Dị Năng Thần Y Tái Sinh Thời Hiện Đại - Chương 802

Cập nhật lúc: 2025-10-16 09:24:05
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dứt lời, Lâm Tô Anh hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén quét qua những gương mặt đang tái vì sững sờ."

“Các vị thấy chúng thật trẻ con ?”

 

Giữa gian tĩnh lặng của đại lễ đường, giọng Lâm Tô Anh vang lên, trong trẻo và đanh thép.

 

“Họ chứ.” Mitsuya Senya đáp lời. “Lý Thời Trân là của đảo quốc vĩ đại chúng .”

 

“Lại bắt đầu .” Lâm Tô Anh xoa trán, vẻ mặt chán ngán. “Chắc nghĩ chúng từng xem mấy chương trình giao lưu văn hóa bao giờ nhỉ? Lần thì của Bổng Quốc nhận Nhạc Phi là của họ, giờ đến lượt Nhật các nhận Lý Thời Trân. Hay là chúng nhờ vị học giả đây phổ cập cho một khóa về cuộc đời của Lý Thời Trân nhỉ?”

 

Lâm Tô Anh tỏ cực kỳ ngao ngán với kiểu thích xuyên tạc lịch sử . Cô hắng giọng, bắt đầu rành rọt như đang trả bài: “Lý Thời Trân, sinh năm 1518, mất năm 1593, tự Đông Bích, cuối đời lấy hiệu là Tần Hồ Sơn Nhân. Ông là ở trấn Kỳ Châu, huyện Kỳ Xuân, tỉnh Hồ Bắc, một y d.ư.ợ.c học gia lừng danh thời nhà Minh. Ông từng giữ chức Phụng từ chính tại Sở Vương phủ và Phán quan trong Thái Y Viện của hoàng gia. Sau khi qua đời, triều đình nhà Minh truy phong cho ông chức vị Văn Lâm Lang.”

 

tiếp, giọng đầy mỉa mai: “Dấu chân của ông khắp Giang Tây, Giang Tô, An Huy, Hồ Nam và Quảng Đông. Những giai thoại về ông và bộ sách “Bản Thảo Cương Mục” chỉ nổi tiếng ở Kỳ Xuân, Hoàng Cương tỉnh Hồ Bắc mà còn vang danh khắp cả nước, thậm chí thế giới. Xin hỏi vị học giả đến từ Nhật Bản, chẳng lẽ đất nước của các cũng tỉnh Hồ Bắc, cũng Giang Tây, Giang Tô, An Huy, Hồ Nam và Quảng Đông ? Thật là một sự trùng hợp hiếm thấy, đến cả tên tỉnh cũng giống hệt .”

 

Câu cuối cùng của cô tràn ngập ý giễu cợt.

 

Hầu hết những mặt trong hội trường đều là sinh viên y học cổ truyền, chủ yếu đến từ Học viện Y khoa Kinh Thị và một vài trường khác. Ngay cả phái đoàn của Nhật Bản và Hàn Quốc cũng ít đại biểu tham dự. Giờ phút , các sinh viên Trung Quốc đều bật rộ lên, trong khi nhóm sinh viên Nhật Bản thì mặt mũi ai nấy đều đỏ bừng. Chính họ cũng tự thừa nhận trong lòng rằng, lời khoác lác quá xa .

 

Lâm Tô Anh vẫn tiếp tục: “Chắc trong mắt , cái gọi là y học cổ truyền của chúng chẳng học bao nhiêu, vì những kiến thức mà chúng học cũng chỉ là mấy thứ cơ bản của học sinh tiểu học bên Trung Quốc của họ mà thôi.”

 

“Không thể nào!” Mitsuya Chiyo vội phản bác. “Thứ chúng học là y học cổ truyền chính thống!”

 

“Được thôi, cứ cho là các vị học y học cổ truyền chính thống ,” Lâm Tô Anh nhún vai, “Vậy chúng nên tuyên bố luôn Hoàng Đế là tổ tiên của Nhật chúng nhỉ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/di-nang-than-y-tai-sinh-thoi-hien-dai/chuong-802.html.]

 

“Hoàng Đế? Hoàng Đế nào? Chúng chỉ Thiên Hoàng bệ hạ thôi.” Mitsuya Senya ngơ ngác.

 

“Đấy!” Lâm Tô Anh búng tay một cái. “Thật nếu chúng Hoàng Đế là tổ tiên của , chắc chắn sẽ thừa nhận chúng là một nhánh của họ ngay. Bởi vì Trung Quốc tự xưng là con cháu Viêm Hoàng. Anh thể sẽ “ bụng” giải thích cho chúng rằng, Viêm Hoàng chính là Viêm Đế và Hoàng Đế, hai vị thủy tổ của dân tộc họ. Hơn nữa, trong nền y học cổ truyền của Trung Quốc một bộ sách kinh điển tên là “Hoàng Đế Nội Kinh”. Nguồn gốc của chúng là một nhánh của họ từ thời Tần, đến thời Đường thì tách . Mấy chuyện đó chắc họ thuộc làu . Tính , chúng cũng chỉ là một đứa con rơi con vãi của Trung Quốc ở bên ngoài mà thôi.”

 

Thấy sắc mặt của các đại biểu Nhật Bản ngày càng khó coi, Lâm Tô Anh tiếp: “Thôi , khó , nhưng sự thật vẫn là sự thật. Cho nên nếu chúng tự nhận là hậu duệ của Hoàng Đế, lẽ sẽ miễn cưỡng đồng ý. Vậy mà chúng chẳng Hoàng Đế là ai, đúng là quên hết cả nguồn cội tổ tông .”

 

Những lời của Lâm Tô Anh quá sắc bén, khiến các đại biểu Nhật Bản nhất thời đáp trả . Mãi một lúc lâu , một mới lên tiếng: “ kháng nghị! Đây là buổi giao lưu học thuật, chúng chấp nhận những lời công kích cá nhân của cô!”

 

“Công kích cá nhân?” Lâm Tô Anh bật . “ cũng tự đề cao quá nhỉ. rảnh rỗi ăn no dửng mỡ công kích các vị gì? thần kinh ? Bệnh nhân của còn cả đống, bao nhiêu là việc , lấy thời gian mà công kích khác. Các vị cũng tự tin thái quá đấy.”

"Vốn dĩ Lâm Tô Anh chẳng thiện cảm gì với Hàn Quốc và Nhật Bản, thế nên nếu dì Lâm nhờ cô mặt tiếp đãi họ, thì chắc chắn sẽ xảy chuyện.

 

Không Lâm Tô Anh thiếu kiên nhẫn, mà là cô thích để việc dây dưa kéo dài. Giống như tình hình hiện tại, nếu thể dùng cách ôn hòa, dĩ nhiên cô sẽ dùng. với cá tính của đám Nhật Bản và Hàn Quốc , thế chỉ tổ rước thêm phiền phức đáng . Ví von một cách hình tượng, thì bọn họ chính là loại gián đập mãi c.h.ế.t.

 

, Lâm Tô Anh năng nhanh sắc bén: “Chúng đang về giao lưu học thuật. Giao lưu học thuật là gì? Là mỗi bên tự đem sở trường và thế mạnh của để trao đổi với , đơn giản thôi. Thế mạnh của Minh nhà chúng là Trung y, mà Hoa Hạ chính là cái nôi của nền y học . Cậu am hiểu Trung y, và thi đỗ chứng chỉ hành nghề Trung y cấp quốc gia từ hồi còn học cấp ba . Xin hỏi, bên các vị ai như ?”

 

Đại biểu của Nhật Bản và Hàn Quốc đều sững sờ. Chẳng lẽ họ Lâm Tô Anh đang ỷ mạnh h.i.ế.p yếu ư? Họ thể thế , vì nếu , cô sẽ chỉ đáp một câu: “Vậy thì cứ để “hiếp” , “hiếp” các vị thì “hiếp” ai bây giờ?”

 

Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện

Thế mới , dùng lời lẽ để hạ gục Lâm Tô Anh là chuyện thể nào. Còn đ.á.n.h bại cô ngoài đời thực thì càng là mơ mộng hão huyền.

 

“Đây là buổi giao lưu học thuật giữa các sinh viên,” Mitsunawa Chiyo mất một lúc lâu mới nặn một câu.

 

Loading...