Khóe miệng Lâm Tô Anh nhếch lên một nụ đầy ranh mãnh. “Đơn giản thôi ạ. Nếu thầy bạn học của thầy nhận lời thách đấu của Liên Kiều, thì dĩ nhiên bên trường Trung học Phụ thuộc Kinh Thị cũng chuyện. Vậy thì em nên qua tìm thầy hiệu trưởng bên đó cá cược một ván nhỉ? Cơ hội thế , đến lúc thắng thì cứ tha hồ mà “chặt ” thôi.”
Lâm Tô Anh xong liền rời . Thầy Cổ quên bẵng mất mục đích ban đầu gọi em đến, đó đăm chiêu suy nghĩ về lời cô bé. Ông và vị hiệu trưởng trường Trung học Phụ thuộc Kinh Thị vốn là một đôi oan gia ngõ hẹp. Nghe Lâm Tô Anh gợi ý như , mắt ông chợt sáng rực lên, quyết định tìm đối thủ của để cá cược một phen.
“Lão Trần , học sinh Liên Kiều bên ông chạy sang thách đấu với Lâm Tô Anh bên ?” Vừa gọi điện thoại, thầy Cổ thẳng vấn đề.
Thầy Trần của trường Phụ thuộc Kinh Thị lập tức đáp : “ thế. Sao nào, ông định xin tha cho học trò của ? quản em Liên Kiều đấy.”
Thầy Cổ ha hả: “Đâu , chuyện của bọn trẻ con thôi mà. nếu chúng nó hứng thách đấu, chi bằng hai lão già chúng cũng cược một ván cho vui, ông thấy ?”
“Cược thế nào đây?”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
“Đơn giản thôi! Nếu Liên Kiều của ông thắng, cứ thấy ông là đường vòng. Còn nếu Lâm Tô Anh của thắng, hoạt động của trường Nhất Trung các ông, và cả ông của sẽ bao giờ can thiệp nữa. Chịu ?”
Lời đề nghị của thầy Cổ khiến thầy Trần trầm ngâm. là dạo gần đây, trường Phụ thuộc và trường Nhất Trung đang cạnh tranh gay gắt. Nếu Liên Kiều thắng, cũng đồng nghĩa với việc trường Phụ thuộc đ.á.n.h bại trường Nhất Trung, đó dĩ nhiên là chuyện . lỡ như thua thì ? Thầy Trần cảm thấy lấn cấn. Chẳng lẽ thật sự thể “ngáng chân” lão Cổ nữa? bảo ông từ bỏ ván cược béo bở thì cam tâm. là tiến thoái lưỡng nan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/di-nang-than-y-tai-sinh-thoi-hien-dai/chuong-605.html.]
“Thôi, nếu ông thì bỏ .” Thầy Cổ bồi thêm một câu.
Dù rõ đây là dương mưu của lão Cổ, một khi toạc như thế, với tư cách là hiệu trưởng, ông thể từ chối. Từ chối sẽ mất mặt, để khác sẽ coi thường. Biết rõ là khích tướng, nhưng thầy Trần thể c.ắ.n câu, đành : “Được, cứ quyết định !” Vả , cơ hội bây giờ là năm mươi năm mươi, chắc trò Liên Kiều thua.
Thầy Cổ ha hả: “Sảng khoái! Vậy chúng chốt kèo nhé.” Cúp máy, trong lòng ông dâng lên một cảm giác hả hê khó tả. Cái vị , thật sự sảng khoái gì bằng!
Tuy nhiên, ông cũng rằng, dương mưu thành công , mấu chốt cuối cùng vẫn ở Lâm Tô Anh."
"Chuyện Liên Kiều thách đấu Lâm Tô Anh lan khắp các trường cấp ba khác trong Kinh Thị, chỉ riêng trong cuộc là cô vẫn chẳng gì. Nếu tin tức truyền nhanh như , chắc chắn cô sẽ cảm thán rằng, khả năng hóng hớt và lan truyền tin đồn của đám đông thật sự thể phát huy đến mức tối đa ở bất cứ .
Vừa về đến nhà, Lâm Tô Anh thấy Hàn Quân Diệp đang tất bật dọn thức ăn bàn. Cô bất giác mỉm , nhà đúng là nơi ấm áp nhất. Có chờ đợi trong một mái ấm thế , cô cảm thấy thật sự hạnh phúc. “Sao hôm nay về sớm thế?”
“Việc cần xong cả . Hơn nữa, chuyện của nhà họ Diệp bây giờ nhà nước tiếp quản, nên cũng thảnh thơi hơn một chút,” Hàn Quân Diệp . “Em mau rửa tay chân , ăn cơm ngay nhé.”
Lâm Tô Anh vội vàng rửa tay, lúc Hàn Quân Diệp bưng món canh cuối cùng lên. Cô nhanh nhẹn xới hai bát cơm đầy, cả hai cùng bàn ăn.