Tự Nhiên dẫn đường: “Bọn em sống ở đây nên ai cũng quen thuộc ngọn núi cả. Em chị cần loại cây t.h.u.ố.c gì nên chị tự tìm thôi.”
Lâm Tô Anh mỉm : “Được .” Sau đó, cô cúi xuống bắt đầu tìm thảo dược, đồng thời dùng thần thức để dò xét bốn phía. Rất nhanh, Lâm Tô Anh phát hiện một điều kỳ lạ. Trong núi ít khoáng sản, nhưng lạ một nỗi, những ngọn núi mỏ quặng thường sẽ cằn cỗi, một ngọn cỏ, mà nơi đây cây cối um tùm, hoa cỏ tươi , trông đầy sức sống. Quan trọng nhất là những cây thảo d.ư.ợ.c chứa độc tính.
Xem ngọn núi quả thật khác biệt với những nơi khác. Có lẽ đúng như lời trưởng thôn Lạc , trong núi bảo khí.
Đương nhiên đây cũng chỉ là suy đoán của cô. Rốt cuộc nơi bí mật gì, cô dự định sẽ đợi lúc ai sẽ cùng Hàn Quân Diệp đến xem xét kỹ hơn.
Hái đủ thảo d.ư.ợ.c cần thiết và thêm một ít quả dại, Lâm Tô Anh mới gọi Tự Nhiên cùng xuống núi.
Về đến nhà trưởng thôn, Lâm Tô Anh đưa túi thảo d.ư.ợ.c cho Tự Nhiên, dặn dò cô bé cách sắc thuốc, liều lượng và cách dùng cẩn thận mới về nơi ở của .
Trở phòng, Hàn Quân Diệp lúc đang gọi điện thoại. Thấy cô bước , hiệu một chút tiếp tục cuộc gọi: “Chuyện chú ý nhiều hơn nhé. Bên vẫn đang tìm kiếm. Chúng để Vô Song và Tia Chớp rời ba vị lão gia nửa bước, nhưng vẫn cẩn thận. Cứ . Được, tạm biệt.”
"Hàn Quân Diệp cất điện thoại, mỉm Lâm Tô Anh: “Em về ? Dược liệu cũng lấy .”
“Xong xuôi cả . Vốn dĩ chỉ là một trường hợp ngộ độc thực phẩm nhẹ thôi, nên thảo d.ư.ợ.c cũng dễ tìm.” Lâm Tô Anh thản nhiên đáp.
“Có phát hiện gì ?” Hàn Quân Diệp xuống bên cạnh cô.
“Sao em phát hiện gì đó?” Lâm Tô Anh ngạc nhiên chồng .
Hàn Quân Diệp khẽ : “Nếu dò xét xung quanh, em cần lấy cớ hái t.h.u.ố.c gì. Anh còn lạ gì em nữa, loại d.ư.ợ.c liệu nào mà em chẳng sẵn. Với một ca ngộ độc thực phẩm đơn giản, một cây kim châm của em là thể giải quyết gọn ghẽ . Thế mà em vẫn , chứng tỏ em chỉ thăm dò tình hình thôi.”
Lâm Tô Anh lườm Hàn Quân Diệp một cái: “Chỉ là giỏi thôi.” Nói cô bật . Cũng chỉ mới hiểu rõ cô gì. Lâm Tô Anh thầm nghĩ, cả đời , điều khiến cô mãn nguyện nhất chính là gả cho Hàn Quân Diệp – đàn ông luôn đặt cô lên vị trí hàng đầu.
“Vậy thì, vợ yêu ơi, mau cho chồng yêu của em xem, em phát hiện điều gì nào?” Hàn Quân Diệp thoải mái khoác vai cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/di-nang-than-y-tai-sinh-thoi-hien-dai/chuong-702.html.]
“Nhìn cái bộ dạng của kìa.” Lâm Tô Anh mắng một câu, nhưng vẫn kể : “Thật ngoài, em xem xét các ngọn núi xung quanh và phát hiện tất cả đều là khu mỏ.”
“Khu mỏ ư?” Hàn Quân Diệp tỏ vẻ thể tin nổi. “Sao thể?”
“ , thể chứ. thực tế đúng là khu mỏ. Có một điều mà lẽ , bất kỳ quặng mỏ nào cũng độc tính. Thế nhưng thảo d.ư.ợ.c mọc những khu mỏ hề nhiễm một chút độc tố nào. Anh thấy khó tin ?” Lâm Tô Anh chỉ dùng vài ba câu tóm gọn phát hiện của cho Hàn Quân Diệp.
Hàn Quân Diệp trầm ngâm: “Xem sự tồn tại của thôn Lạc vốn kỳ lạ. Anh gọi cho trai em , nhờ tra cứu thông tin về nơi .”
“Sao , thôn Lạc vấn đề gì ?” Lâm Tô Anh hỏi.
Hàn Quân Diệp đáp: “Lúc nãy hỏi Vương dẫn đường, hề gần đây một nơi gọi là thôn Lạc. Em , Vương là dân bản địa chính gốc ở khu , đến cả cũng về sự tồn tại của thôn Lạc, chẳng kỳ quái .”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
“ gần đây một điểm dừng chân tạm thời mà.” Lâm Tô Anh khó hiểu. “Nếu ở đây thôn Lạc, tại về điểm dừng chân đó chứ?”
“ , đây cũng là điều nghĩ mãi . Anh cũng hỏi Vương .” Hàn Quân Diệp tiếp: “Anh Vương bảo rằng dân ở đây ai cũng về điểm dừng chân đó, dường như từ lâu . Còn về việc tại thì họ cũng rõ, cứ như truyền tin ngoài, dần dần ai cũng cả.”
Nghe đến đây, Lâm Tô Anh ngẩn : “Chẳng lẽ chúng đang ở trong một giấc mộng Nam Kha nào đó?”
Hàn Quân Diệp nhẹ: “Không nữa, dù thì vẫn liên lạc với trai em.”
Nói như , đây vẫn là thế giới thực chứ một bí cảnh nào cả. Điều càng Lâm Tô Anh cảm thấy chuyện bao phủ bởi một lớp sương mù bí ẩn. Cô mệt mỏi vật giường: “Trời ạ, lẽ em xuyên một cuốn tiểu thuyết trinh thám kỳ bí nào .”
“Em nghĩ nhiều quá đấy.” Hàn Quân Diệp thẳng thừng. “Với đừng mấy cuốn tiểu thuyết vớ vẩn đó nữa. Đường đường là một tu chân giả mà mê mẩn tiểu thuyết, em xem mất mặt cơ chứ.”
“Thì tại chán quá mà, thì bảo em gì bây giờ.” Lâm Tô Anh bất lực .