Lâm Tô Anh khoác tay Hàn Quân Diệp bước hội trường lớn.
Hội trường của Đại học Y Kinh Thị là hội trường lớn nhất trong tất cả các trường đại học trong thành phố, vốn thiết kế để phục vụ cho việc thực hành các công tác sơ cứu y tế cơ bản.
Dưới bàn tay khéo léo của các thành viên câu lạc bộ văn nghệ, hội trường trang trí vô cùng đặc sắc. Toàn bộ gian lấy hai màu xanh lam và xanh lục chủ đạo, đan xen , tượng trưng cho bầu trời và thảo nguyên, mang ý nghĩa trời đất hòa hợp, tôn trọng tự nhiên.
Vợ chồng Lâm Tô Anh tìm một góc khá yên tĩnh xuống. Vốn dĩ họ đến đây cũng chỉ để cho mặt. Nói thật, nếu ở nhà nghỉ ngơi thì cả hai đều chẳng đến chốn đông . Tiếc là , chính cô Lâm đích lệnh, hai chỉ đành mặt.
Hai xuống, mỗi tự rót một ly nước khoáng. Loại nước đúng là thương hiệu mà Lâm Tô Anh uống, nên họ cũng chẳng câu nệ gì mà uống một cách tự nhiên.
Mới uống vài ngụm, điện thoại của Lâm Tô Anh bỗng reo lên. Cô liếc màn hình, là cô Lâm gọi đến.
“Alo, cháu gái yêu quý, mày với ông xã nhà mày đang ở xó nào thế hả, đừng là tới nhé.” Giọng cô Lâm vang lên oang oang trong điện thoại.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
“Tới ạ, bọn cháu chỗ từ lâu . Dù thì với thị lực của vợ chồng cháu, ở góc nào cũng xem màn trình diễn sân khấu thôi.” Lâm Tô Anh đáp tỉnh bơ.
“Mày lắm! Cút ngay lên ba bàn đầu cho cô!” Cô Lâm mắng.
“Không .” Lâm Tô Anh chẳng hề sợ cô nổi giận. “Cháu thấy ở đây yên tĩnh lắm. Cô ơi, cô đừng lằng nhằng với cháu nữa, cô rõ là cháu thích mấy vụ xã giao mà.”
“Không thích cũng đến đây ngay, ở đây đang chờ mày đấy!” Cô Lâm thẳng.
Lâm Tô Anh nhướng mày, giả vờ : “Ôi, ở đây ồn quá, cháu rõ gì cả. Cô ơi, thôi cứ nhé, gì mai chúng về nhà cũ tiếp.”
Nói xong, cô dứt khoát cúp máy."
"Hàn Quân Diệp cảnh khỏi bật : “Hai cô cháu nhà cô đấy?”
“Tất nhiên là .” Lâm Tô Anh chớp chớp đôi mắt ngây thơ vô tội. “Vả , thấy em gì sai ? Tụi em gì . Anh xem, ở đây ồn ào như , em chẳng thấy gì hết thật mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/di-nang-than-y-tai-sinh-thoi-hien-dai/chuong-748.html.]
“Rồi , em thấy gì cả.” Nụ của Hàn Quân Diệp tràn ngập vẻ cưng chiều, chiều “bà xã gì cũng là chân lý”.
Thực Lâm Tô Anh tỏng cô Lâm gọi là giới thiệu cho cô vài vị học giả ở Kinh Đô. cô chẳng chút nào. Không vì những đó , mà cơ bản những vị học giả đến tham dự hôm nay đều ở tuổi trung niên. Mà ở tuổi , gọi là học giả thì mười đến tám chín là kiêu ngạo, tự cho là đúng. Lâm Tô Anh ghét nhất là giao thiệp với kiểu , nên lười chẳng buồn .
Buổi tiệc văn nghệ bắt đầu lúc tám giờ tối, tổng cộng mười bảy tiết mục. Các tiết mục do đại diện giáo viên và sinh viên của trường cũng như từ các trường đại học khác biểu diễn. Nhìn chung, khí của đêm tiệc vô cùng náo nhiệt.
Buổi tiệc diễn vô cùng thuận lợi. Suốt ba tiếng đồng hồ, Lâm Tô Anh và Hàn Quân Diệp chỉ một chỗ nhâm nhi trái cây uống nước, ung dung và thảnh thơi vô cùng.
Khi mười bảy tiết mục kết thúc, bắt đầu lượt về. Lâm Tô Anh và Hàn Quân Diệp bước khỏi khuôn viên trường thì lập tức cảm thấy gì đó . Bên ngoài yên tĩnh đến lạ thường.
“Hình như mấy món đồ chơi nhỏ tìm đến .” Lâm Tô Anh thì thầm với Hàn Quân Diệp.
Hàn Quân Diệp gật đầu. “Xem là đồ chơi tìm đến thật . Sao nào, em “chơi” với chúng một chút ?”
Lâm Tô Anh mỉm gật đầu: “Đây là học viện của cô em, thể để xảy chuyện . Tuy tạm thời rõ lai lịch của đám , nhưng cứ tóm gọn chúng tính . Hay là... chúng thi một trận nhé?”
“Thi thì thi, nhưng tiền cược chứ, bà xã.” Ánh mắt Hàn Quân Diệp sáng rực lên.
Lâm Tô Anh liếc : “Nói , cược gì?”
Hàn Quân Diệp toe toét: “Đơn giản lắm. Nếu em thắng, em sinh cho một đứa con. Còn nếu thắng... sẽ để em sinh cho một đứa con.”
“Vớ vẩn! Kiểu nào em cũng là chịu thiệt ?” Lâm Tô Anh mắng yêu.
“Thích trẻ con đến ?” Lâm Tô Anh nghiêng đầu .
“Thích, thật sự thích.” Hàn Quân Diệp đáp với vẻ mặt nghiêm túc, “Bởi vì một đứa trẻ chính là sự tiếp nối cho tình yêu và sinh mệnh của chúng .”