Dị Năng Thần Y Tái Sinh Thời Hiện Đại - Chương 365

Cập nhật lúc: 2025-10-16 09:02:50
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lâm Tô Anh chỉ thấy Lãnh Kiêu phất tay một cái, lập tức mang nước đến, chia cho mỗi một chai. Thấy , cô cũng tiện từ chối.

 

Mặt khác, chuyện cũng cho thấy cách đối nhân xử thế của nhóm Lâm Tô Anh. Dù họ là bác sĩ của Bệnh viện một Kinh Thị, nhưng chính khoảnh khắc , họ khiến cho tất cả những mặt ở đó cảm nhận một điều: những gì họ vượt xa trách nhiệm của những bác sĩ đang công tác tại đây.

“Đỗ lão, thương lượng với ông một chuyện.” La viện trưởng , trong mắt ánh lên tia sáng lanh lợi.

 

“Chuyện gì?” Đỗ lão lập tức cảnh giác. “Đừng tưởng chúng quen thì ông là một con cáo già đấy.”

 

La viện trưởng “hự” một tiếng: “Đỗ lão, thì cũng coi như nửa thầy của ông, chẳng lẽ lừa ông ?”

 

Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện

“Ông vẫn thường lừa đấy thôi.” Đỗ lão phũ phàng đáp. “Rõ ràng đến Kinh Thị, ông vẫn một mực mời giám khảo, đó là lừa thì là gì?”

 

“Này, thế ? Đó là trân trọng mời ông tái xuất giang hồ. Chẳng câu “gừng càng già càng cay” ? Hơn nữa, ông ở đây mới yên tâm chứ. Lỡ đến, đám mầm non Đông y quý giá của khác lừa mất thì ?” La viện trưởng đáp cực kỳ nghiêm túc.

 

La viện trưởng và Đỗ lão , trong mắt cả hai đều ánh lên niềm vui xen lẫn chút bất đắc dĩ. Bọn họ bác sĩ bao nhiêu năm, đây đầu tiên gặp chuyện như thế . Ít nhất, sự việc chứng minh một điều: sự đón nhận của dân đối với Đông y cao hơn nhiều so với những gì họ tưởng tượng. Thật , dân đơn giản, hy vọng lớn nhất của họ khi ngã bệnh chính là gặp một thầy t.h.u.ố.c . Thế nhưng, hiện thực phũ phàng thường khiến cho giấc mộng nhỏ nhoi cũng thể thành sự thật. Vì , khi cơ hội như thế , họ tự nhiên sẽ dễ dàng tiếp thu hơn bất kỳ ai.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/di-nang-than-y-tai-sinh-thoi-hien-dai/chuong-365.html.]

“Thôi , coi như ông lý. Giờ thì , rốt cuộc là chuyện gì?” Đỗ lão hỏi thẳng.

 

La viện trưởng : “Thật cũng gì to tát, chỉ là nhờ ông lo liệu, để bốn đứa trẻ đến chỗ khám bệnh.”

“Ông mơ !” Đỗ lão hừ lạnh một tiếng. “Tô Anh thì khỏi , con bé đó quyết đoán lắm, thêm gia thế của nó, cũng chẳng dám lệnh cho nó . Tề Lỗi là quân y, ông thì tự mà tìm bên quân đội . Thằng nhóc Lộ Đệ thì may còn khuyên . Còn Kỷ Định Văn là cháu trai cưng của Kỷ lão, ông nên đến chuyện với ông thì hơn.”

 

Đỗ lão liếc mắt ông một cái: “ mà thằng nhóc Lộ Đệ , vốn dĩ định sắp xếp cho nó đến chỗ của lão Cố .”

 

“Không , ! Dù gì ông cũng là nửa sư phụ của , thể nỡ lòng nào bỏ mặc đồ chứ?” Viện trưởng La vẻ ấm ức vô cùng.

 

Đỗ lão hừ một tiếng: “Vậy ông thế nào?”

 

Viện trưởng La đảo mắt một vòng đầy ranh mãnh: “Đỗ lão, giúp một tay , giới thiệu với họ một chút. Ít nhất cũng để quen, chào hỏi một tiếng cho phép chứ, đúng ạ?”

 

Đỗ lão liếc xéo Viện trưởng La: “Ông đúng là con cáo già, chẳng lúc nào cũng giỏi tính kế khác lắm ? Sao tự mà giăng bẫy họ ?”

 

 

Loading...