Ito Reiko liếc Lâm Tô Anh, thấy dung mạo cô cũng gì nổi bật nên chẳng lo lắng Kondo Ryuko sẽ mê hoặc. Chỉ là trong lòng cô vẫn khó chịu vô cùng, bởi Kondo Ryuko vì một ngoài mà lớn tiếng với .
“Anh họ, chúng thôi.” Dù bực bội, nhưng lúc cô vẫn chừng mực, hiểu rằng nhất nên chọc Kondo Ryuko mất hứng. Điều duy nhất cô là để họ mau chóng đưa rời khỏi đây.
Kondo Ryuko Ito Reiko một cái, ánh mắt một chút gợn sóng, chỉ gật đầu với Lâm Tô Anh và Hàn Quân Diệp: “Hai vị cứ dùng bữa tự nhiên, dặn phục vụ , hóa đơn cứ tính cho . Chúng xin phép .”
Hàn Quân Diệp vốn chẳng thèm để tâm đến chút tiền cỏn con . nếu chỉ cần một bữa ăn mà thể tống tiễn kẻ phiền phức , đương nhiên vui lòng. Vì , liền gật đầu: “Hai vị thong thả.”
Chờ Kondo Ryuko và cô em họ , Lâm Tô Anh mới nhịn , trêu chọc: “Anh lộ liễu quá ? Dù thích đối phương thì cũng cần tỏ thái độ như thế chứ.”
Hàn Quân Diệp đáp một cách thản nhiên và đầy lý lẽ: “Đương nhiên , ai bảo dám tơ tưởng đến em.”
Lâm Tô Anh chỉ mà gì thêm: “Mau ăn thôi, ăn xong xem lễ hội.”
Sau khi hai họ rời , mục tiêu thật sự chính là ngân hàng Kyoto.
Cái gọi là “xem lễ hội” , ý nghĩa thật sự chỉ hai họ hiểu.
Ăn xong, cả hai rời khỏi quán ăn. Phố xá giờ lên đèn rực rỡ. Nghe lễ hội bắt nguồn từ phong tục Tết Nguyên Tiêu thời nhà Đường, khi các gia đình đều thắp lên những chiếc đèn lồng đủ màu sắc. Nghĩ đến đây, thể cái tài tự lừa dối của dân xứ cũng thật đáng nể. Chỉ cần một chi tiết nhỏ cũng đủ văn hóa của họ vốn chỉ là một nhánh rẽ từ Hoa Hạ mà thôi, mà cứ khăng khăng cho rằng mới là chính thống.
Lâm Tô Anh và Hàn Quân Diệp hòa dòng dạo một lúc, đó liền rẽ một con hẻm nhỏ vắng vẻ. Khi chắc chắn ai để ý, cả hai lặng lẽ biến mất.
Giờ ngân hàng Kyoto sớm đóng cửa. Hàn Quân Diệp tìm một quán cà phê đối diện, chọn một phòng riêng mở laptop và kết nối mạng. Anh nhanh chóng xâm nhập và vô hiệu hóa bộ hệ thống giám sát cùng thiết an ninh của ngân hàng, đó sang gật đầu với Lâm Tô Anh: “Mười lăm phút.”
Lâm Tô Anh một dấu hiệu “ hiểu” bước ngoài. Vừa khỏi quán, cô xác nhận xung quanh ai chú ý, cả liền biến thành một bóng ảnh mờ ảo, nhanh chóng đột nhập bên trong ngân hàng Kyoto.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/di-nang-than-y-tai-sinh-thoi-hien-dai/chuong-759.html.]
Cô chẳng cần mật mã két sắt gì. Cô chỉ cần dùng linh khí điều khiển, cánh cửa két sắt sẽ tự động mở .
Nói cho cùng, chỉ thể trách đám ở xứ sở quá xui xẻo, vì đụng cặp đôi đáng sợ Lâm Tô Anh và Hàn Quân Diệp."
"Hàn Quân Diệp dự tính cho cô mười lăm phút, nhưng với Lâm Tô Anh mà , thời gian đó là quá dư dả. Cô chẳng mất mấy giây để đột nhập căn hầm bí mật của ngân hàng, nơi cất giữ bộ két sắt của giới nhà giàu ở thủ đô. Vận dụng thần thức kết hợp với nguyên khí, cô lượt mở khóa từng chiếc két một. Chẳng thèm liếc xem bên trong gì, Lâm Tô Anh vơ vét sạch sành sanh thứ gian trữ vật, chừa dù chỉ là một mẩu giấy. Thà rằng đem về nhóm lửa chứ nhất quyết để cho bọn chúng một xu.
Khi Lâm Tô Anh , Hàn Quân Diệp mỉm , tiện tay tắt màn hình máy tính điều khiển hệ thống an ninh. Gần như ngay lập tức, tiếng còi báo động từ ngân hàng đối diện bắt đầu rú lên inh ỏi.
“Chà, phản ứng cũng nhanh nhạy phết.” Lâm Tô Anh khẽ , ngay lập tức biến sắc, tỏ vẻ hoảng hốt cùng Hàn Quân Diệp bước khỏi phòng riêng, gọi nhân viên phục vụ hỏi: “Có chuyện gì ạ?”
Người phục vụ vội vàng trấn an: “Quý khách đừng lo lắng, chỉ là ngân hàng đối diện trộm thôi ạ. Yên tâm, chỗ chúng tuyệt đối an .”
“Vậy thì .” Hàn Quân Diệp vẻ vẫn còn chút lo lắng, gật đầu một cách miễn cưỡng.
“Chồng ơi, về khách sạn , em thấy ở đây ghê quá, lỡ tổ chức khủng bố nào xông thì ?” Lâm Tô Anh cố tình khoác c.h.ặ.t t.a.y Hàn Quân Diệp, chiều yếu đuối sợ sệt.
“Được, chúng về thôi.” Hàn Quân Diệp dường như cũng suy nghĩ một lát cảm thấy lời cô lý, liền vẻ che chở, dìu Lâm Tô Anh rời .
Bọn họ khỏi chừng một phút, cảnh sát của đảo quốc ập tới.
“Theo tin tức mới nhất, ngân hàng trung ương thủ đô trộm đột nhập, thiệt hại hiện vẫn đang thống kê.” Lúc thấy bản tin , Lâm Tô Anh và Hàn Quân Diệp yên vị trong khách sạn của .
“Thống kê cái nỗi gì chứ, bên trong còn cái gì mà đếm. Em khoắng sạch đến mẩu giấy vụn cuối cùng .” Lâm Tô Anh thản nhiên .
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện