-hien-dai/chuong-270.html.]
Mộ Huy đầy đắc ý, sang hỏi Lâm Tô Anh: “Tiểu Anh, em xem phim trường ?”
Lâm Tô Anh gật đầu: “Đã đến đây thì đương nhiên em cũng tham quan một chút, chỉ cần gây phiền phức cho là .”
“Không , công ty nhà cả, ai dám phiền phức chứ.” Mộ Huy thẳng thắn đáp.
Lúc Lâm Tô Anh mới vỡ lẽ, hóa công ty giải trí là do nhà bỏ vốn thành lập.
Bên trong công ty vài khu vực dùng để huấn luyện, cũng những phim trường dựng sẵn để các phân cảnh trong nhà. Lâm Tô Anh lặng lẽ quan sát các diễn viên, họ thể chỉ trong chớp mắt, bộ hỉ nộ ái ố đều dồn hết vai diễn mà họ yêu thích, hòa nhân vật. Dường như một sợi dây vô hình nào đó đang giật dây, điều khiển từng nhất cử nhất động của họ.
Mà ngẫm , đời thực cũng y như . Chẳng qua, những diễn viên đang diễn cuộc đời của khác, còn cuộc đời của chính chúng , nào khác gì ?
Dưới quy tắc của trời đất, con thực chất cũng chỉ là những con rối do Thiên Đạo tạo , điều khiển cả một đời với đủ cả sinh, lão, bệnh, tử, vui, buồn, ly, hợp. Nếu thoát khỏi sự sắp đặt đó, con buộc tu chân, chỉ tu luyện thành công mới thể vượt thoát khỏi sự khống chế của Thiên Đạo.
Người thường Thiên Đạo vô tình, nhưng nào ai Thiên Đạo đại ái. Cứ những tu chân mà xem, Thiên Đạo xuất hiện chẳng qua chỉ để ràng buộc. Chỉ cần bản tự kiềm chế, Thiên Đạo sẽ bao giờ can dự.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Lâm Tô Anh bỗng nhiên thả lỏng. , kiếp cô từng thực sự nhập thế, một lòng tu luyện, cả cuộc đời chỉ xoay quanh việc đó, chẳng màng đến thế sự, cho nên chẳng hiểu chút gì về đối nhân xử thế. Còn kiếp , dù trở thành Lâm Tô Anh và ngừng cố gắng hòa nhập với cuộc sống nơi đây, nhưng dường như từ đến nay, cô việc đều mang theo mục đích.