Lâm Tô Anh đưa cho Lãnh Kiêu một cốc nước nữa. Lãnh Kiêu tu ừng ực vội vàng kể: “Anh cả, cấp đang bàn bạc với chúng về vụ của Tả Diệp Mẫn Nguyệt ? Mọi thống nhất sẽ đến đảo Tỳ Bà để giải quyết, nhưng đội của em áp giải Tả Diệp Mẫn Nguyệt tới nơi thì nhiều nhẫn giả và dị năng phục kích. Bọn chúng vây công tụi em. Cũng may lúc lên đường, chị dâu dặn dò nên chúng em lập tức lợi dụng địa hình để phòng thủ. vì sự việc xảy quá đột ngột nên cũng nhiều em thương, giờ tất cả đều đang mắc kẹt đảo. Em nhân lúc bọn chúng để ý, dùng dị năng hệ nước đường biển về đây cầu cứu.”
“Thảo nào tinh thần lực của yếu như , hóa là vượt biển về đây.” Lâm Tô Anh . Tuy Lãnh Kiêu là dị năng hệ nước nhưng điều khiển nó thì dùng đến tinh thần lực. Việc thể vượt biển trở về chính là nhờ khả năng .
Lâm Tô Anh đưa cho thêm một viên Thịnh Thế Đan: “Cậu uống cái , lát nữa châm cứu cho một chút là sẽ thôi.”
Lãnh Kiêu lời nào, lập tức nuốt viên đan dược.
Hàn Quân Diệp sang Lâm Tô Anh: “Bà xã, chúng ngay chứ?”
Lâm Tô Anh chợt nhớ buổi thuyết trình ngày mai, cô : “Ngày mai em một buổi thi thuyết trình với Liên Kiều. Để em gọi báo với dời .” Dứt lời, cô tìm gọi ngay cho Liên Kiều: “Bạn học Liên Kiều , là Lâm Tô Anh đây. Nhà việc đột xuất, buổi thuyết trình dời sang tuần ?”
Tuy rõ nhà Lâm Tô Anh xảy chuyện gì, nhưng qua giọng điệu ngắn gọn của cô, Liên Kiều cũng đoán là việc gấp, liền đáp: “Được, dời sang thứ Năm và thứ Sáu tuần nhé.”
“Ừ, nhé. còn gọi xin phép hiệu trưởng nữa, tạm biệt.” Lâm Tô Anh cúp máy, gọi cho hiệu trưởng Cổ. Lần , cô viện cớ là một bệnh nhân đặc biệt cần chữa trị gấp nên xin dời lịch sang thứ Năm và thứ Sáu tuần , còn gợi ý nếu ông thấy hứng thú thì thể rủ thêm nhiều tới đặt cược.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/di-nang-than-y-tai-sinh-thoi-hien-dai/chuong-608.html.]
Hiệu trưởng Cổ vốn phận thần y của Lâm Tô Anh, nên khi cô , ông liền đồng ý ngay.
Giải quyết xong việc, Lâm Tô Anh tiện tay khoác chiếc ba lô lên vai cùng Hàn Quân Diệp khỏi nhà.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Tình thế cấp bách, chẳng còn ai quan tâm đến việc lộ năng lực . Lâm Tô Anh tuỳ tay lấy hai thanh kiếm, ném một thanh cho Hàn Quân Diệp. Hai họ giờ ở cấp Kim Đan, việc ngự kiếm phi hành chỉ là chuyện đơn giản. Hàn Quân Diệp lập tức kéo Lãnh Kiêu nhảy lên kiếm. Lâm Tô Anh cũng điều khiển thanh còn , cả ba cùng bay thẳng về phía đảo Tỳ Bà.
Lãnh Kiêu thể tin nổi Hàn Quân Diệp và Lâm Tô Anh năng lực như , nhất thời há hốc mồm kinh ngạc.
Hàn Quân Diệp dùng thần thức điều khiển thanh kiếm bay nhanh định. Thấy vẻ mặt của Lãnh Kiêu, khinh khỉnh : “Cái vẻ mặt gì thế, gì mà ngạc nhiên dữ .”
“Anh... cả, là thần tiên chuyển thế đấy ?” Lãnh Kiêu lắp bắp.
“Cũng hẳn, nhưng thể gọi là bán tiên.” Dù lòng đang như lửa đốt vì chuyện ở đảo Tỳ Bà, Hàn Quân Diệp vẫn tâm trạng trêu chọc một câu.
“Trời đất ơi, hai thể ngự kiếm phi hành! Đây chẳng là bản lĩnh của thần tiên ? Anh cả, mau dạy em với!” Lãnh Kiêu phấn khích reo lên."
“Đừng lung tung,” Hàn Quân Diệp thản nhiên đáp. “Không dạy, mà là ý định đó. Thế giới dị năng giả là đủ , linh khí ở đây vốn đủ để cung cấp cho quá nhiều tu luyện. Ngay cả nhà họ Lâm cũng khó tiến triển gì nhiều, cũng chính vì lý do . Phát triển thêm nữa cũng chẳng ý nghĩa gì.”