"Viện trưởng Lỗ ngờ Lâm Tô Anh thẳng thắn đến , chỉ khan hai tiếng: “ cô một bộ sưu tập cá nhân đồ sộ nên tò mò một chút thôi. Với , cô định dùng những món đồ đó để trao đổi với một bảo vật quốc gia, như là đúng . Hành động cá nhân của cô thể sẽ tổn hại đến tình hữu nghị giữa nước nhà và các quốc gia khác, nghĩ cô nên thông qua chúng để giao dịch với phía nước ngoài.”
Lâm Tô Anh chẳng kiêng nể mà đáp : “Viện trưởng Lỗ, yêu cầu mà đưa thực chất là để giải quyết một vấn đề tồn tại từ lâu , chuyện ngày một ngày hai. Người nước ngoài đang sở hữu bao nhiêu cổ vật của nước , các ông sốt ruột, nhưng thì . dùng đồ của để trao đổi, thì liên quan gì đến ai chứ? Nếu ông cảm thấy quá đáng, cứ việc tìm hai ông của , hoặc tìm chồng mà chuyện. Gần đây rảnh để mấy lời lẽ quan cách kiểu .” Nói , Lâm Tô Anh dập máy chút do dự.
Trong lòng cô cực kỳ khó chịu, đám chỉ mát ăn bát vàng chứ chẳng chút sáng tạo nào.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Đang miên man suy nghĩ, điện thoại réo lên. Lâm Tô Anh bắt máy, giọng bực bội: “ Viện trưởng Lỗ, rõ ràng , ông đừng tìm nữa ?”
“Xem bực bội gớm nhỉ.” Đầu dây bên truyền đến tiếng sang sảng của bác cả Lâm.
“Bác cả, là bác ạ?” Lâm Tô Anh bất lực : “Bác định gài bẫy gì cháu nữa đấy chứ?”
“Thôi , bác của cháu là như thế chắc? Mau đây, Số Một gặp cháu đấy.” Bác cả Lâm thẳng vấn đề.
Lâm Tô Anh ngoài cửa sổ, xác định vị trí xe của bác cả đáp: “Cháu , cháu ngay đây.” Nói xong liền thẳng ngoài.
Bác cả Lâm chẳng gì ngạc nhiên khi Lâm Tô Anh hỏi đang ở , vì ông với bản lĩnh của cô, việc tìm ông dễ như trở bàn tay.
Quả đúng như , đầy ba mươi giây , Lâm Tô Anh xuất hiện và nhanh chóng lên xe của bác cả: “Bác cả, thôi ạ.”
Bác cả Lâm mỉm : “Yên tâm, chuyện của cháu bác sẽ lo liệu đấy.”
Ông đặt tập tài liệu trong tay xuống, hiệu cho tài xế lái xe mới : “Chuyện ầm ĩ phết.”
Giữa những thông minh, chẳng cần nhiều lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/di-nang-than-y-tai-sinh-thoi-hien-dai/chuong-796.html.]
Lâm Tô Anh thẳng, nhưng cô bác cả thừa sức hiểu ý . Quả nhiên, ông cô với ánh mắt phức tạp một lúc lâu mới lên tiếng: “Cháu chỉ cần một điều, bác nhất định sẽ ủng hộ cháu.”
“Vâng ạ.” Lâm Tô Anh gật đầu: “Bác cả ý tưởng gì ?”
“Càng lớn càng vui, chứ nhỏ quá thì chơi chẳng ý nghĩa gì.” Lâm Tô Anh một cách nghiêm túc: “Bác cả, cháu nhiều thời gian để phí mấy chuyện vặt vãnh . Đợi việc ở đây tạm lắng xuống, cháu định sẽ tay “g.i.ế.c gà dọa khỉ” với các nước khác luôn. Sau đó cháu và Quân Diệp còn những việc quan trọng hơn .”
Chẳng mấy chốc, xe tiến văn phòng Trung Nam Hải. Thủ trưởng Số Một thấy họ tới liền tươi : “Đến đúng lúc lắm, xử lý xong một tập tài liệu. Nếu đến muộn một chút, hai bác cháu đợi .”
Lâm Tô Anh đáp: “Thủ trưởng gọi cháu đến, chẳng lẽ đan d.ư.ợ.c dùng hết ? Không thể nào, cháu gửi đến chín mươi lăm phần trăm thành phẩm từ thảo d.ư.ợ.c mà các ngài đưa mà.”
“Không , đan d.ư.ợ.c tuy tiêu hao nhanh nhưng vẫn hết. Hôm nay gọi cháu đến, đừng giả ngơ với . Cháu tự xem, chuyện ầm ĩ cháu gây định giải quyết thế nào đây?” Thủ trưởng Số Một Lâm Tô Anh với vẻ mặt hiền từ.
“Có chuyện gì ầm ĩ ạ?” Lâm Tô Anh mỉm : “Cháu là một công dân hợp pháp cơ mà.”
"Sếp lớn cốc nhẹ đầu Lâm Tô Anh: “Còn giả vờ với ? Em thẳng mới chịu ?”
Lâm Tô Anh đành chịu, Sếp lớn giải thích: “Sếp lớn ơi, các ngài quản rộng quá . Đó là đồ sưu tầm riêng của em mà, gọi là “sưu tầm riêng” tức là đồ cá nhân cất giữ. Người đồ riêng còn đem đấu giá, mua bán ầm ầm. Em thì , chẳng qua là dùng chút cổ vật Trung Hoa để trao đổi với vài quốc gia thôi, vi phạm pháp luật chứ? Em hiểu các ngài cuống lên như ?”
Sếp lớn mắng yêu: “Em nhẹ nhàng nhỉ! Cái chuyện của em, bình thường thì , cứ nhất quyết rùm beng ngay tại Đại hội Giám định Bảo vật. Giờ thì , tất cả đang đổ dồn ánh mắt em đấy.”
Lâm Tô Anh thờ ơ xua tay: “Không , bọn họ chằm chằm thì cũng bản lĩnh . Không bản lĩnh thì cũng chỉ là suông mà thôi.”
Câu trả lời của Lâm Tô Anh khiến Sếp lớn bật : “ ngay là em sẽ mà. Vừa Lỗ Quốc Khánh cậy nhờ quan hệ mới gọi điện thoại đây, mách rằng em cúp máy của ông .”