Sau khi Lâm Tô Viêm khỏi nhà, Lâm Tô Anh chuẩn sẵn đồ ăn cho bố Lâm, cẩn thận giữ ấm trong nồi, cũng đeo ba lô lên và rời .
Vừa khỏi cổng khu dân cư là trạm xe buýt. Lâm Tô Anh đợi chuyến xe của đến nhanh chóng lên xe, thẳng tiến đến khu Hải Thự.
Thành phố Ninh là một đô thị cấp hai, tuy thể sánh bằng các thành phố cấp một thủ phủ của tỉnh, nhưng chung cũng phát triển. Vốn là một trong những thành phố ven biển quan trọng, giao thông đường biển, đường bộ và đường hàng ở đây đều khá thuận lợi. Đặc sản chủ yếu của nơi chính là hải sản, tươi ngon rẻ. Đặc biệt, thành phố Ninh tới ba chợ hải sản lớn chuyên phục vụ tiêu dùng. Hải sản ở đây về cơ bản đều đ.á.n.h bắt và bán hết ngay trong ngày, nên nếu ăn đồ tươi sống, dân thành phố Ninh thường sẽ đến một trong ba khu chợ để mua.
Trước đây, khi gia đình còn khá giả, nhà họ Lâm cũng thường xuyên mua hải sản. Bây giờ tuy cuộc sống chỉ đủ ăn đủ mặc, nhưng thỉnh thoảng họ vẫn mua một ít về để đổi bữa. Mà ở khu Hải Thự chợ hải sản lớn nhất thành phố, chợ Kiều Phổ.
Thấy trời vẫn còn sớm, Lâm Tô Anh quyết định xuống xe ở trạm gần chợ hải sản để mua ít đồ, đó sẽ bộ đến chợ d.ư.ợ.c liệu. Quãng đường từ chợ hải sản đến chợ d.ư.ợ.c liệu nếu bộ cũng chỉ mất nửa tiếng, còn xe buýt thì qua hai trạm là tới.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Vừa bước chợ Kiều Phổ, một mùi tanh nồng đặc trưng của hải sản lập tức xộc thẳng mũi. Thế nhưng Lâm Tô Anh cũng hề cảm thấy khó chịu, bởi dù đó cũng là một hương vị của tự nhiên.
Các quầy hàng trong chợ sắp xếp ngay ngắn, gọn gàng, tiếng bán hàng mời chào khách rộn rã ngớt. Điểm khác biệt lớn nhất của chợ Kiều Phổ so với những khu chợ bình thường khác là khách hàng ở đây thường mua sỉ với lượng lớn, hàng chục, thậm chí hàng trăm cân, chứ ít ai mua lẻ một hai cân.
Lâm Tô Anh bố thích ăn cá đù vàng, còn Lâm Tô Viêm thì mê mực, nên cô mua luôn hai mươi cân cá và hai mươi cân mực. Sau đó, cô tìm một góc khuất ai để ý nhanh tay cất tất cả gian của . Cô còn mua thêm một ít củ năng biển, một loại thực vật sống nước. Củ to thì chỉ bằng ngón tay cái, củ nhỏ khi bé như hạt lạc, nhưng rửa sạch cho miệng nhai sẽ cảm nhận vị mằn mặn đặc trưng của biển cả, xen lẫn một chút ngọt thanh hấp dẫn. Chính vì mà Lâm Tô Anh cũng thích món ăn vặt ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/di-nang-than-y-tai-sinh-thoi-hien-dai/chuong-29.html.]
“Đừng , đừng !”
Lâm Tô Anh thong thả ném một củ mã thầy rửa sạch bong bằng nước suối gian miệng, thì thấy tiếng ai đó gọi với từ phía xa.
Cô sang, thấy một gã đàn ông trung niên bụng phệ đang định bỏ , trong khi một cô gái trẻ đang đuổi theo phía . Trớ trêu , Lâm Tô Anh nhận gã đàn ông . Gã chính là Lưu Đạt của nhà họ Lưu.
Nhìn cô gái trông chỉ hơn hai mươi tuổi một chút, Lâm Tô Anh thầm đoán mối quan hệ giữa hai hề đơn giản.
“Lưu Đạt, cái đồ khốn nhà ! Em thai , định phủi m.ô.n.g bỏ như ?”
Hóa là tiểu tam.
Lâm Tô Anh ghét nhất là kiểu phụ nữ tự trọng, nhưng câu đúng: phụ nữ tự trọng, cũng là vì đàn ông họ tự trọng. Nghĩ cũng lý, cặn bã thì thường gặp cặn bã. Cô gái tự trọng thật, nhưng tên cặn bã Lưu Đạt cũng chẳng vô tội.
Có điều, với Lâm Tô Anh, đây chỉ là một đoạn nhạc dạo nhàm chán. Cô chạm mặt Lưu Đạt, càng chẳng dính mấy chuyện thị phi lằng nhằng . Lỡ như bắt nhân chứng, chẳng sẽ rước phiền ? Đối với khác thì thôi, nhưng với một gia tộc cặn bã như nhà họ Lưu, nhất là nên tránh xa. Có thời gian rảnh, thà gặm thêm vài củ mã thầy còn hơn.